Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
ASK: Vân phi, cậu với đại thần có phải ở bên nhau rất hòa thuận không? —- Fan.
ANS: QAQ —- Bạch Tiểu Vân.
**
“Nhóc Con đâu?” Kỳ Tu phát hiện ra Nhóc Con đã biến mất khỏi tầm mắt anh.
“Nó đi ngủ rồi, thật đúng là đồ lười.” Sau khi nhìn Nhóc Con nhắm mắt đi ngủ, Bạch Tiểu Vân xoay người nói với Kỳ Tu.
“Nhóc Con bị vứt bỏ, lại còn mắc mưa, chắc nó mệt lắm rồi.”
“Ừ.”
Bầu không khí vừa rồi rất tốt, nhưng sau khi Nhóc Con rời đi, chỉ còn hai người với nhau, Bạch Tiểu Vân đột nhiên thấy nghẹn lời. Trước đây đối mặt với Kỳ Tu, cách internet không thể thấy mặt nhau, cậu muốn nói gì thì nói cái đó. Bây giờ thì ngược lại, vừa nghĩ đến Kỳ Tu đang nhìn mình, Bạch Tiểu Vân muốn nói mà không nói được nên lời.
Sự yên lặng đột ngột của Bạch Tiểu Vân, Kỳ Tu cũng cảm nhận được. Qua màn hình webcam, anh có thể hiểu thêm về cậu. Ví dụ như đôi mắt của Bạch Tiểu Vân rất có linh khí, lông mi cũng rất dài, khi cậu chớp mắt thật khiến lòng người ngứa ngáy, khi cậu khẩn trương sẽ vặn vẹo ngón tay, còn có mấy động tác nhỏ đáng yêu, khi cậu xấu hổ sẽ giả vờ lơ đãng nhìn về hướng khác, sau đó vươn một tay xoa xoa mặt mình…
Vừa nghĩ đến vẻ mặt vui mừng của Bạch Tiểu Vân, Kỳ Tu nói, “Em rất thích nó.”
Nhắc đến chó con, ánh mắt Bạch Tiểu Vân dường như sáng sủa hẳn lên, “Đúng vậy, sau khi nó tới nhà, tôi sẽ không phải ở một mình nữa.” Bạch Tiểu Vân cười nói, thật ra chỉ thuận miệng mà nói, cũng không có hàm ý gì đặc biệt.
Nhưng Kỳ Tu nghe thấy lại có chút thương tiếc.
“Tiểu Vân ở một mình sao?” Giọng điệu của Kỳ Tu vẫn ôn hòa như cũ, không có gì thay đổi. Nhưng thật ra trong nội tâm anh không bình tĩnh như ngoài mặt.
Bạch Tiểu Vân thầm tự hỏi sao Kỳ Tu lại biết, nhưng nghĩ lại chắc Kỳ Tu thấy mình ở một mình nên hỏi, vì vậy gật đầu, “Đúng vậy.”
Những điều này Kỳ Tu đều biết cả, anh hỏi câu kia thật ra để dẫn dắt hỏi những lời này, nửa đùa nửa thật hỏi, “Có muốn tìm một người tới chăm sóc em không?”
Đối với Bạch Tiểu Vân, ban đầu đúng là Kỳ Tu rất có thiện cảm với cậu, thấy cậu bị người ta bắt nạt rất đáng thương, muốn bảo vệ cậu. Lâu dần, cảm giác như vậy trở nên ngày càng mãnh liệt. Anh biết mình đã thích con thỏ nhỏ ngơ ngác này rồi, muốn thương cậu, yêu cậu. Nhưng anh không xác định được cảm giác của Bạch Tiểu Vân đối với anh là gì, sợ dọa đến cậu. Vì vậy anh đành phải tìm cách uyển chuyển biểu đạt ý tứ của mình.
Thật ra nếu là người có kinh nghiệm, nhất định có thể lập tức nhận ra ý của Kỳ Tu.
