Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc - Đàm Thiên Âm
  3. Chương 9: C9: Ngoài ta ra còn ai nữa
Trước /10 Sau

Tiền Truyện Côn Sơn Ngọc - Đàm Thiên Âm

Chương 9: C9: Ngoài ta ra còn ai nữa

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dịch bởi Lumos | Ning Blossoming Subteam

Ngón tay đặt trên mạch môn của nàng nóng như mỏ hàn. Kéo nàng từ hơi thở lạnh lẽo của cái chết về với hiện thực trước mắt.

Nàng ngừng nức nở, nói: "Ta và ngươi là hai người sống sót duy nhất trong quán trọ này. Ngươi bấu vào tử huyệt của ta, chẳng lẽ muốn lấy mạng đổi mạng với ta?" Nghe vậy, Yến Tử Kinh càng bấu vào mạnh hơn.

Đoan Ngọ đột nhiên hít một hơi lạnh, lúc này mới phát hiện chuỗi ngọc trai mà Uất Trì Vô Ý giao phó đã mất tích!

Trước mắt nàng trở nên tối sầm lại, cõi lòng như rơi xuống vực thẳm. Dù bọn thổ phỉ bỏ qua cho nàng nhưng vẫn cầm chuỗi ngọc trai đi.

Ban đầu nàng cho rằng đám giặc núi Côn Lôn là một nhóm ma vương giết người không ghê tay. Nhưng bây giờ nàng biết chúng không chỉ cướp của giết người mà còn không có tình người.

Dưới lớp vỏ thiên thần, tên mắt xanh lại có một trái tim bò cạp khiến cho người ta không lạnh mà run.

Nhất định là đám người của sóc nhỏ, không thể sai được. Đêm đó, tên thủ lĩnh mắt xanh chỉ dẫn theo vài người nên hắn đưa sóc nhỏ đi trước, để ổn định thương đội. Sau đó cử người âm thầm theo dõi, đến khi mọi người tụ họp ở dịch trạm, đêm khuya, hắn dẫn đám giặc đến huyết tẩy cả đám. Ngoài mặt, chúng tha cho nàng và Yến Tử Kinh nhưng lại cướp đi đoàn đội, tài sản của Yến Tử Kinh, đoạt mất chuỗi ngọc trai của nàng, như thế chẳng khác gì bóp chết hai người họ. Sao Yến Tử Kinh có thể tay không đến gặp Nặc Mẫn vương tử? Còn bản thân nàng phải đối mặt với Uất Trì kiểu gì đây?

Suốt dọc đường, Uất Trì là nam nhân quan tâm đến nàng nhất. Nhưng nàng đã phụ sự phó thác của hắn.

Còn nam nhân mắt xanh là người tao nhã, lịch sự nhất nàng từng gặp, nhưng hắn lại lừa gạt nàng.

Nàng hít thở không thông, suýt nữa thì nghiến gãy cả răng. Nỗi căm hận ùn ùn kéo đến khiến nàng choáng váng, như muốn ngất đi.

Lúc này, Yến Tử Kinh mới thả mạch môn của nàng ra, lông mi hắn run lên, nói: "Nước, cho ta nước!"

Đoan Ngọ bò dậy, đi tìm túi nước. Nàng đặt túi nước cạnh đầu Yến Tử Kinh nhưng bị hắn đẩy ra.

Khuôn mặt hắn hiện lên vẻ nóng nảy và tuyệt vọng, hai gò má ửng hồng.

Hắn sắp chết sao? Từ biển đến đây, chẳng phải hắn không biết mệt là gì sao? Nếu như hắn chết, nàng nên làm gì? Ở lại quán trọ hoang vắng đầy xác chết này hay đi bộ vào sa mạc vô tận? Nàng đều không muốn. Thứ nàng muốn là hơi thở của một con người. Cho dù cái người đáng chết nào đó tâm địa sắt đá, nàng cũng không muốn hắn chết.

