Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vẻ mặt Tô Quốc An cực kỳ kiêu ngạo nhìn Tô Liên Hề: "Liên Hề đi quay thử được đạo diễn và nhà sản xuất khen ngợi! Vai nữ chính này, chắc chắn Liên Hề sẽ lấy được!"
Mặt Tô Chỉ Hề lộ vẻ kinh ngạc.
Thì ra có chuyện tốt như vậy? Khó trách biểu hiện của Tô Liên Hề lại khác lạ như vậy, còn nói không so đo với cô.
Tô Liên Hề là sinh viên điện ảnh năm thứ 2, lúc nào cũng muốn có cơ hội được biểu diễn. Bây giờ có được vai chính trong phim của đạo diễn Trần Húc Hoa, giống như trải qua một giấc mộng đẹp, khó trách cô ta đắc ý như vậy.
Tô Liên Hề thận trọng cười, thành khẩn nhìn về phía Tô Chỉ Hề: "Còn phải cảm ơn chị, nếu không con sẽ không gặp được đạo diễn Trần."
Khóe miệng Tô Chỉ Hề hơi giật: "Thật sao? Chị cũng không ngại cho em thêm vài cái bạt tai đâu, không cần cám ơn."
Lâm Thục Nguyệt nhướng mày: "Chỉ Hề, sao con lại nói như vậy? Dì biết con nhìn em không thấy vừa mắt!"
Tô Chỉ Hề bưng ly nước lọc lên uống một ngụm, không quan tâm đến lời nói của bà ta, khiến Lâm Thục Nguyệt tức muốn chết.
"Chỉ Hề, từ nay về sau em gái của con đã có chỗ đứng, con cũng có thể thơm lây chứ sao." Tô Quốc An xoa đôi bàn tay.
"Đúng." Tô Liên Hề tựa lên vai Ninh Dịch Thần, tươi cười ngọt ngào, "Chờ em vào làng Giải Trí, nhất định có thể gặp được rất nhiều người đàn ông vừa có tài vừa đẹp trai, đến lúc đó nhất định em sẽ giới thiệu cho chị."
"Không cần, em giữ người đàn ông của em cho tốt là được rồi." Tô Chỉ Hề nói xong, mũi hơi chua xót.
"Đương nhiên, em tin Dịch Thần sẽ vĩnh viễn yêu em." Tô Liên Hề ngửa đầu nhìn Ninh Dịch Thần, cực kỳ chờ mong nói.
"Đúng vậy." Ninh Dịch Thần cười, nhẹ ôm lấy bờ vai của cô ta, "Lúc anh nằm trên giường bệnh, trở thành người thực vật, có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa, chính em là người chưa từng rời xa anh. Cho nên, dù anh phản bội kẻ nào, cũng sẽ không phản bội em!"
Anh ta vừa dứt lời, bàn ăn cực kỳ yên tĩnh, trong mắt Tô Liên Hề cũng hiện lên vẻ mất tự nhiên, nhưng mà vẻ mất tự nhiên đó nhanh chóng tan biến, Ninh Dịch Thần cũng không nhìn thấy.
Tô Liên Hề dịu dàng cười nói: "Dịch Thần, anh thật tốt."
Tô Chỉ Hề thật sự nhịn không được nữa, nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng.
Lâm Thục Nguyệt giận tím mặt: "Tô Chỉ Hề, con cười cái gì!"
Nhưng vẻ mặt của cô nhìn thế nào cũng giống như ngoài mạnh trong yếu, sự khẩn trương ở trong đôi mắt giấu thế nào cũng không được.
Dĩ nhiên cô đang khẩn trương, nhưng bây giờ Ninh Dịch Thần cực kỳ tin tưởng người anh ta đang che chở chính là Liên Hề, nếu Tô Chỉ Hề không quan tâm nói toạc ra, trong lòng Ninh Dịch Thần nhất định sẽ hoài nghi.
Nói như vậy, kết quả là hỏng bét.
Tô Chỉ Hề cười tủm tỉm nâng cái ly trong tay lên: "Nước sôi dễ uống, con thấy vui nên cười, sao vậy, cười cũng không được sao?"
Lâm Thục Nguyệt nghẹn lời, vì muốn duy trì hình tượng trước mặt con rể nên nhẫn nhịn, đè sự tức giận xuống.
Tô Quốc An hoà giải: "Dùng bữa, dùng bữa."
Ninh Dịch Thần vô ý đưa ánh mắt về phía Tô Chỉ Hề.
Hôm nay cô ăn mặc đơn giản, tóc dài kẹp lên, lộ ra ngũ quan xinh đẹp, phối hợp với nụ cười như không cười và vẻ mặt mỉa mai, lại rất thu hút.
Ánh mắt Ninh Dịch Thần mỉm cười.
Anh ta cảm thấy, bộ dáng này của Tô Chỉ Hề vừa chân thật vừa đáng yêu.
Tuy Liên Hề nhìn rất đẹp mắt, nhưng cô viễn vĩnh chỉ mặc những bộ quần áo đẹp mắt, để kiểu tóc thích hợp nhất, tôn lên đường cong của mình, giống như một bức tượng tinh xảo. Giọng nói của cô vĩnh viễn dịu dàng, vĩnh viễn hiểu lòng người. Từ lâu rồi, Ninh Dịch Thần luôn có cảm giác thiếu vắng một cái gì đó.
Anh muốn nhìn cô chân thật, nhưng Tô Liên Hề chưa từng sơ suất khi ở cùng anh.