Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Mẹ ơi… Các anh đi Châu Âu chơi có thể dẫn con theo không?”
“Các anh con đi hưởng tuần trăng mật mà, con đi theo làm gì? Con thích thì sau nay ba mẹ sẽ đưa con đi.” Mẹ từ chối đề nghị của Tiểu Thâm.
Tiểu Thâm vừa nghe thấy, mặt mày nhăn nhó, “Đi cùng ba mẹ thì có ý nghĩa gì chứ, con muốn đi du lịch cùng anh Tiểu Vân cơ…”
Tiếu Thâm khóc lóc ầm ĩ, ăn vạ náo loạn với mẹ, sau đó chạy ngay vào trong phòng Bạch Tiểu Vân như một làn khói.
“Chị dâu, mẹ nói các anh đi hưởng tuần trăng mật, đưa em theo với được không? Em hứa sẽ nghe lời, rất biết điều, thật đó.”
Tiểu Thâm là một thằng nhóc ranh ma, trước mặt ba mẹ và Kỳ Tu thì ngoan ngoãn gọi Bạch Tiểu Vân là anh Tiểu Vân, khi bọn họ không có mặt, nó cứ vui mừng gọi “chị dâu”, “chị dâu”.
Nếu như bạn hỏi nó vì sao lại gọi thế, nó có thể vô cùng kiêu ngạo nói ra một trăm lí do.
Chị dâu của tớ lớn lên cực đẹp, tính cách cực tốt, lại cực dịu dàng, nấu cơm cực ngon, đối xử với tớ cực tốt, giống như con thỏ nhỏ… (lược bỏ n từ ca ngợi). Tớ rất rất rất thích anh ấy, tớ gọi là chị dâu thì làm sao, làm sao, làm sao ╭(╯^╰)╮
Tiểu Thâm nói xong, đẩy cửa phòng Bạch Tiểu Vân ra, sau đó nó phát hiện anh trai của mình cũng ở trong này, nhưng mà sắc mặt anh trông rất khó coi, hơn nữa lúc này môi chị dâu nó còn đỏ đỏ, sưng sưng, ừ, khuôn mặt cũng rất đỏ.
Tiểu Thâm vô cùng trong sáng hỏi han một câu, “Chị, à không, anh Tiểu Vân, buổi tối đi ngủ anh bị muỗi cắn vào môi sao? Ha ha, Tiểu Minh ngồi cùng bàn với em cũng bị cắn, môi sưng rất là to, ha ha ha.”
Bị Tiểu Thâm nói như vậy, mặt Bạch Tiểu Vân càng đỏ hơn. Cậu chỉnh lại quần áo của mình, liếc mắt lườm Kỳ Tu… Giữa ban ngày ban mặt thì thôi đi, lại còn không đóng kỹ cửa ┭┮﹏┭┮ Nếu như bị trẻ con nhìn thấy, làm hư nó thì phải làm sao?
Bị Tiểu Thâm cắt đứa, Kỳ Tu mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, quay đầu đã thấy bộ dáng thỏ nhỏ nhà mình mắt ngập nước, lườm nguýt mình, lập tức có cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong lòng. Anh cười, sờ sờ tóc Bạch Tiểu Vân, sau đó giả vờ uy nghiêm nhìn em trai, “Em vừa nói cái gì đó? Không phải anh đã bảo chưa được đồng ý thì không được vào phòng sao?”
Tiểu Thâm thè lưỡi, đương nhiên nó biết, nhưng mà chẳng phải nó có chuyện gấp cần thương lượng với chị dâu sao…
“Em muốn đi hưởng tuần trăng mật cùng hai anh.” Tiểu Thâm cười he he.
Khóe miệng Kỳ Tu kéo ra một nụ cười khẽ, sau đó đi tới bên cạnh Tiểu Thâm, vỗ vỗ bờ vai nó, “Muốn đi cùng bọn anh ư…”
Tiểu Thâm mau chóng gật đầu nịnh hót, “Dạ, dạ, anh à, em sẽ xách hành lý cho các anh, cầm đồ cho các anh, cái gì em cũng nghe theo anh, dẫn em theo với có được không?”
Kỳ Tu khom người xuống, mỉm cười nói hai chữ, “Không được.”
Chẳng cần nghĩ cũng biết, sói xám bự vừa bị quấy rầy chuyện tốt nhất định sẽ không đồng ý o(*≧▽≦)ツ
Tiểu Thâm đặt tia hy vọng cuối cùng lên người chị dâu mình. Nó biết, chỉ cần chị dâu đồng ý, anh trai nó khẳng định cũng sẽ đồng ý. Ai bảo anh trai nó thương chị dâu nó nhất, cái gì cũng nghe theo chị dâu ╮(╯▽╰)╭
Bạch Tiểu Vân nhìn dáng vẻ tủi thân của Tiểu Thâm, buồn cười nói.
“Để lần sau có được không? Lần sau Tiểu Thâm muốn đi nơi nào, anh sẽ dẫn em đi.”
Tiểu Thâm nghĩ, bản thân nó hoàn toàn không thể chống cự lại chị dâu đang mỉm cười chăm chú nhìn mình, sau đó lại vô cùng dịu dàng nói chuyện với mình.
Vì vậy Tiểu Thâm mơ mơ hồ hồ gật đầu đồng ý, ngay cả anh trai nó tống nó ra ngoài từ lúc nào cũng không biết.
Chờ đến khi nó phản ứng kịp mới phát hiện cửa phòng đã bị khóa rồi QAQ
Vì vậy sói xám bự lại áp đảo thỏ trắng nhỏ xuống dưới thân mình lần nữa, sau đó, thằng ranh con ngoài cửa phòng cứ gõ cửa không ngừng ﹁_﹁
“Anh à, anh còn chưa nói cho em biết lần sau là bao giờ… Anh à, mở cửa ra đi… Các anh đang làm gì thế…”
Thật ra, đây là một câu chuyện bi thương ╮(╯_╰)╭