Chỉ là bạn học Bạch Tiểu Vân ở phương diện tình cảm trong sạch như một tờ giấy trắng, phản ứng còn chậm chạp hơn bình thường n nhịp, đơn thuần cho rằng ý của Kỳ Tu trên mặt chữ, không có suy nghĩ sâu xa gì.
Cậu lắc đầu, “Tôi có thể tự chăm sóc bản thân rất tốt, còn có thể nuôi Nhóc Con đến béo mầm, trắng tròn (^o^)/~”
Kỳ Tu lập tức cười khanh khách.
Chắc là Bạch Tiểu Vân không hiểu ý anh rồi. Kỳ Tu biết thỏ rất ngốc, tự nhủ bản thân tạm thời không được quá sốt ruột, từ từ ăn thỏ mới ngon.
“Ừm, Tiêu Hoàng Thư nói khi cậu ta tăng ca, em thường mang cơm cho cậu ấy, nói là ăn rất ngon. Khi anh tăng ca sao lại chẳng có thỏ con tri kỷ như thế tới chăm sóc chứ?” Kỳ Tu nhớ tới tin nhắn lần trước Tiêu Hoàng Thư nhắn cho anh, trong giọng điệu bình tĩnh không che giấu được nội tâm nhỏ nhen ﹁_﹁
Không biết lần này có phải thỏ con đột nhiên thông suốt hay không, cậu hơi cúi đầu, ngại ngùng gãi gãi mặt mình, “Sau này có cơ hội sẽ làm cho anh ăn.”
Dường như vì lần đầu tiên được nói chuyện qua webcam với Kỳ Tu nên Bạch Tiểu Vân có hơi kích động, không nói rõ cho Kỳ Tu, trong lòng nghĩ muốn nói rằng sau này Kỳ Tu tới chơi sẽ làm cơm cho anh ăn, kết quả lời nói ra miệng sao lại có cảm giác như ông xã tăng ca về không được ăn bữa cơm tình yêu của bà xã, sau đó bà xã lập tức dỗ dành, em sẽ làm cho anh ăn ﹁_﹁
Vì vậy sói xám bự nhớ kỹ những lời này.
“Được, anh nhớ rồi, sau này không được đổi ý.” Sói xám bự đồng ý xong tuyệt đối không để cho người nào đó có thời gian tự hỏi, lập tức lảng sang chuyện khác, “Mấy cô gái trong xã đoàn đặt một gian hàng ở Comic Con thứ bảy cuối tuần, họ tính hôm đó sẽ tổ chức gặp mặt một lần, em đi không?” Thực ra đêm nay nếu như Bạch Tiểu Vân không gọi anh, anh cũng sẽ gọi cậu. Anh biết con thỏ ít khi lên weibo như cậu sẽ không đọc được cái weibo họp mặt được đăng hôm nay.
Quả nhiên, đối phương kinh ngạc nhìn anh, “Gặp mặt? Tôi không biết QAQ.”
“Không biết có đi hay không à?”
“Không phải QAQ Không biết ở chỗ nào…”
Kỳ Tu cười nhẹ, “Chờ anh.” Sau đó anh mở weibo, copy cái kia cho Bạch Tiểu Vân.
Bạch Tiểu Vân thấy tin nhắn Kỳ Tu gửi tới thì có chút giật mình, “Không ngờ ở ngay chỗ tôi…” Nghĩ vậy, cậu lập tức hỏi han, “Anh sẽ tới sao?”
Cậu mong chờ nhìn Kỳ Tu, đợi đối phương trả lời.
“Vậy em có mong anh tới không?”
Sau khi nghe cậu đó, trong lòng Bạch Tiểu Vân đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nhưng lập tức bị cậu gạt bỏ… Cậu không biết Kỳ Tu có thật là cong không, vóng trong giới có cả trai thẳng và gay. Hơn nữa cho dù anh cong cũng không có khả năng thích cậu…
Trước đây chỉ nghe thanh âm cũng thấy cậu kém anh một khoảng cách rất xa, hiện tại nhìn thấy người thật lớn lên với vẻ ngoài thế nào, Bạch Tiểu Vân càng thêm tự ti.
