Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Eric ( Tiểu Mộc Hinh)
Khương Khương nhìn thấy chú Triệu, vội vàng chạy qua, cơ thể nhỏ nhắn trong một đám người to lớn chạy ra, liền ôm chặt chân của hắn, hai mắt to sáng ngời lấp lánh: " Chú Triệu, chú thấy chị gái của con rồi sao? "
Triệu Tử Duệ kéo cô bé quá, ôn hòa nói: " Đợi một lát nữa con sẽ thấy chị gái."
Sau đó nhìn về phía vợ chồng Khương Hành đang đi tìm Khương Khương.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Hành nắm tay Tần Thư Ninh đi tới, nhìn thấy một đám người trong tay cầm cuốc còn có cả côn bổng, nhíu mày.
Thấy một nhà ba người bước đến, khí thế của đám người đó không biết bay đâu mất, đặc biệt cô bé kia rất giống cháu gái của Trương Phong, mọi người xung quanh kinh ngạc đến ngây người.
Một đám người trên mặt lộ vẻ khiếp sợ khó có thể tin tưởng.
Cái này, rõ ràng là một cặp song sinh a.
Nhìn đến cặp vợ chồng, một người mặc tây trang giày da, một người dung mạo thanh lịch mỹ lệ. Hai người này đều có phần giống cô bé.
Đây là có chuyện gì?
Trương Phong cũng chấn kinh, giương miệng, đứng hồi lâu cũng không biết phải phản ứng như thế nào.
Hắn chỉ vào Khương Hành, mắt trừng lớn, môi dày run run: " Các người..."
Khương Hành bước đến bên đám người, dừng chân lại, mí mắt khẽ nâng, âm thanh lạnh lùng, làm cho người ta thấy không thể xâm phạm.
Hắn nói: " Tôi đến đem con gái của tôi trở về."
Trên thế giới này, không thể có khả năng có một chuyện trùng hợp như vậy. Khương Khương có thể mơ thấy vị trí chính xác của một đứa trẻ, hơn nữa lại biết cô bé đó ở trong này.
Chỉ có một khả năng.
Hai đứa trẻ này là chị em.
Cho nên, Khương Hành tin tưởng, ở bé ở trong này, tất nhiên là con gái của hắn.
Trương Phong lập tức hoảng sợ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Em gái hắn lúc trước tự sát, cuối cùng để lại một đứa con gái ném cho bọn họ. Vốn là điều kiện trong nhà không tốt lắm, bây giờ lại thêm một đứa nhỏ, Trương Phong tự nhiên tức giận cực kỳ. Nhưng lúc em gái hắn còn sống cũng giúp đỡ gia đình hắn rất nhiều, đem đứa nhỏ này cho người khác, chỉ sợ em gái ở dưới kia sẽ oán giận hắn. Vợ hắn cũng khuyên ngăn nên hắn liền giữ lại đứa trẻ kia.
Lúc này, không nghĩ đến con bé kai vậy mà không phải con gái của em gái hắn. Như vậy người này không phải là nam nhân vứt bỏ em gái của hắn.
Nghĩ đến mười vạn kia có thể giống chú vịt bay bay, Trương Phong thiếu chút nữa cắn nát một ngụm răng vàng. ( Cũng không hiểu vì sao người ta lại để là răng vàng nữa, thôi thì cứ để vậy cho đủ nghĩa >_<)
Nhưng hắn không phục.
Thường ngày cái não của hắn luôn vận dụng đủ các kiểu đường ngang ngõ tắt, lúc này vậy mà có công dụng, liền sửa lời nói: " Đứa bé kia lúc đầu là em gái ta nhặt được, không nghĩ tới là con của mấy người."
" Con các người đem trở về, tôi cũng không có ý kiến. Dù sao mấy người là ba mẹ của nó, nhưng là ___"
Mặt hắn đầy nếp nhăn, mang theo một vong tham lam: " Đứa trẻ này chúng tôi nuôi hơn hai năm, ăn của chúng tôi, dùng của chúng tôi. Mấy người phải trả lại hết chứ nhỉ."
Triệu Tử Duệ nhìn về phía Khương Hành.
