Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời Yến An nghe thấy lời này sửng sốt một hồi, rồi sau đó phụt một tiếng bật cười, "Lớn lên đẹp thì không thể làm bác sĩ?"
"Có thể chứ, chỉ là tôi thấy đa phần bác sĩ đều lớn lên không được đẹp lắm." Diệp Niệm Ninh nhún vai, bất đắc dĩ nói.
Thời Yến An cười cười sờ đầu Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh cau mày nói: "Kiểu tóc sắp bị anh vò cho rối rồi."
"Tóc rối vẫn đáng yêu như cũ."
"Tôi mới không đáng yêu." Diệp Niệm Ninh bĩu môi, rồi sau đó tiếp tục cúi đầu ăn.
Nửa giờ sau, bữa tối có phần xấu hổ nhưng lại không tính là xấu hổ này đã kết thúc, trước khi đi, Diệp Niệm Ninh vì muốn thử điểm tiếp xúc thân mật, cậu liền đưa ra yêu cầu muốn ôm với Thời Yến An.
"Có thể ôm một cái không?" Vẻ mặt Diệp Niệm Ninh đầy chờ mong nhìn Thời Yến An.
Thời Yến An kỳ quái nhìn cậu một cái, cuối cùng gật đầu, "Có thể."
Cả hai người đều nhẹ nhàng ôm đối phương, lúc này giọng của 88 đột nhiên online vang lên trong đầu Diệp Niệm Ninh: "Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, nhận được mức năng lượng là 20."
Diệp Niệm Ninh hơi mím môi, xem ra tiếp xúc thân mật này đoán chừng chính là ôm, chỉ có điều không biết dắt tay hay gì đó có tính không, ơ kìa mình đang suy nghĩ cái gì vậy?
"Vậy thì tôi đi đây, bye!" Buông đôi tay đang ôm ra, Diệp Niệm Ninh lui về sau hai bước vẫy vẫy tay với Thời Yến An, Thời Yến An gật đầu nói, "Bye."
Nhìn bóng lưng Diệp Niệm Ninh rời đi, Thời Yến An vân vê ngón tay, rồi sau đó khẽ cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Đây là em trai nhà người ta a!"
Trong căn phòng chỉ còn một ngọn đèn đầu giường vẫn còn sáng, Diệp Niệm Ninh ngồi trên giường nhìn thẳng phía trước, trong đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, Kẹo sữa thì yên tĩnh nằm bên cạnh cậu, mắt nhắm lại nhìn có vẻ là ngủ rồi.
"Tinh tinh!"
Tiếng chuông điện thoại vang lên, quấy rầy Diệp Niệm Ninh suy nghĩ, cũng quấy rầy kẹo sữa đang mơ màng ngủ. Diệp Niệm Ninh cầm lấy điện thoại nhìn xem, là anh cậu gửi tin nhắn.
( Anh trai thân yêu ): Nghe Lâm Nguyệt Mạn nói em yêu đương?
Diệp Niệm Ninh nhíu nhíu mày, trả lời: Nói bậy, hiện tại sự nghiệp của em đang lên cao đầy hứa hẹn sao có thể yêu đương chứ?
( Anh trai thân yêu ): Phải không? Vậy ảnh chụp đó là chuyện thế nào?
Diệp Niệm Ninh không cần click mở tấm ảnh Diệp Thanh Lâm gửi qua, cũng đã đoán được nhân vật chính trong hình, nhất định là cậu và Thời Yến An.
( Niệm Niệm ): Đây là bạn em. Dẫn anh ấy đến khách sạn là vì anh ấy uống say, ăn cơm chung là vì anh ấy muốn cảm ơn em, anh, em thật sự không có yêu đương. 【 thề với trời.jpg】
( Anh trai thân yêu ): Tốt nhất là không có!
Cùng trò chuyện với anh cậu thêm vài câu sau đó Diệp Niệm Ninh mới buông điện thoại xuống chuẩn bị ngủ, hai phút trước khi ngủ say, cậu còn đang suy nghĩ làm sao để có thể tiếp xúc thân mật với Thời Yến An.
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua làn sương mờ ảo trong lành, êm dịu chiếu vào vạn vật trên thế gian.