Nàng cầm túi nước lên, đưa đến bên miệng Yến Tử Kinh: "Gia, uống đi, đây là nước! Uống vào sẽ mát hơn đấy."

Yến Tử Kinh khẽ co giật, đóng chặt răng. Dưới tình thế cấp bách, Đoan Ngọ dùng ngón tay tách môi hắn ra, cố gắng cạy mở hai hàm răng.

Yến Tử Kinh "ừm ừm" mấy tiếng, cắn vào ngón tay nàng. Đoan Ngọ bị đau, rút tay lại.

Yến Tử Kinh như kẻ mù, mò mẫm túi nước bên gối, khẽ ngẩng đầu lên.

Hắn uống lấy uống để, dường như không có điểm dừng. Sau đó, ném túi nước vào tường, bất lực ngã xuống đất.

Hắn mở mắt, thở hồng hộc: "Ta.. chết. Ngươi... cũng đừng nghĩ sống được!"

Đoan Ngọ co mười đầu ngón tay đau nhức, không nhịn được quát ngược lại: "Ngươi có bản lĩnh thì đừng có chết!"

Nàng ôm lòng oán hận, nói: "... Là ta xui xẻo, biết trách ai bây giờ. Ta giết lão cẩu Mông Cổ không thành, vốn đã hạ quyết tâm chờ chết. Nếu lúc đó ngươi không cứu ta, ta sẽ hóa thành cát, ngàn vạn năm sau chẳng cần phải bận tâm thứ gì. Nhưng bây giờ thì sao, ta trở thành nô lệ của ngươi, còn bị ngươi đưa đến cái nơi chim không đẻ trứng này. Bây giờ, ngọc trai bị bọn cướp lấy đi mất, sau này ta cũng chẳng còn mặt mũi để làm trợ thủ cho nhà Uất Trì... Ngươi bị bệnh, người không ra người, còn tranh giành sống chết với ta. Hừ! Chết cũng được, mà sống cũng được, tùy ngươi chọn. Thiên hạ nhiều chủ nhân như vậy, sao ta lại gặp phải cái loại chủ nhân như ngươi? Tổ tông tám đời nhà ta thiếu nợ ngươi cái gì à?"

Yến Tử Kinh hình như đang cười khinh bỉ. Nhưng hắn sốt rất cao, khóe miệng cong lên cười nhưng nhìn giống như đang khóc.

Hắn nói: "Ngươi... thiếu ta... một mạng."

Đoan Ngọ cũng cười khinh: "Được, ta trả lại cho ngươi là được chứ gì. Cho ngươi ba lựa chọn. Thứ nhất, ta lập tức tự sát. Thứ hai, ngươi tự đến mà giết ta. Thứ ba, ta chữa khỏi bệnh cho ngươi. Đợi cho đến khi cả hai đều được an toàn, đôi bên không còn nợ gì nữa. Ngươi chọn đi!"

Mí mắt Yến Tử Kinh giật giật, tay lần mò bên hông, nhưng vẫn đáp trả: "Ta mới là chủ nhân..."

Đoan Ngọ cười như điên, cười suýt nổ phổi. Một khắc kia, nàng cảm thấy đêm qua thà chết cùng Yến Tử Kinh ở quán trọ luôn còn hơn!

Nàng hăng hái nói: "Sai rồi! Chỉ có ta còn sống, ngươi mới có thể làm chủ nhân!

Nói xong, nàng dùng hết sức lực lao ra cửa. Thật ra nàng không muốn chết chút nào, nàng chỉ muốn tránh xa cái bản mặt Yến Tử Kinh một lúc thôi.

Một tia sáng bạc từ thắt lưng Yến Tử Kinh phóng ra như tia chớp, trói chặt lưng của nàng.

Đoan Ngọ loạng choạng ngã xuống. Nàng nhìn lại, đó là một sợi dây bạc lớn bằng chiếc đũa. Nàng bực tức, độc ác nói: "Ha ha, hóa ra gia lại đi đối phó với một cô gái yếu đuối. Ngươi tính đông tính tây, sao không nghĩ tới bọn sóc nhỏ sẽ dùng chiêu này?"