Triệu Tử Duệ rất hiểu tính cách của tổng tài, hắn ghét nhất là bị người khác uy hiếp.
Người naỳ uy hiếp hắn như thế, tổng tài không nhất định sẽ đồng ý với hắn ta.
Nhưng tính tình của Khương Hành lại tốt ngoài ý muốn: " Được. Tôi có thể cho các người năm mươi vạn, nhưng tôi phải nhìn thấy con tôi trước."
Trương Phong nghĩ nam nhân trẻ tuổi này chắc chắn sẽ không lừa hắn, lại nghĩ đến năm mươi vạn kia, khóe miệng của hắn cừi thiếu chút nữa là lên tận mang tai.
Sờ sờ lên miệng, thấy không có chảy nước miếng liền đi vào sân sau, lớn giọng hét lên: " Vợ, đem Ninh Ninh ra đây."
Cô bé này tên là Trương Ninh.
Lâm Dung đang lén cho cô bé ăn cháo, nghe được lời nói của Trương Phong, cái chén trong tay run lên, một tí nữa thôi là bị dọa rơi.
Vội vàng cầm chén cháo chuẩn bị rớt lên, mang chén đi rửa, lại lau miệng cho đứa trẻ, Lâm Dung lúc này mới ôm Trương Ninh đi ra ngoài.
Lâm Dung cho cô bé lén ăn cháo, không phải bởi vì thường ngày Trương Phong không nỡ cho cô bé ăn. Chỉ là bây giờ hắn đang rất tức giận, nhìn thấy cô bé ăn cái gì, chắc chắn còn giận hơn nữa. Bởi vậy Lâm Dung không giám cho hắn biết, chỉ có thể lén lấy một ít lúc hắn ra ngoài.
Lâm Dung ôm Trương Ninh ra cửa.
Lúc bước qua bậc thềm, nhìn thấy ngoài cửa có một cặp vợ chồng ngoại hình rất đẹp.
Tiếp theo, cô lại nhìn đứa trẻ bên cạnh Triệu Tử Duệ.
Cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi. ( Sợ hãi cùng kinh ngạc.)
Lại ngẩng đầu nhìn đứa trẻ trong ngực mình.
Hai cô bé, ngoại trừ quần áo không giống nhau, khuôn mặt lại giống như đúc!
Chân của Lâm Dung nháy mắt như nhũn ra, suýt nữa ôm không nổi đứa trẻ trong tay.
Cái này cái này......Sao có thể như vậy?
Ninh Ninh không phải là con của Dĩnh Nhi sao ? Tại sao lại có một cô bé khác giống con bé chứ?
Cô quả thật không thể tin vào con mắt của mình.
" Chị gái". Nhìn thấy một cô bé giống mình, Khương Khương lập tức xông đến, đôi mắt giống như viên ngọc lưu ly, mang theo ánh sáng long lanh, bên trong có thêm nét hưng phấn vui vẻ.
" Chị chị"
Nhìn thấy Khương Khương liều mạng đuổi theo như thế, Triệu Tử Duệ giật mình, cũng đuổi theo.
Trương Dung còn đang bị Lâm Dung ôm trong ngực, Khương Khương không với tới chị gái được, gương mặt nhỏ nhắn hồng hồng dưới ánh mặt trời.
Cô nhón chân lên, đưa tay kéo tay nhỏ của Trương Ninh, cầm tay chị gái, cô chững chạc đàng hoàng nói với Lâm Dung: " Dì ơi, đây là chị gái của con, con muốn dẫn chị ấy về nhà, dì thả chị ấy xuống đi."
Cô bé vây bên cạnh chân sạch sẽ xinh đẹp, gương mặt như được mài dũa, làn da khỏe mạnh hồng hào, rất đáng yêu a. Nhìn quần áo trên người cô bé thì biết chính là con nhà hào môn, Lâm Dung ôm Trương Ninh trong ngực, sợ hãi, lại rất vui vẻ, lại khổ sở.
Sợ hãi là cô không biết Trương Ninh trong tay đến cùng là như thế nào.
Vui vẻ là đứa nhỏ này rốt cuộc cũng không cần chịu khổ cùng bọn họ nữa.
Khổ sở là, chỉ sợ về sau đứa nhỏ này nửa điểm cũng không có dây dây cùng bọn họ.