Diệp Niệm Ninh ngồi ở bàn ăn vừa ăn hộp cơm mới đặt vừa gửi bài hát đã làm xong cho Tống Tử Khiêm, không đến hai phút, Tống Tử Khiêm liền gọi điện thoại tới đây.
"Tôi vừa mới nghe bài hát của cậu."
"Ừa." truyện được copy tại tieuphong73.wordpress.com
Diệp Niệm Ninh mở loa ngoài rồi đặt điện thoại sang một bên, sau đó mở máy tính ra tìm kiếm địa chỉ của Thời Yến An mà 88 cho cậu.
"Phong cách của bài hát này và bài hát trước của cậu rất khác nhau, quá buồn."
"Vậy sao? Tôi cũng thấy vậy."
"Tại sao viết bài hát này?" Tống Tử Khiêm hỏi.
Anh ta cứ cảm thấy bài hát này viết về những chuyện mà chính bản thân Diệp Niệm Ninh đã trải qua, nhưng 21 năm qua dường như Diệp Niệm Ninh không có khoảng thời gian nào tuyệt vọng đến như vậy, suy cho cùng ai cũng biết trong 21 năm này Diệp Niệm Ninh có bao nhiêu tốt đẹp.
"Không vì cái gì, chỉ muốn viết một bài hát khiến tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng."
"Vậy cậu có cảm thấy bài hát này sẽ nổi không?"
"Sẽ, tôi viết nhạc không có khả năng không nổi." Diệp Niệm Ninh tự tin nói.
"Lỡ hụt thì sao?"
"Vậy chỉ có thể nói là do thẩm mỹ của bọn họ quá kém."
Tống Tử Khiêm cười cười, nhất thời anh ta cũng không biết nên phản bác lời Diệp Niệm Ninh nói thế nào, "Vậy thì tối nay tôi đăng?"
"Anh đăng vào 12 giờ tối nay đi."
"Được. Đúng rồi, bài hát này tên gì?"
"《 Yếu Mệnh 》"
"Bài hát này nghe đúng là muốn mạng." Tống Tử Khiêm cảm khái rồi sau đó nói: "Bản cover của ca khúc và phương thức tuyên truyền chờ tôi gửi cho cậu nhé."
"Bản cover anh cứ gửi cho tôi xem thử là được rồi, phương án tuyên truyền tôi lười vào xem."
"Được."
Sau khi cúp cuộc gọi Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại gọi cho hàng xóm của Thời Yến An, căn hộ kia đang bán, cậu tính sẽ mua thẳng luôn, đến lúc ấy làm nhiệm vụ gì đó nói không chừng sẽ thuận tiện hơn.
"Ký chủ, cậu thật giàu!" Khó có khi 88 sinh ra hâm mộ với Diệp Niệm Ninh, một căn hộ lại cứ nói mua là mua, thật quá ư là có tiền.
Diệp Niệm Ninh nhướng mày, "Sau này phải yên ổn đi theo anh, có thịt ăn!"
"Được!"
Mặc dù 88 không cần tiền, nhưng nó cần phải có giá trị năng lượng, xét về tính tích cực và tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ hiện tại của ký chủ nhà nó, quả thực là không còn gì tuyệt vời hơn!
Sau khi Diệp Niệm Ninh và chủ nhà hẹn thời gian gặp nhau liền mở Weibo ra muốn xem tiếp diễn biến chuyện của Đỗ Nhược một chút, chỉ thấy Đỗ Nhược đã xóa hết Weibo, đoán chừng là bị cư dân mạng mắng.
Cậu khẽ cười một tiếng, "Hừ, dám đấu với tôi!"
Tiếp theo cậu lại tùy tiện lật xem các tin nhắn, trong một đống lớn tin nhắn của fans và anti-fan có một tin nhắn phá lệ hấp dẫn tầm mắt, ngoài nội dung người này gửi đến, thì chỉ với nickname kia của người này cũng đã rất khiến người ta chú ý.
"Cố Tầm Hạc?"
Lúc này mới trọng sinh được có mấy ngày thôi, sao ngay cả kẻ thù cũng tìm tới cửa rồi?
Diệp Niệm Ninh sâu sắc thở dài một hơi, Cố Tầm Hạc này là một người mẫu có độ nổi tiếng rất cao, ông Cố và ông cậu đã từng là chiến hữu, trước kia cậu và Cố Tầm Hạc còn từng chơi chung với nhau, nhưng sau này cha mẹ cậu qua đời cậu và anh trai liền dọn đến nhà chú hai, cứ như vậy mà cắt đứt liên hệ với Cố Tầm Hạc.