Yến Tử Kinh không còn sức mà kéo nàng, cũng không buông tay ra.

Hắn nói đứt quãng: "... Ngươi mà là.... cô gái yếu đuối? Ngươi... ngươi giết người... ta... ta cũng giữ trong lòng bàn tay..."

Đôi mắt Đoan Ngọ sáng lên. Nàng bỗng nhớ đến ánh mắt đắc ý của Yến Tử Kinh sau khi sóc nhỏ rời đi. Yến Tử Kinh nhìn thì có vẻ đã táng gia bại sản. Nhưng thực ra hắn là người luôn có tính toán. Ví dụ như, trước khi đến Hòa Điền, hắn lệnh cho A Thường mang một phần tài sản của mình về quê ở Trung Nguyên. Ở phủ Uất Trì, hắn đeo một chiếc nhẫn đá giải rượu rồi giả vờ say... Nói như vậy, chẳng lẽ bọn cướp cũng có tổn thất?

Bây giờ, cả hắn và nàng đều quá thảm. Ai biết khi nào mới có thương đội tiếp theo đi theo đường chính đến đây? Lỡ như có đám cướp khác đến đây thì sao? Yến Tử Kinh nói võ công có võ công, nói tâm kế có tâm kế. Nàng muốn lợi dụng hắn, cũng để cho hắn lợi dụng nàng, hai nhân tài kết hợp có thể vượt qua ải này.

Đoan Ngọ ngoan ngoãn trở về, nhẹ nhàng nói: "Gia, ta biết sai rồi. Ta không hành động theo cảm tính nữa. Ngươi có khó chịu không, có muốn uống thuốc không?"

Yến Tử Kinh nhắm mắt. Hắn đang run run, cố gắng chịu đựng.

Đoan Ngọ ngồi trên mặt đất, từ từ tháo móc của sợi dây bạc trên lưng ra. Yến Tử Kinh không phản đối, có lẽ cũng không còn sức mà phản đối.

Đoan Ngọ cẩn thận đem áo khoác lông chồn trên mặt đất đắp lên người Yến Tử Kinh, thấp giọng nói: "Gia, dù sao cái áo này cũng có thể bán được ít tiền. Trời không tuyệt đường người."

Vừa dứt lời, chiếc áo lông chồn bị hắn đá văng ra. Đoan Ngọ nghĩ: Chẳng lẽ nóng quá? Rõ ràng là đang run mà...

Yến Tử Kinh run rẩy một hồi, trên trán lấm tấm mồ hôi. Cổ họng hắn run lên, nghiêng người sang một bên.

Đoan Ngọ tưởng hắn sắp ngủ. Nàng nghĩ không thể để hắn nằm dưới đất được, phải bảo hắn chuyển lên giường.

Nhưng tối nay... ngủ ở phòng này có ổn không? Nhưng nếu không ngủ ở đây thì đi đâu bây giờ?

"Đoan Ngọ."

Nàng sửng sốt, nhận ra Yến Tử Kinh đang gọi nàng.

"Hả?"

Yến Tử Kinh nói chuyện, mặc dù hơi thở yếu ớt, nhưng giọng điệu vẫn như ngày thường.

Hắn phân phó: "Vén đệm trên giường lên, cầm hòn đá kia vào bếp, nghiền thành bột rồi đun một ít nước nóng mang tới đây."

Đoan Ngọ nghe theo, dưới nhiều lớp đệm có một viên đá đen nhỏ mà ngày trước tên thổ phỉ đưa cho.

Cũng không biết Yến Tử Kinh đã giấu nó đi từ lúc nào. Nếu không phải hắn giấu đi, có lẽ những tên kia đã lấy được...

Yến Tử Kinh từng nói vật này có thể dùng làm thuốc. Đoan Ngọ cầm viên đá, đi ra cửa rồi quay đầu lại, thấy Yến Tử Kinh chật vật đứng lên, loạng choạng đến bên mép giường rồi ngã vào chăn đệm.

