Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau chuyện kia, Lộ phủ rối loạn vô cùng, nhưng đó là chuyện riêng, tự bọn họ phải giải quyết.
Hiểu Tinh Trần không muốn nhận thù lao, Tiết Dương sau lưng lại lấy không ít. Cả hắn và y đều không muốn ở lại Lộ phủ tiếp, nhanh chóng đến trấn bên cạnh, thuê một nhã gian nghỉ ngơi. Vốn là muốn lấy hai gian, Tiết Dương cứ lí luận không ngừng, Hiểu Tinh Trần đành nghe theo. Dù sao thì lần này cũng là Tiết Dương cầm bạc.
Quá nửa đêm vẫn chưa ngủ được, Hiểu Tinh Trần khẽ xoay người, thở dài một hơi. Tiết Dương ngồi dựa vào thành giường, vỗ nhẹ tay y, hỏi:
- Đạo trưởng chưa ngủ?
Hiểu Tinh Trần lại trở mình, đáp lại câu hỏi của hắn. Trăng bên ngoài cửa sổ bị mây đen che lấp hết, một ánh sao nhỏ cũng không xuất hiện, Tiết Dương đột nhiên vươn tay, vuốt nhẹ tóc Hiểu Tinh Trần. Y giật mình, muốn ngồi dậy tránh đi, lại bị hắn ghì lại. Không chờ Hiểu Tinh Trần nói, Tiết Dương lên tiếng trước:
- Đạo trưởng, nếu người ngươi yêu là một ác nhân, người người đều căm ghét, phỉ nhổ, đòi đánh đòi giết, ngươi sẽ thế nào?
Hiểu Tinh Trần không hiểu Tiết Dương vì sao hỏi chuyện này, suy ngẫm nghiêm túc, chưa đưa ra câu trả lời. Tiết Dương tự hỏi, tự giễu, cũng tự nghĩ đáp án:
- Đạo trưởng chính khí đầy mình, có lẽ sẽ chọn trừ hại cứu thế rồi, ha ha...
Tiết Dương nói xong, chính hắn tự trầm lặng, không cười tiếp nữa. Hiểu Tinh Trần làm sao có thể yêu một tên ác nhân chứ...? Có chăng chỉ là thương hại hắn thôi... Hành thế cứu đời là lí tưởng cả đời y, y sao có thể vì một người không đáng mà từ bỏ...
Hiểu Tinh Trần hơi siết tay, giọng điệu không nóng không lạnh, vậy mà trả lời giả thiết kia thật:
- Nếu không thể cùng hắn cùng một chỗ nơi trần thế, có thể bầu bạn với hắn tại bích lạc hoàng tuyền... Chỉ cần hắn cũng yêu ta...
Tựa như muốn nói với hắn: “Nếu ngươi không chịu hối cải, hoặc không thể hối cải, ta sẽ không dung túng cho ngươi, không nhắm mắt cho qua tội ác của ngươi... Nhưng đến một thế giới khác, nơi không còn ai oán trách ngươi, nơi ngươi đã trả lại những tội ác kia, ta sẽ bên cạnh ngươi, cùng ngươi đi đến thiên trường địa cửu... Dù là trần ai thế tục, hay bích lạc hoàng tuyền, làm cô hồn dạ quỷ cũng được, vong linh vĩnh viễn không siêu sinh cũng tốt, chỉ cần bên cạnh luôn có ngươi... Trong lòng ngươi, ta là bạch nguyệt quang đẹp nhất. Nếu vậy, bạch nguyệt quang ấy, sẽ ở bên ngươi mãi mãi, không để ngươi sinh ra oán hận nữa...”
Nhưng Hiểu Tinh Trần y có từng nghĩ, hồn phách y vỡ nát, dù hiện đã quy tụ gần như nguyên vẹn, nhưng vết nứt còn đó. Nếu một ngày y chết đi rồi, liệu nó có tan biến hoàn toàn theo mây theo gió không? Nếu vậy, cho dù hắn và y đều li khai trần thế, vẫn vĩnh viễn không thể bên cạnh nhau...