Kỳ Tu là một người xuất sắc như vậy, người như anh làm sao có thể thích cậu được? Giữa bọn họ có chênh lệch vô cùng lớn…
Anh hỏi như vậy, thật giống như trước đây, coi cậu là bạn bè, chỉ là một câu nói đùa.
Dẫu vậy, trong trái tim Bạch Tiểu Vân vẫn khấp khởi mong chờ, tay cậu khe xiết lại, cân nhắc ngôn từ kỹ lưỡng mới chậm rãi mở miệng, “Anh… Vì sao lại hỏi như vậy?”
Kỳ Tu cười cười, không trả lời.
Bạch Tiểu Vân không nói chuyện. Cậu nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều rồi, xấu hổ cười, “Đương nhiên rất mong chờ. Chúng ta chưa từng gặp mặt nhau. Anh tới nơi này, tôi sẽ mời ăn. Lần trước còn nợ anh một bữa.”
Trong khoảnh khắc, bầu không khí giữa hai người lâm vào xấu hổ. Cái cửa sổ mỏng manh kia cuối cùng vẫn không thể đâm thủng, hai người chỉ có thể tiếp tục cẩn thận, e dè tiến tới gần nhau, suy đoán tâm ý của đối phương.
“Chuyện lâu như vậy rồi còn nhớ.” Kỳ Tu nhớ ra cái Bạch Tiểu Vân nói là chuyện lần trước anh sao chép số liệu cho cậu, lúc đó anh chỉ thuận miệng đáp ứng, không ngờ Bạch Tiểu Vân vẫn nhớ rõ ràng.
“Đương nhiên tôi nhớ kỹ.”
Thật ra, mỗi việc của anh, tôi đều nhớ rất kỹ.
Nhưng Bạch Tiểu Vân không dám nói ra.
“Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi đi.” Kỳ Tu thấy cái đầu nhỏ của em trai lấp ló len lút sau cửa, biết là nó đang nghe trộm hai người trò chuyện, vừa nhìn đồng hồ cũng sắp tới mười một giờ, hơn nữa thoạt nhìn Bạch Tiểu Vân cũng có chút uể oải, anh liền chủ động kết thúc lần webcam này.
“Được, anh cũng ngủ sớm một chút.”
Đột ngột kết thúc như vậy, tuy rằng không nỡ, nhưng Bạch Tiểu Vân vẫn len lén liếc mắt nhìn Kỳ Tu một cái rồi tắt webcam.
Bất ngờ được nhìn thấy Kỳ Tu thật. trong lòng Bạch Tiểu Vân trái lại cảm thấy lo lắng… Người đang thầm mến đều trở nên ngu ngốc, sẽ suy nghĩ vẩn vơ rất nhiều… Bạch Tiểu Vân bây giờ chính là như thế.
Cậu ép bản thân tạm thời đừng nghĩ lung tung, đi tới bên cạnh Nhóc Con, thấy nó ngủ vù vù. Cậu lấy điện thoại ra len lén chụp ảnh nó đang ngủ, sau đó đăng ảnh Nhóc Con lên weibo.
Bạch Tiểu Vân: Ba tiếng trước, nhà của tôi nghênh đón một thành viên mới ❤ Thừa dịp bé con ngủ say, tôi nhanh tay chụp một tấm ảnh O(n_n)O~
[Ảnh]
Rất nhanh, weibo của Bạch Tiểu Vân thông báo có người phát lại, dù sao giờ cũng chưa ngủ, cậu lập tức mở ra xem người phát lại nói cái gì. Kết quả cái người đầu tiên phát lại rõ ràng là Kỳ Tu!
Kỳ Tu: Bé con đang ngủ ngon lành kia gọi là Nhóc Con XD
@ Bạch Tiểu Vân: Ba tiếng trước, nhà của tôi nghênh đón một thành viên mới ❤ Thừa dịp bé con ngủ say, tôi nhanh tay chụp một tấm ảnh O(n_n)O~
[Ảnh]
Số lượng fan trên weibo của Kỳ Tu nhiều hơn Bạch Tiểu Vân gấp mười lần, ngay khi anh phát lại, lập tức có rất nhiều cô gái bình luận phía dưới.