Sau khi xuống lầu, Đoan Ngọ bắt chước dáng vẻ thường ngày của Yến Tử Kinh, mở hờ mắt, đi vòng qua chỗ thi thể.

Nàng phát hiện: Hóa ra, nếu tầm nhìn bị mờ đi, con người có thể tự lừa dối mình ngay cả khi đang chứng kiến một cảnh tượng khủng khiếp.

Nàng bận rộn trong bếp nửa giờ, người toát mồ hôi. Có lẽ vì đã từng sợ hãi đến cực điểm nên nàng không còn sợ nữa.

Nàng cúi đầu bưng nước nóng đến đại sảnh, chợt nhìn thấy một người ngồi ở bàn.

Nàng "a" lên một tiếng, suýt nữa thì đổ hết cả nước.

Nhìn kỹ thì người đang ngồi không phải xác chết sống dậy mà là Yến Tử Kinh.

"Sao ngươi không nằm yên đó đợi ta?" Nàng oán trách.

Yến Tử Kinh ngơ ngác, bối rối, chờ đến khi nàng đến gần, hắn mới nói thẳng: "Sợ ngươi chạy."

"Ta chạy được đi đâu? Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Gia, ngài sắp chết còn nhớ đến món hàng là ta đây, ta có thể chạy được sao? Xin lỗi... phòng này nhiều người quá, ta không có thời gian dọn dẹp. Nếu ngài không chê thì mau uống thuốc đi."

Tay Yến Tử Kinh run run cầm lấy chén nước, uống một nửa gói bột thuốc. Hắn ngừng lại một chút, hình như đang do dự, sau đó ngẩng đầu, đổ nốt số bột còn lại vào miệng.

Hắn ho khan, hình như bị nghẹn. Không ngồi yên được đành nằm ra bàn.

Đoan Ngọ đấm vào lưng hắn ta, sau đó vừa đỡ vừa kéo vừa dỗ hắn lên lầu.

Bước chân của Yến Tử Kinh nặng nề, Đoan Ngọ phải tốn rất nhiều sức mới đưa được hắn về phòng.

Nàng tức giận mắng: "Vừa rồi sao ngươi xuống được vậy?"

Yến Tử Kinh không đáp. Xem ra bột thuốc kia đã phát huy tác dụng, hắn ngủ thiếp đi.

Đoan Ngọ đắp chăn cho hắn, sau đó mới lấy một ít thịt dê băm tìm thấy trong bếp, nhai kỹ nuốt xuống bụng.

Nàng tốn khá nhiều thời gian trong bếp, ngoài việc mài đá, nàng còn xay rất nhiều hạt tiêu, tất cả đều giấu trong hà bao.

Buổi chiều, gió Tây Bắc nổi lên. Gió đen gầm rú khắp sa mạc, nghe như tiếng khóc.

Đoan Ngọ không biết khi nào Yến Tử Kinh sẽ bình phục. Nàng dùng vải bố che kín miệng và mũi, đi vòng quanh quán trọ.

Tất cả rương hòm, súc vật đều bị quét sạch, chỉ còn lại chiếc xe ngựa dù không có ngựa.

Trên mái nhà có thể nhìn về phía xa. Nàng đứng đó rất lâu, nhưng ngay cả một con thỏ cũng không thấy.

Đoan Ngọ suy nghĩ: Không thể để những thi thể này nằm ngổn ngang mãi thế được. Người chết cũng phải có kiểu cách riêng của người chết.

Nàng lục tất cả các phòng, tìm thấy hàng chục chiếc chăn nỉ.

Nàng hít một hơi thật sâu, đặt tất cả các thi thể nằm thẳng ra trên đất, sau đó dùng chăn nỉ quấn đầu cho họ. Nàng còn đặc biệt kéo bốn nữ nô lệ vào một căn phòng, xếp họ nằm cạnh nhau.