Lâm Dung nghiêng đầu, nhìn Trương Ninh bởi vì thiếu dinh dưỡng mà mặt mũi trắng bạch hơn Khương Khương rất nhiều. Tay chầm chậm buông ra, đem cô bé đặt xuống đất.
Đôi giày cũ nát của Trương Ninh vừa dừng ở nền xi măng thì Khương Khương lập tức giống như con chim nhỏ nhảy nhót chạy tới ôm lấy Trương Ninh.
" Chị gái!"
Ôm cổ của chị gái, Khương Khương cao hứng đến mức muốn xoay vòng vòng.
" Chị gái. Cuối cùng em cũng tìm được chị a. Quá tốt rồi!"
Tiếp theo cô lại ủy khuất nói: " Em nói cho Dad Mom là chị ở đây, bọn họ cũng không tin em."
Một lát sau, cô lại vui vẻ, vô cùng ngây thơ nói: " Nhưng mà cũng không liên quan lắm, bây giờ chị có thể về nhà rồi." Cô kéo kéo tay Trương Ninh đi về phía ba mẹ.
" Con gái của mẹ!" Tần Thư Ninh cũng lập tức chạy lại đây, nhưng mà tiếp theo, cô lại dừng lại, đứng ở cách đó không xa, nước mắt lập tức chảy xuống.
Nhìn thấy khuôn mặt của Trương Ninh, che miệng, im lặng nức nở, nước mắt rơi đầy mặt.
Cô lúc đó không trưởng thành như bây giờ, về sau lại có thêm nhiều bôn ba cực khổ, căn bản không đi khám thai.
Nếu, lúc đó cô không như vậy, nếu cô biết cô vốn có hai đứa con, đứa con gái kia của cô, chỉ sợ cũng không mất đi.
Tần Thư Ninh vô cùng tự trách, thậm chí không dám đi qua.
Cô sợ.
Tuy rằng con gái còn nhỏ, nhưng là, cô vẫn sợ con bé sẽ trách móc cô, sợ hão cô.
Hai mắt Tần Thư Ninh mông lung đầy nước mắt, trước mắt là một mảnh mơ hồ.
Khương Hành ôm vợ, cho cô có cảm giác an toàn. Đồng thời ánh mắt của hắn cũng dừng trên người đứa con bị mất ba năm của họ, nhìn Khương Khương đem con bé lại đây.
Cô bé tuy rằng giống đúc Khương Khương, nhưng vì sống trong hoàn cảnh không tốt, rất gầy yếu, áo quần trên nguowifcos chút ố vàng, cũ đến mức chuyển thành màu vàng khè.
Mà trên người con bé, tựa hồ như có dấu vết bị đánh.
Khương Hành bước lên trước một bước, ánh mắt dừng trên những dấu vết bị đánh kia. Khi nhìn rõ rằng, sắc mặt lập tức trầm xuống. Sự tức giận xông thẳng lên đầu.
Con gái của hắn, mất tích ba năm, không chỉ có quần áo cũ nát, còn bị ngược đãi?
Khương Hành buông Tần Thư Ninh ra, bước tới, khuôn mặt âm trầm, liền ôm lấy Trương Ninh vừa được Khương Khương buông ra. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé, cẩn thận nhìn lên cánh tay gầy yếu.
Càng xem, càng tức giận.
Trên tay là bị quất rất nhiều roi tới đỏ.
Vết đỏ trên tay rất sâu, một lực đạo dừng trong mắt Khương Hành, đều cảm thấy giật mình.
Lực đạo lấy roi quất không hề nhẹ.
Tính cách của Khương Hành không tính là tốt. Nhưng khi dạy dỗ con gái, hung dữ nhất cũng chỉ có lên tiếng quát lớn, trước giờ chưa hề đánh. Nhưng hắn chưa bao giời nghĩ đến, có ngày nhìn thấy một dứa con khác của mình, không chỉ ăn không được no, thậm chí còn bị ngược đãi.
Hắn tự trách, phẫn nộ, trước ngực kịch liệt phập phòng. Bây giờ hắn muốn đem bọn họ đi lột hết da.