Fan 1: Gào khóc, đại thần phát lại weibo kìa (^o^)/~
Fan 2: Tôi phát hiện đại thần là người đầu tiên phát lại﹁_﹁
Fan 3: Vậy điều này thể hiện từng giờ từng phút anh đều quan tâm Vân phi, *ôm mặt* o(*////▽////*)q Em đành tự mình nhẹ nhàng cút đi.
Fan 4: Thành viên mới đến nhà Vân phi từ ba tiếng trước, vậy mà ngay cả tên của nó, đại thần cũng biết!!!
Fan 5: Emma, đáng yêu quá, thật muốn bóp bóp. Nhóc Con, cái tên thật phù hợp.
Fan 6: Vậy Nhóc Con là tên do Vân phi đặt sao be @Bạch Tiểu Vân
Bạch Tiểu Vân trả lời Fan 6: Đại thần đặt đó O(n_n)O~
Fan 7: Thích thú đáng xấu hổ, tôi sẽ không nói ra đâu﹁_﹁
Fan 8: Lượng lớn thông tin xông tới biết nói sao đây, muốn chuyển thành fan CP rồi 233333
Fan 9: Sự thành thật của Vân phi phải được like một cái (^o^)/~
Kỳ Tu trả lời Bạch Tiểu Vân: Đi ngủ đi.
Bạch Tiểu Vân trả lời Kỳ Tu: Được, anh cũng thế.
Sau khi trả lời Kỳ Tu, Bạch Tiểu Vân đi ngủ luôn, nhưng mà đêm đó cậu ngủ không ngon.
Đêm ấy, trong cơn mơ của cậu chỉ có một người, nhưng người kia cứ ở mãi phía trước, mặc kệ cậu cố gắng chạy nhanh thế nào cũng không đuổi kịp… Cậu ngã xuống mặt đất, hai tay trầy xước chảy máu, hạt mưa nặng nề quất trên người. Cậu chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn người kia cách cậu ngày càng xa…
Bạch Tiểu Vân thấy rất khó chịu… Trong lòng nặng nề hoảng hốt, trong mắt như có gì đó muốn chảy ra…
Cậu ở trên giường lật qua lật lại, ngủ rất không an ổn. Cuối cùng khi cậu tỉnh lại, phải mất một chút thời gian mới có thể tỉnh táo hoàn toàn.
Bạch Tiểu Vân sờ sờ đầu mình, dường như phát sốt rồi…
Kéo lê thân thể nặng nề, mệt mỏi đứng dậy, Bạch Tiểu Vân khó chịu, uể oải. Cậu thay quần áo, lấy chút đồ ăn cho Nhóc Con rồi mau chóng vào bệnh viện.
Kết quả Bạch Tiểu Vân bị bệnh gần một tuần, chữa chữa trị trị mãi vẫn không khỏi.
An Viễn thấy cả ngày Bạch Tiểu Vân buồn bã, ỉu xìu mãi thì rất lo lắng.
“Hau là cậu đổi bệnh viện khác xem?” An Viễn sờ sờ đầu Bạch Tiểu Vân, vẫn có chút nóng.
Bạch Tiểu Vân gật đầu, “Đợi lát nữa tôi tới bệnh viên số 5 xem…”
Tuy rằng An Viễn rất lo, nhưng bệnh tật là việc không ai có thể ngăn cản được, vì vậy y lấy nước nóng cho Bạch Tiểu Vân, căn dặn cậu nhất định phải uống nhiều nước, uống thuốc đúng hạn.
An Viễn trở lại bàn làm việc của mình, đem việc mình lo lắng nói với Kỳ Tu.
Buổi chiều ngày hôm đó, Bạch Tiểu Vân vừa về đến nhà, điện thoại chợt vang lên. Đầu cậu rất choáng váng, căn bản không nhìn người gọi là ai đã nghe máy.
“Alo, Tiểu Vân… Anh là Kỳ Tu.”