Những người này đều chết quá thảm. Dù sao Đoan Ngọ vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Nàng làm một lúc rồi dừng lại khóc một trận. Khóc xong lại lau lệ làm tiếp.

Hai giờ "chuyển xác" chính là rắc rối mà nàng tự chuốc lấy.

Nàng cũng ghi tạc hình ảnh tên mắt xanh và sóc nhỏ, hận họ đến khắc cốt ghi tâm.

Cạnh bếp có một cái giếng. Tây Vực hán hạn nên phải mất đến nửa ngày Đoan Ngọ mới kéo lên được một xô nước.

Nước giếng lạnh, vừa hay có thể giúp bệnh nhân hạ sốt.

Nàng lấy hai ba con dao trong bếp, giấu bên người. Còn lấy một cái móc thịt nhét vào búi tóc dày làm thành trâm cài.

Sau khi xong mọi việc, trời đã gần tối. Lũ kền kền ngửi thấy mùi máu, bay lượn quanh quán trọ.

Đoan Ngọ quyết tâm không thắp đuốc bên ngoài quán trọ. Nàng khóa trái cửa, đặt nồi niêu xoong chảo ở lối vào, góc cầu thang và tất cả các lối đi mà người có thể đi được. Như vậy, dù cho có chuột đi ngang qua, Đoan Ngọ cũng có thể nghe được động tĩnh.

Nàng ôm nồi củ cải chạy lên lầu.

Sau khi thắp đèn lên, nàng thấy Yến Tử Kinh đang ngủ say. Lúc ngủ, nhìn hắn không còn vẻ hung ác quái gở như thường ngày, mà trông như một đứa trẻ.

Nàng từng nghe người hầu nói Yến Tử Kinh tuổi dê, nàng bấm ngón tay tính, hắn chỉ mới hai mươi tuổi. Lúc nhìn thấy hắn, Đoan Ngọ luôn có cảm giác hắn lớn tuổi hơn thế. Nhưng tối nay, nàng nhận ra hắn đúng là mới đôi mươi. Nàng không hiểu: Yến Tử Kinh đang ở chốn phồn hoa, nơi người ta chỉ việc lo ăn lo chơi, bán cái gì mà chẳng kiếm ra tiền? Vậy mà hắn lại chạy đi quan ngoại, đến Tây Vực, trở thành kẻ buôn người, chọc phải đám giặc! Tự mình làm bậy... Nhưng mà, bây giờ nàng không muốn hắn chết. Ở vùng đất sói hổ hoành hành này, người khác chưa chắc đã tốt hơn Yến Tử Kinh.

Nàng ghét nhất là mắc nợ người khác. Mấy ngày này, nàng chỉ đang cố gắng trả hết những gì mình nợ hắn, để sau này hắn không mở mồm ra là nhắc chuyện đó nữa.

Náng đánh bạo chạm vào trán Yến Tử Kinh, vẫn còn nóng.

Nàng vắt kiệt nước giếng trong khăn tay, đặt lên đầu hắn. Yến Tử Kinh rên rỉ, hình như rất đau đớn.

Đoan Ngọ nghĩ: Bột thuốc hình như cũng không có gì thần kỳ. Nếu sốt bình thường thì uống chút thuốc sắc là hạ sốt rồi.

Nàng phải chăm sóc người bệnh, không có chỗ ngủ nên trải áo lông chồn ra sàn làm giường.

Nàng cảm thấy trong lớp chăn lông dưới người có thứ gì đó cộm lên, sờ vào thì phát hiện đúng thật. Nàng lấy con dao nhỏ ra, lén cắt một đường trên áo, trong lòng buồn cười, thì ra trong chiếc áo này có hơn chục sợi dây chuyền vàng. Từ đó có thể suy ra, trong hành lý Yến Tử Kinh còn giấu một số đồ vật khác. Việc này là ví dụ cho câu nói: Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Cho dù có bi thảm đến mức nào, Yến Tử Kinh cũng không đến nỗi phải ra đường ăn xin.