Nhưng trước mặt vây quanh không ít dân cư, bọn họ thế lực đơn bạc, mà hắn căn bản khổng biết bọn họ có giúp người cùng địa phương hay không, nên chỉ có thể nhẫn nhịn, nói với Triệu Tử Duệ: " Tử Duệ, cậu ôm Khương Khương, chúng ta đi thôi."
Triệu Tử Duệ sửng sốt một chút, ôm lấy Khương Khương, đi theo sau Khương Hành.
Trương Phong thấy bọn họ rời đi, lập tức nóng nảy, giọng cũng lớn hơn không ít:
" Tiền đâu?"
Khương Hành thấy hắn vẫn còn mặt mũi đòi tiền, quay đầu cười lạnh một tiếng: " Tiền? Các người đối xử như thế nào với con của tôi, bây giờ còn mặt dày đòi tiền?"
Cùng lúc đó, bên ngoài ngõ nhỏ có một xe cảnh sát dừng lại. Có mấy người cảnh sat bước xuống đi tới.
Trương Phong lơ đễnh nói: " Con bé không nghe lời, tôi mới đánh vài cái. Con trai của tôi bình thường không nghe lời tôi cũng đánh như vậy."
Trương Thụy lúc này cũng từ bên trong đi ra, đang đứng nhìn ở cửa, trong tay ôm chiếc cần cẩu màu vàng, dáng vẻ mập mạp, cùng Trương Ninh gầy yếu hoàn toàn khác nhau.
Cô bé mới ba tuổi.
Mà con của hắn đã năm sáu tuổi, lớn lên da dày thịt béo, có thể so sánh được sao?
Khương Hành nở nụ cười, hắn tức giận mà lại cười, con mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Trương Phong, trong mắt mang theo tia lãnh đạm: " Tiền thì không có, nhưng chỉ sợ các người phải đi cục cảnh sát một chuyến."
Khương Hành nói không giữ lời, Trương Phong liền nổi giận: " Con gái mấy người ăn không uống không của nhà chúng tôi mấy năm, nói ra đều là nhà chúng tôi tổn hại nhiều hơn. Tôi đánh con bé nhiều lắm cũng chỉ để giáo dục con bé thôi, đừng nói cảnh sát, dù cho Thiên Vương có đến, thì tôi vẫn đúng."
Nhìn xung quanh, hắn chộp lấy cái đòn gánh bên góc tường rồi đi về phía Khương Hành. Muốn chặn đường đi của anh.
Lúc này, vài cảnh sát từ chỗ rẽ sau tường lộ ra, bước chân vững vàng, thẳng tắp chạy tới chỗ bọn họ.
Bây giờ đã có rất nhiều người vây quanh chỗ đó không xa nhìn thấy. Nhìn thấy cảnh sát cũng tới rồi, liền giơ tay chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trương Phong không nghĩ đến, bọn họ đến đòi lại con cũng báo cảnh sát. Hắn thường ngày vẫn thường xuyên đi trộm đồ các thứ, lúc này nhìn thấy cảnh sát đến, chân có chút nhũn ra, theo bản năng vắt chân lên cổ mà chạy.
Một người cảnh sát trung niên đi tới.
Khương Hành đem cô bé trong ngực giao cho Tần Thư Ninh, liền đi qua chỗ cảnh sát.
Trong ngực là cơ thể gầy yếu, Tần Thư Ninh nhìn con gái của mình bị người ta đánh, vốn là khi khóc vẫn đẹp, bây giờ nước mắt càng nhiều, nhìn qua có chút chật vật. Mặt cô chôn ở vai của Trương Ninh, liền ô ô khóc lên.
Nước mắt của Tần Thư Ninh đụng vào hai má của Trương Ninh nên cô bé nghiêng nghiêng đầu của mình sang một bên.
Khương Hành đang giải thích tình huống hiện tại cho cảnh sát.
Khương Khương vùi ở trong ngực của Triệu Tử Duệ, đôi mắt thông minh lóe lên mang theo tia nghi hoặc: " Chú Triệu, chúng ta đã tìm được chị gái, vì sao Mommy lại không vui, còn khóc? "
Triệu Tử Duệ nhìn qua Tần Thư Ninh, sờ sờ đầu của Khương Khương: " Mẹ của con vì vui mừng nên mới khóc."