Hai người Cố Tầm Hạc và Thẩm Ý Phong có điểm giống nhau duy nhất, chính là đều vừa yêu vừa hận cậu, nhưng Thẩm Ý Phong hận cậu là loại hận bình thường, mà Cố Tầm Hạc hận cậu chính là cái loại hận cho đến chết ấy.
Cũng không biết ra sao, rõ ràng cậu cũng không có bao nhiêu thù lớn với Cố Tầm Hạc, nhưng Cố Tầm Hạc lại cứ thích đối nghịch với cậu ở mọi nơi, cậu không thích ai Cố Tầm Hạc liền giở trò bảo vệ kẻ đó, còn thích lắc lư mỗi ngày trước mặt cậu, khiến cậu sắp chết vì cạn lời.
Trở lại tin nhắn trên Weibo, chỉ thấy Cố Tầm Hạc gửi cho cậu một câu: Tao che chở cho Đỗ Nhược, mày chú ý lời nói cho tao.
Diệp Niệm Ninh trợn trắng mắt, thẳng tay chặn tin nhắn.
Thật là bệnh thần kinh, mày che thì cứ che đi liên quan cái mông gì đến tao, còn kêu tao chú ý lời nói, cút cút, ai rảnh mà quan tâm tới mày.
Sau khi phun tào trong lòng một phen Diệp Niệm Ninh cảm thấy lòng thoải mái hơn rất nhiều, thu dọn đồ đạc xong sau đó liền dẫn theo Kẹo sữa đi ra ngoài gặp chủ nhà.
Điểm hẹn với chủ nhà là ở tiệm cà phê gần bệnh viện thủ đô, cũng không biết có thể đột nhiên tuyên bố nhiệm vụ hay không.
"Xin chào, cậu chính là vị Diệp tiên sinh mới vừa gọi điện thoại kia đi?" Chủ nhà cười hỏi.
Diệp Niệm Ninh gật đầu nói: "Chúng ta đừng vòng vo, thời gian của tôi có hạn, cứ nói thẳng đi, căn hộ này anh ra giá bao nhiêu tiền?"
"600 vạn đi, ba phòng ngủ và một phòng khách có nhà bếp và phòng vệ sinh, giao thông thuận tiện, ngay ngã rẽ chính là bệnh viện thủ đô, lại rẽ vài con phố thì chính là phố ẩm thực, hơn nữa cách sở điện ảnh và đài truyền hình cũng rất gần, người trẻ tuổi các cậu không phải đều thích theo đuổi ngôi sao à, rất nhiều minh tinh đều đóng phim ở đó, mười phút là có thể đi đến nơi kia rồi!"
Căn hộ 600 vạn* ở thủ đô đều chỉ có thể được tính là loại tầm trung thôi, mà xét tới điều kiện địa lý của nơi này, giá thấp nhất cũng phải là 700 vạn, tại sao người này lại ra giá thấp như vậy?
*600 vạn = 21.107.220.000vnd
Diệp Niệm Ninh nhíu mày, "Anh có mang theo giấy chứng nhận bất động sản hay gì đó không?"
"Có mang theo, biết cậu có ý định mua, nên tôi đặc biệt đem tới." Chủ nhà cười haha lấy giấy chứng nhận bất động sản trong túi ra, Diệp Niệm Ninh hạ mắt nhìn kỹ, cũng không phát hiện vấn đề gì, nhưng cậu vẫn không yên tâm, vì thế đành gọi 88 ra.
"Người anh em, cậu xem giúp anh giấy chứng nhận bất động sản này có thật không?"
Một phút sau 88 trả lời lại cậu: "Ký chủ, đây là thật."
Lúc này Diệp Niệm Ninh mới yên lòng, sau đó hỏi: "Sao anh lại ra giá thấp như vậy?"
"Vợ tôi bệnh nặng nên có nhu cầu dùng tiền gấp, giá cả này ra cao tôi sợ không ai muốn, cho nên cũng chỉ có thể hạ thấp giá cả chút để bán."
"Vậy được, tôi sẽ mua nó."