Nàng ngủ một lúc nhưng không thể ngủ sâu. Đêm không trăng, gió thổi mạnh, trong phòng tuy vẫn còn một người sống nhưng nàng vẫn thấy bất an.

Nàng bò dậy, nhìn Yến Tử Kinh xem sao. Môi hắn có hai vết phồng rộp, màu đỏ tràn ra từ mặt đến tận cổ, ngay cả tay cũng nóng kinh người. Đoan Ngọ sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn sẽ không qua được đêm nay mất.

Trước kia, Tịch Tịch cũng sốt cao, kéo dài ba ngày ba đêm. Đêm nào Đoan Ngọ cũng dùng nước lạnh lau người cho nàng ta...

Nhưng Tịch Tịch là nữ nhân, Yến Tử Kinh là nam nhân. Hơn nữa, Yến Tử Kinh... còn là nam nhân mà Đoan Ngọ không thích...

Đoan Ngọ há miệng cười khổ, trợn mắt nghĩ thầm: Cũng may là mình không thích. Nếu thích thì ngại chết.

Từ Nam Hải cho đến đây, Yến Tử Kinh luôn ăn mặc chỉnh tề dù trời có nóng đến đâu đi chăng nữa, tay áo gió thổi không lọt, ngay cả cổ tay cũng chưa từng để lộ, chắc là xấu hổ. Nhưng hắn đã sốt thành thế này, đông tây nam bắc không phân biệt được hướng nào, nàng cứ mau mau lau người cho hắn thì hơn, cùng lắm là tắt đèn, để ánh trăng che đi sự xấu hổ của vị đại gia này.

Nàng tắt đèn, vắt khăn dưới bóng trăng băng giá. Nàng cởi nút áo của Yến Tử Kinh ra, kéo xuống đến thắt lưng, chuẩn bị lau người cho hắn.

Nàng cầm khăn lên, lúc cúi đầu xuống không nhịn được kêu "a" một tiếng, chiếc khăn rơi xuống giường.

Đoan Ngọ kinh ngạc, nhìn khuôn mặt Yến Tử Kinh thêm lần nữa, sự kinh ngạc lại càng lớn hơn.

Trong lúc bối rối, nàng không tự chủ được mà thắp ngọn đèn dầu lên, sau đó nhìn kỹ cơ thể của Yến Tử Kinh, nàng đánh thượt một hơi, vô cùng ngạc nhiên.

Dù có ghét hắn đến đâu nàng cũng phải thừa nhận Yến Tử Kinh rất tuấn tú.

Ngay cả khi đang bị bệnh, những đường nét tuấn mỹ của hắn vẫn không giấu được.

Nhưng tối nay nàng phát hiện ra một bí mật.

Thật ra Yến Tử Kinh không hề đẹp. Dưới lớp áo ngoài là một cơ thể đầy vết thương, nhìn giống như những mảnh sứ nứt.

Đoan Ngọ chưa thấy người nào có nhiều sẹo trên người như vậy, sẹo sâu sẹo nông, đến kích thước của chúng cũng khác nhau. Từ cánh tay đến ngực, từ bụng cho đến lưng dưới đều phủ đầy những vết sẹo, hoàn toàn đối lập với khuôn mặt hắn. Gương mặt đẹp đẽ bao nhiêu thì cơ thể lại xấu xí bấy nhiêu. Thảo nào... mùa hè người ta đều mặc áo mỏng lộ nửa cánh tay, còn hắn thì...

Sao hắn lại có nhiều sẹo như vậy? Yến Tử Kinh xuất thân từ một gia đình phú thương, sao lại có nhiều sẹo hơn cả một nô lệ bị hành hạ quanh năm suốt tháng?

Tại sao một người từng trải qua nỗi đau khổ đến vậy, lại tiếp tục mạo hiểm đến nơi khắc nghiệt như Tây Vực?