Khương Khương nắm lấy tai nhỏ có vẻ không hiểu: " Vui mừng không phải nên cười sao? Vì sao còn muốn khóc a?"
Triệu Tử Duệ nhìn thoáng qua Khương Khương đã tự biến mình thành mười vạn câu hỏi vì sao, ai một tiếng, lúc này mói trả lời.
" Cái này nha....có khóc là vì không vui, có khóc là vì vui mừng. Khương Khunogw còn nhỏ, sau này sẽ biết."
Khương Khương lại phát huy tinh thần ham học ham hỏi ngay lúc này: " Nhưng con nghĩ bây giờ con đã hiểu, như vậy, con liền thông minh hơn Hứa Vọng và Dung ca ca."
Triệu Tử Duệ nhéo nhéo hai má của Khương Khương: " Tiểu bảo bối, thông minh cũng phải là so như vậy."
:" Vậy thì so như thế nào a?"
Triệu Tử Duệ nghe sự nghi hoặc của Khương Khương, lòng mệt mỏi nhìn lên trời: Tôi thật mệt. Vì sao con bé vĩnh viễn không có hỏi xong vấn đề a?
Khương Hành nói chuyện với cảnh sát xong, cảnh sát liền biết tình huống đại khái của việc này.
Vị cảnh sát này đi tới hướng của Trương Phong, trầm giọng nói: " Khương tiên sinh tới đón của gái của anh ta, Trương tiên sinh, anh có gì muốn nói sao?"
Chân mặc dù đã nhũn ra, Trương Phong vẫn tham lam muốn khoản tiền kia, cười hắc hắc với cảnh sát, thái độ rất tốt, mang trên mặt tia khó xử.
" Đứa nhỏ này ở nhà chúng tôi nhiều năm như vậy, phí sinh hoạt cũng nên trả lại một ít đi..."
" A" Cảnh sat nói: " Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng, đứa bé như thế nào lại ở trong tay em gái của anh, mấy người mấy năm nay đối xử với cô bé như thế nào, chúng tôi sẽ tiến hành tra rõ, nếu mấy người thực sự đối tốt với cô bé chúng tôi sẽ liên hệ với Khương Hành tiên sinh cùng anh bàn bạc về tiền bồi thường."
Sắc mặt Trương Phong trắng nhợt.
Hắn đối với cô bé thế nào, tất cả hàng xóm xung quanh mấy năm nay đều biết, cảnh sát sẽ tra ra hắn đối xử không tốt với đứa nhỏ. Vậy không phải hắn sẽ không có tiền sao?"
Cùng lúc đó, Khương Khương ở trong ngực Triệu Tử Duệ, rốt cuộc cũng chú ý tới bên cạnh Lâm Dung có một bé trai mập mạp. Trong não thoáng hiện ra rât nhiều hình ảnh hắn bắt nạt chị gái của cô.
Khương Khương tức giận không thôi.
Chị gái ác lên, chính là do hắn ta hại! Nếu không phải hắn mang những người xấu kia đến, chị gái sẽ không khóc tới mức thương tâm như vậy!
Đồng tử của Khương Khương trừng lớn, lập tức bắt đầu kích động, giãy dụa muốn từ ngực của Triệu Tử Duệ nhảy xuống.
Triệu Tử Duệ cho răng cô muốn tới chỗ ba mẹ. Cảnh sát còn ở đây, hắn cũng yên tâm, liền buông Khương Khương xuống dưới.
Ai lại nghĩ đến, sau khi Khương Khương xuống đất, nhìn thấy nhánh cây khô sát tường, giống như hỏa tiễn chạy ra ngoài, như một con nhím nhỏ toàn thân xù lên, phẫn nỗ đi tới chỗ cậu bé kia.
Âm thanh vừa dễ thương lại hung dữ: " Ngươi cái tên bại hoại này, bắt nạt chị gái, tôi đánh chết cậu!"
" Ba ba"(*) vài cái, Trương Thụy liền bị Khương Khương cầm nhánh cây đánh cho chạy tứ phía.
(*): Âm thanh mà tiểu Khương Khương đánh thằng quỷ nhỏ kia á.