Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Với thân phận của chúng ta, nếu gả vào đó, nghe thì sang trọng, nhưng cùng lắm cũng chỉ làm quý thiếp.
Mà phủ Quốc Công đã có đến tám quý thiếp c.h.ế.t rồi.
Bên ngoài đều nói họ c.h.ế.t vì bệnh.
Nhưng bên trong có bao nhiêu điều bẩn thỉu, ai biết được.
Phủ Quốc Công thuộc về phe Thái tử, phụ thân rõ ràng đã quyết tâm ôm lấy đùi Thái tử, không từ bất kỳ thủ đoạn nào!
Từ chỗ Nhị tỷ trở về, ta tự tát mình một cái, rồi ngay sau đó vừa khóc vừa lủi thủi về phòng.
Chẳng mấy chốc, phụ thân đã xuất hiện trước mặt ta.
Khi nhìn thấy vết đỏ trên mặt ta, sắc mặt ông ta lập tức tối sầm lại.
"Là Thư Nhi đánh con sao?"
Ta cố nén nước mắt, nghẹn ngào đáp:
"Vì con đã lấy đồ của Nhị tỷ, nàng không thích con cũng là lẽ đương nhiên."
Phụ thân trông rất đau lòng.
"Thứ không biết điều!"
Ông ta xoay người định đi dạy dỗ Nhị tỷ, nhưng ta vội níu tay ông ấy lại.
"Phụ thân ơi, chẳng thà để Nhị tỷ đi đến chùa Hoa Minh cầu phúc cho con. Như thế không gặp nhau, tâm nàng cũng sẽ nguôi ngoai hơn."
Phụ thân nhíu mày.
"Nghe nói Quốc Công phu nhân rất thích chùa Hoa Minh, chắc hẳn nơi đó rất linh thiêng.”
"Nếu Nhị tỷ có thể cầu phúc cho con, giúp con thuận lợi bước vào Đông Cung, con cũng không so đo với nàng nữa.”
"Dẫu sao chúng con cũng là tỷ muội, sau này còn phải nương tựa lẫn nhau, phải không phụ thân?"
Những lời của ta dường như nói đúng tâm ý của phụ thân, sắc mặt ông trở nên dịu dàng hơn.
"Thôi được, cứ làm theo ý con đi."
Sáng sớm hôm sau, Nhị tỷ đã bị đưa đến chùa Hoa Minh.
Khi sắp lên đường, nàng từ phòng phụ thân bước ra, ánh mắt nhìn ta đầy phức tạp.
Ta khẽ cúi mình hành lễ:
"Nhị tỷ, lần này đi nhất định phải an phận. Nếu sau này muội lên được vị trí cao, tỷ muội chúng ta ắt sẽ gặp lại nhau."
Nét mặt nàng thoáng d.a.o động, nhưng vì phụ thân đang đứng sau lưng, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng rồi lướt qua ta, không nói thêm lời nào.
Kiếp trước, Nhị tỷ đã vô tình phát hiện ra khuôn mặt bị che giấu của ta.
Khi đó, nàng đã trở thành thiếp thất của Thái tử, trở về nhà trong sự vẻ vang.
Lúc ta bị người khác bắt nạt rơi xuống nước, khi lên bờ, chính nàng đã dùng áo choàng lớn phủ lên mặt ta.
"Thật mất mặt Lâm gia, mau đưa nó về chỗ di nương!"
Không lâu sau, từ phủ Thái tử truyền đến tin dữ về Nhị tỷ.
Di nương ngồi thẫn thờ suốt một ngày, làm trì hoãn thời gian chúng ta trốn chạy.
Bà nói: "Chúng ta phải đi nhặt xác con bé, không thể để nó làm cô hồn dã quỷ."
Kiếp này, chúng ta sẽ không còn làm cô hồn dã quỷ nữa.
…
Xuân đi thu đến.
Điệu "Lục Yêu" của ta đã đạt đến mức thành thạo tinh diệu.
Ma ma trong cung không chịu dạy nữa.
"Ta không còn gì để truyền dạy nữa. Tương lai, tiểu thư nhất định sẽ đạt được thành tựu lớn lao."
Phụ thân nhìn ta bằng ánh mắt đầy kích động.
Ông rõ ràng hơn ai hết rằng, điệu múa này của ta đã vượt xa Nhị tỷ kiếp trước rất nhiều.
Trong ánh mắt của ông, ta thấy rõ sự tham vọng vô bờ bến.
"Diên Nhi quả thật không làm phụ thân thất vọng!"
Ta khẽ cúi mình hành lễ, nụ cười vừa duyên dáng vừa yêu kiều.
Lúc này, di nương xông ra, ánh mắt đầy oán hận.
"Lâm Chấn Nghiệp! Nếu ông dám động vào con gái ta, ta sẽ không tha cho ông!"
Giọng bà khàn khàn, mang theo quyết tâm liều mạng.
Phụ thân không để sự cuồng loạn của di nương vào mắt, ánh mắt ông chỉ tập trung nhìn vào ta.
Ta lại bình thản, dùng khăn tay khẽ che mũi, nói:
"Di nương, phụ thân cũng là vì tốt cho con."
Lời vừa dứt, một cái tát mạnh giáng xuống.
"Thường ngày ta dạy con những gì, con đã quên hết rồi sao? Mới vài tháng, con đã trở nên thế này ư?"
Ta đặt tay lên mặt, lạnh lùng cười nhạt:
"Sự dạy dỗ của di nương chính là cho con ăn đồ ăn thiu, ở viện nhỏ tồi tàn? Vậy sự dạy dỗ đó, con không cần nữa."
Sau đó, ta quay sang nhìn phụ thân, mắt đỏ hoe:
"Con không muốn gặp lại bà ấy nữa, hãy đưa bà ấy đến trang viên đi."
"Diên Nhi!"
Di nương không dám tin vào tai mình.
Ta bước từng bước rời xa bà, ngồi lên chiếc ghế cao bên cạnh.
"Phụ thân đã ghi tên con vào danh nghĩa của chủ mẫu Lâm gia. Trong phòng con đầy châu báu, lụa là gấm vóc, di nương liệu có thể cho con được những thứ ấy không?”
"Xin đừng trách con, con cũng chỉ muốn sống những ngày tháng tốt đẹp."
Bà thất vọng đến mức như bị sét đánh trúng, ngã quỵ xuống đất.
Lúc này, phụ thân mới mở miệng.
"Người đâu, đưa bà ta đến trang viên ở Hoán Nam."
Nói xong, ông nhìn ta chằm chằm, dường như muốn tìm ra điều gì bất thường trên khuôn mặt ta.
Ta chỉ cúi đầu, lặng lẽ rơi lệ.
"Rõ ràng là mẹ ruột của con, vì sao bà ấy lại đối xử với con như vậy?"
Phụ thân khẽ giãn sắc mặt, vỗ nhẹ lên vai ta, an ủi:
"Diên Nhi vẫn còn có phụ thân. Phụ thân nhất định sẽ dốc hết sức lực để mở đường cho con."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");