Đoan Ngọ tự trách bản thân sao lại ngẩn người ra, nàng vội vàng lau người cho hắn. Ánh mắt của nàng bị thu hút bởi một bông lan đỏ thêu ở đai lưng hắn. Đây là một đóa hoa lan đỏ nhỏ nhắn, tinh xảo, giống với chậu lan đỏ mà Yến Tử Kinh ôm từ sa mạc cho đến tận sơn cốc rồi mới ném nó xuống vách đá.

Lan, là loài hoa mà Yến Tử Kinh yêu, có lẽ cũng là nữ nhân mà hắn yên.

Nàng đột nhiên cảm thấy Yến Tử Kinh hơi đáng thương. Hắn từng trải qua đau khổ, nhưng vẫn muốn nô dịch người khác. Hắn yêu một người như vậy nhưng lại không thể trân trọng người khác. Đó chẳng phải đáng thương sao?

Đoan Ngọ không thể tha thứ cho mình vì cứ mãi thương hại Yến Tử Kinh. Lau người cho hắn xong, nàng cẩn thận mặc lại y phục cho hắn.

Nhiệt độ cơ thể hắn vẫn rất cao, Đoan Ngọ thậm chí còn hoài nghi: Chẳng lẽ tên cướp để lại một loại độc dược để lừa Yến Tử Kinh?

Nàng suy nghĩ lung tung, dựa cánh tay vào giường.

Yến Tử Kinh đầu tiên là sốt cao, sau đó toàn thân co giật, thậm chí đến mạch đập cũng yếu ớt. Đoan Ngọ đã nghĩ đủ mọi cách, nhưng vẫn không có tác dụng. Thái dương của nàng đau nhói, nàng phải dựa vào ngọc Hòa Điền hình Bồ Tát để lấy lại bình tĩnh. Nàng chợt nghĩ ra: Ngọc là mát nhất, có thể hấp thụ nhiệt. Mặc dù bùa hộ mệnh Uất Trì công tử tặng rất nhỏ, nhưng nhỡ đâu lại chữa được bệnh cho Yến Tử Kinh.

Nàng đặt viên ngọc vào lòng bàn tay, ngâm vào nước giếng, sau đó kẹp nó giữa đầu ngón tay, lăn dọc lên da Yến Tử Kinh, dọc theo các kinh mạch trên cơ thể.

Mỗi lần đẩy ra, ngọc đều nóng ran, Đoan Ngọ lại rửa nó đi, sau đó đẩy tiếp.

Thời gian trôi đi, tay nàng đã trở nên đau nhức, Yến Tử Kinh mới thở ra một hơi thật dài.

Mí mắt hắn khẽ cử động, Đoan Ngọ tưởng hắn sắp tỉnh, thì nghe hắn nói: "Mẹ, hầm lạnh quá... lỗ tai con sắp đông cứng cả rồi... Con biết làm ăn không dễ dàng... không sao, không sao... ha ha..."

Yến Tử Kinh vẫn đang cười, giống như chàng thiếu niên đang làm nũng với mẹ, nhưng trong lòng thì vui sướng.

Đoan Ngọ biết khi người ta bị bệnh nặng sẽ nằm mơ nói sảng.

Thỉnh thoảng Yến Tử Kinh sẽ nói vài câu, có lúc Đoan Ngọ nghe hiểu, nhưng có lúc chẳng hiểu hắn nói gì.

Trời gần sáng, Yến Tử Kinh vẫn nói không ngừng: "... Lan tỷ tỷ... Sao tỷ không đợi ta... Ta chưa từng quên tỷ dù chỉ một giây... Tỷ... Tỷ..."

Giọng nói của hắn vô cùng nhẹ nhàng, sau đó dần yếu đi, cuối cùng hắn không nói nữa.

Trong lúc nhất thời, Đoan Ngọ thực sự muốn chạy ra khỏi phòng, bởi vì nàng cảm thấy mình đã vô tình nhìn thấu tâm tư của người khác.

Ngày hôm sau, trời nắng. Yến Tử Kinh cuối cùng cũng khỏi sốt, nhưng vẫn chưa mở mắt ra, cũng không nói mớ lúc ngủ nữa.