Đôi răng nanh của Tiết Dương chậm rãi lộ ra, nụ cười dường như đang suy tính chuyện xấu xa nào đó. Nhưng hắn lại nhanh chóng điều chỉnh, giọng hơi u buồn, hỏi Hiểu Tinh Trần:
- Đạo trường, ngươi chưa trả lời ta, có phải ngươi ghét ta không?
Hiểu Tinh Trần trầm mặc, lặng lẽ kéo cao chăn lên, muốn che đi biểu cảm trên khuôn mặt lúc này, cũng muốn bày tỏ y đang “buồn ngủ”, không tiện trả lời. Thế nhưng Tiết Dương cứ cố chấp không chịu đổi câu hỏi khác, hơn nữa mỗi lúc một tỏ ra đáng thương hơn. Hắn chẳng qua cậy Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, nên mới lừa được y thôi! Vì vậy, Hiểu Tinh Trần thật sự mềm lòng, lí nhí nói:
- Ta...không ghét ngươi...
Đối với câu trả lời kia, Tiết Dương cố tình không nghe thấy:
- Đạo trưởng, ngươi vừa nói gì cơ?
Hiểu Tinh Trần kéo mạnh chăn, gạt đi mấy sợi tóc vương trên mặt:
- Không có gì, ngủ thôi.
Với tính cách của Tiết Dương, không đạt được mục đích sao có thể cam lòng. Hắn thở dài, nói:
- Haizz... Đạo trưởng ghét ta thật rồi...
Hiểu Tinh Trần bị hắn phiền chết, cuối cùng đành cắn răng, nói lại lần nữa:
- Ta không ghét ngươi...
Biết Hiểu Tinh Trần da mặt mỏng, không thể đùa dai với y, Tiết Dương mới chịu buông tha. Dù sao lần này cũng nói to hơn lần trước.
Hiểu Tinh Trần có lẽ vì ngại ngùng mà an giấc vô cùng nhanh chóng, chỉ còn Tiết Dương thức. Chờ hơi thở y dần đều, hắn mới bỏ đi nét tươi vui trên khuôn mặt, tay khẽ sờ đến mi mắt Hiểu Tinh Trần. Y trọng sinh, y cũng đã biết hắn là ai, vì sao lại không ghét hắn? Cũng không giết hắn? Chỉ ngăn hắn hại người? Y đến cùng là vì sao chứ...? Trước kia, khi y biết thân phận hắn, lại chẳng hề do dự mà đâm hắn một kiếm, không nghĩ đến hắn đã đau đớn thế nào... Nhưng lần này, y ngay từ đầu gặp gỡ, có lẽ đã nhận ra hắn. Vậy mà lại “cứu” hắn ở khu chợ, chăm sóc hắn lúc hắn trọng thương. Kí ức của y, có lẽ chỉ dừng lại từ khi y tự vẫn trở về trước. Như vậy, y nên hận hắn với phải... Hiểu Tinh Trần, con người y thật khó hiểu... Nhưng dù thế nào, chỉ cần Tiết Dương biết, trong lòng y hiện tại, vẫn có vị trí dành cho hắn là tốt rồi.
Tiết Dương ngồi dựa vào thành giường, nhắm mắt suy nghĩ. Hồn phách y đã nát vỡ đến mức đó vẫn trở về được quá khứ, hẳn tổn thương không nhỏ. Hắn lúc này nên làm gì đây? Vẫn chưa tìm được điểm mấu chốt, làm sao có thể giúp y? Hơn nữa, việc “tu sửa” hồn phách, cũng xem như là làm trái thiên đạo, chắc chắn đám người danh môn chính phái không có, hoặc không đem ra ngoài. Nếu vậy, con đường duy nhất là tà đạo. Hiểu Tinh Trần không tin tưởng hắn, cũng không chịu để bản thân dính đến tà đạo, chắc chắn không đồng ý.