Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trương Tự Minh nhìn biểu cảm tủi hờn trên khuôn mặt Quý Cường, trong lòng cảm thấy rất thú vị, tâm tình tốt vô cùng. Người này nhìn vừa tục tằng vừa thô lỗ, tưởng như là một người không để chọc vào, nhưng thật ra thì… rất dễ ăn hiếp mà.
Nhận lấy quà từ Trương Tự Minh, Quý Cường nghĩ rằng y nhất định phải tặng lại hắn món quà đáp lễ. Nhưng y suy nghĩ mãi cũng chẳng biết nên đáp lễ bằng quà gì mới tốt. Đối với Quý Cường mà nói, Trương Tự Minh vẫn mang đến cho y chút cảm giác “sinh vật ngoài hành tinh”, là một người không dễ để lấy lòng.
Đến thứ sáu, Trương Tự Minh nhận được điện thoại của Quý Cường. Giọng nam thô lỗ luôn truyền đến từ đầu kia điện thoại hôm nay bỗng dưng lại líu ra líu ríu.
“Anh… Cuối tuần này… Ừm… Cái gì đó…”
“Có chuyện gì nói mau!” Trương Tự Minh nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nắm chặt cây bút trong tay. Biết Quý Cường nhất định là đang muốn nói gì đó, Trương Tự Minh cảm thấy vừa hồi hộp lại vừa chờ mong.
“… Có muốn đến nhà tôi ăn một bữa cơm không?”
Ồ, thì ra là chuyện này. Đi từng bước một, chuyện tốt chuyện tốt. Trương Tự Minh cố gắng che giấu khóe miệng đang cười nói, “Đến chứ.”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Quý Cường vốn đang hồi hộp quên mất tiêu những lời đã chuẩn bị, tựa như chạy trốn mà cúp luôn điện thoại, sau đó lại bắt đầu hối hận. Đầu dây bên kia, Trương Tự Minh sau khi đặt điện thoại xuống âm thầm nghi ngờ: Tên này tại sao hôm nay lại ngắn gọn thẳng thắn vậy.
Quý Cường bận rộn hết hai ngày, mua thức ăn chuẩn bị thật kỹ càng.
Lúc bước vào trong nhà Quý Cường, Trương Tự Minh nhìn quanh một chút rồi bật cười. Quả nhiên hệt như trong tưởng tượng của hắn, trong nhà Quý Cường chẳng khác gì trong xe của y, một đống lộn xộn ngổn ngang, khắp nơi chất đồ, bừa bộn là từ duy nhất để hình dung lúc này. Nhưng Trương Tự Minh cũng không ngại, tính cách của Quý Cường vốn là như vậy, bản thân y không ngại cũng không quan tâm, đồng thời, ở trước mặt hắn y cũng chẳng hề che giấu hay giả vờ, Quý Cường chính là Quý Cường, rất chân thật. Sự chân thật này luôn khiến cho Trương Tự Minh cảm thấy an tâm.
Ngồi trên ghế salon, Trương Tự Minh tiện tay lấy áo thun và áo khoác đang vắt trên lưng ghế xuống gấp gọn gàng, liếc nhìn sang gương mặt đang tươi cười ở bên cạnh, Quý Cường hình như là đang xấu hổ, cũng như có chút không quan tâm, Trương Tự Minh nhịn không được nghĩ thầm: Tại sao tôi lại vừa mắt một người như anh chứ.
Thừa dịp Quý Cường đang nấu cơm ở trong bếp, Trương Tự Minh đi vòng quanh phòng xem xét.
Quý Cường đã làm tài xế khá nhiều năm, từng chạy xe đường dài để vận chuyển, sau khi có được ít tiền, y mượn thêm từ bạn mình một ít rồi lấy một chiếc taxi. Vốn là định thuê người khác lái thay, sau lại chuyển thành mướn tài xế khác chạy ca sáng, y chạy ca đêm. Sau khi trả hết nợ, y vẫn còn lại được ít tiền. Phòng ở được bạn bè giới thiệu cho thuê, tiền thuê cũng ổn, hoàn cảnh sống không quá kém.
Dọn cơm nước lên bàn, Quý Cường ân cần nhường ghế cho Trương Tự Minh ngồi, gắp thức ăn cho hắn, nhìn hắn ăn, chờ hắn đánh giá.
Ăn vài miếng rau xào, Trương Tự Minh liếm liếm đầu đũa. Động tác này nhìn qua tưởng chừng như vô ý, trong mắt Quý Cường lại trở thành “tà ác” vô cùng, Quý Cường mất tự chủ tim đập ầm ầm, cả người căng thẳng, âm thầm suy nghĩ: “Quái thật, đã biết rõ y là một người lịch sự nề nếp, tại sao bây giờ nhìn thấy hắn ngồi ở đó, mặc áo thun cổ tròn, dáng vẻ thong thả thoải mái, đột nhiên lại trở nên… Hình như có chút gì đó khác lạ.
Thấy Quý Cường trơ mắt ra nhìn mình, Trương Tự Minh im lặng một chút rồi nói ra bốn chữ.
“Tay nghề bình thường.”