Đoan Ngọ muốn đút cho hắn ít nước và củ cải, nhưng hắn không mở miệng. Đoan Ngọ cả giận: "Không muốn ăn thì thôi, còn sống là tốt rồi!"

Yến Tử Kinh không nhúc nhích. Đoan Ngọ phủi y phục đứng lên tại chỗ. Nàng lo lắng động tĩnh ngoài đường lớn, nên quyết định ra ngoài kiểm tra.

Trên đường lớn vẫn không có một bóng người. Đoan Ngọ nghĩ: Họ ở trong dịch trạm, buổi tối hoặc ban ngày có lẽ sẽ có người đi ngang qua, nhưng không muốn ở lại, cũng không tiện dừng chân? Hay là đặt một vật gì đó bất thường để nhắc mọi người không cần đem thi thể ra ngoài, à đúng rồi... không phải còn một chiếc xe ngựa sao, nó có thể di chuyển được.

Nàng chạy đến dịch trạm, đẩy chiếc xe ngựa xuống đường. Chiếc xe không nặng lắm nhưng đối với Đoan Ngọ thì để di chuyển được nó không hề dễ dàng.

Nàng vỗ đôi tay đỏ bừng vào nhau, nghĩ lại, cách duy nhất để nhắc nhở những người khách phương xa là đốt dịch trạm.

Nàng về phòng. Yến Tử Kinh đang nằm nghiêng, mắt đã mở.

Hắn trịnh trọng ra lệnh: "Đi đun chút nước nóng mang tới đây!"

Đoan Ngọ ngửi ra trong miệng hắn có mùi củ cải. Quả nhiên hắn đã khỏe hơn rồi.

Nàng "ừ" một tiếng, phủi bụi ở chân.

Yến Tử Kinh liếc nhìn nàng, kéo bộ lông chồn bên cạnh giường ra sau lưng làm gối.

Đoan Ngọ nghĩ: Mới khá hơn được một tí lại bắt đầu ra dáng "chủ nhân" rồi đây? Tối nay đừng phát sốt nữa, ta không muốn thức trắng đêm nữa đâu.

Yến Tử Kinh phớt lờ nàng, lại ngủ thiếp đi.

Tuy Đoan Ngọ không phải quạ đen, nhưng mỗi lần nói gở đều thành sự thật. Tối đến, Yến Tử Kinh lại sốt cao, bất tỉnh nhân sự.

Đoan Ngọ lại giống như tối qua, dựa vào giường để quan sát tình trạng bệnh của hắn.

Khi đèn dầu tắt, Yến Tử Kinh và nàng giống như những người bị bỏ rơi trên con thuyền bị lãng quên.

Yến Tử Kinh rên lên một tiếng, Đoan Ngọ thắp đèn, xem hắn thế nào.

Lúc này, dưới lầu vang lên mấy tiếng "lạch cạch", hình như có một cái nồi bị đổ. Ngay sau đó có thêm tiếng bát va chạm vào nhau.

Có người! Có ai đó đã vào dịch trạm.

Đoan Ngọ giống như một con chim sợ cành cong, nàng không để ý đến Yến Tử Kinh nữa, rút dao ra.

Yến Tử Kinh đang sốt cao đột nhiên kéo tay nàng lại. Trong bóng tối, hắn lắc đầu một cái.

Không đi ra, thì trốn đi được sao? Đoan Ngọ kiên quyết kéo bàn tay yếu ớt của hắn ra.

Nàng chạy vào hành lang, không lên tiếng. Người dưới lầu quẹt lửa, ngẩng đầu lên nói: "Ở đây à?"

Đoan Ngọ cười mấy tiếng: "Ở đây. Thế nào? Cứ lên đi!"

Nàng nhìn rõ người đang đến. Nhiều năm sau qua đi, có lẽ nàng vẫn sẽ nhớ người này.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /10 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Luôn Có Một Người Đứng Từ Xa Nhìn Chàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net