Giọng của Trương Tự Minh bình tĩnh khẳng định, trong lòng Quý Cường có cảm giác muốn đập đầu vào tường. Y vốn là người độc thân, tay nghề nấu cơm như vậy đã là không tệ rồi.
“Ơ… Rõ ràng ăn cũng tạm được mà.” Quý Cường đưa đũa gắp thức ăn, tự mình ăn một miếng.
Trương Tự Minh cười một tiếng, không nói gì, tiếp tục ăn cơm.
Quý Cường nhỏ giọng nói: “Ăn không ngon sao anh còn ăn.”
Ơ hay, đây là đang làm nũng đó hả? Trương Tự Minh nghiêm túc, “Tôi có nói ăn không ngon sao?”
“Ủa, anh rõ ràng…”
“Chỉ là nói tay nghề anh bình thường, không phải tôi chê dở.”
Nói như vậy tức là ăn cũng được nhỉ. Tâm tình Quý Cường phút chốc biến đổi.
Nhìn biểu cảm của người đàn ông ngồi trước mặt mình chuyển qua đổi lại, Trương Tự Minh cảm thấy rất muốn cười. Y chân thật giản đơn, đáng yêu vô cùng.
Ăn cơm xong, Quý Cường đi rửa chén, Trương Tự Minh bắt đầu dọn dẹp phòng hộ Quý Cường. Hắn đến giờ đã không chịu nổi nữa, nhất định phải dọn dẹp mớ hỗn độn này cho sạch sẽ.
“Này này, anh để đấy, để yên đấy, để tôi dọn.” Quý Cường thấy Trương Tự Minh đang dọn dẹp phòng, vội vã từ bếp chạy ra.
Trương Tự Minh đưa tay ngăn y lại, “Anh thôi đi, chờ anh dọn hả, chờ anh thì biết đến năm tháng nào đây?”
“Tôi dọn ngay bây giờ, dọn liền luôn.”
“Đi rửa chén đi. Anh dọn chỗ này thì lấy ai rửa chén?”
Quý Cường sờ gáy cười khổ, sau đó đi vào trong bếp.
Ở nhà Quý Cường ngây người cả ngày, lúc sắp về Trương Tự Minh quay đầu nói một câu, “Ngày khác anh cũng đến nhà tôi chơi đi.”
Những lời này khiến cho Quý Cường đắc ý hồi lâu.
Đến ngày nghỉ, Quý Cường đến nhà Trương Tự Minh chơi, lúc bước vào nhà Quý Cường chỉ có một cảm giác – rất chỉnh tề. Chỉnh tề tựa như người đàn ông đang đứng trước mặt y vậy, gọn gàng ngăn nắp, cẩn thận kỹ lưỡng.
“Trời, nhà anh nhìn như khách sạn ấy.”
Quý Cường đi vòng vòng quanh nhà Trương Tự Minh rồi nói.
Trương Tự Minh mang lên một ly trà đặt ở trước mặt Quý Cường, thuận tiện liếc y một cái. Khách sạn!? Anh cho là ai cũng có thể tới đây sao? Hừ.
Lúc ăn cơm, trong lòng Quý Cường âm thầm thừa nhận, tay nghề của Trương Tự Minh cũng hệt như hắn vậy, món ăn từ màu sắc đến mùi vị đều tuyệt hơn của y rất nhiều. Quý Cường lặng lẽ quan sát Trương Tự Minh, cứ tưởng người đàn ông sạch sẽ tựa như không vướng bụi trần này sẽ tránh xa mùi khói dầu trong bếp chứ. Nếu như không phải được nếm tậm miệng món ăn của hắn, Quý Cường sẽ cho rằng hắn là loại người mười đầu ngón tay không dính nước mùa xuân, ở trong nhà cùng lắm là giặt đồ và quét dọn.
Con người không thể nhìn vào bề ngoài mà đánh giá nhỉ.
“Thế nào?” Lúc xới cơm, Trương Tự Minh hỏi một câu.
“Ừm, ăn ngon, ngon lắm.”
Xới cho Quý Cường thêm nửa chén cơm, Trương Tự Minh cầm chén đưa cho y, nhìn khuôn mặt tươi cười của Quý Cường rồi nhìn y vùi đầu lùa cơm. Cách ăn của Quý Cường rất dễ thương, không hề thô lỗ, nhìn y ăn sẽ khiến cho người ta có cảm giác đang nuôi con thú cưng nhỏ, nhịn không được muốn sờ đầu tóc ngắn tựa như con nhím kia.
Nếu như Quý Cường thích, Trương Tự Minh rất tình nguyện mà thường xuyên nấu cơm cho y ăn.
“Tôi nên mời lại anh một bữa.”
Lúc nói ra lời này Quý Cường đã hoàn toàn quên mất lúc trước chính y là người đã rủ hắn về nhà ăn cơm.
Mời nữa? Trương Tự Minh nghe xong câu này, nhìn Quý Cường một cái.
Nếu nói về chuyện ăn, tôi ngược lại muốn nếm thử mùi vị của anh hơn. Trong lòng Trương Tự Minh bắt đầu có tâm niệm gian ác, hắn bỗng phát hiện ra ý niệm của hắn đối với Quý Cường mỗi lúc đã một sâu hơn rồi.