Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Gà tròn vo
Beta – reader: Lazy Linh, Kumiko
Ta không biết, thật sự chưa hề nghe đến.
Hắn nói ta từ trước đến nay chỉ là vật thay thế hắn trong lòng nhị sư huynh mà thôi.
Hắn còn bảo ta nên sớm rời khỏi Ám Tử sơn trang, không cần nhúng mũi vào chuyện của bọn họ.
Cái gì mà đó là muốn tốt cho ta mà thôi.
Còn khuyên nhủ ta trước khi lún quá sâu thì hãy rút lui đi.
Ta nói ta không tin những lời hắn nói, ta luôn luôn tin tưởng sư huynh thực tâm thích ta.
Hắn khẽ cười thành tiếng, một điệu cười trào phúng. Hắn nói: “Ngươi một mực cho rằng như vậy ta đây cũng không nhiều lời.”
Nói xong, hắn đứng lên, rời khỏi phòng.
Hắn vừa đi, bên ngoài liền có nha hoàn tiến vào. Nàng thu gọn giấy tờ trên mặt bàn, đem vịt kho, lợn sữa nướng, hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) bày lên.
Lát sau thì nhị sư huynh cũng đến cùng ta dùng bữa.
Ta vẫn còn nghĩ mãi chuyện vừa rồi nên trước mắt dù cho là sơn hào hải vị cũng không thể nào nuốt trôi được.
Nhăn mày, ta nhìn nhị sư huynh, hỏi: “Nhị sư huynh, ngày mai huynh có thể dành một ngày cho đệ được không?”
“… Ta e là không được rồi, ngày mai ta còn một số công chuyện nữa.”
“Chuyện gì?” Ta híp mắt hỏi.
“Ta phải đi tới vùng Nam Giang Tô một chuyến để xem xét hàng hóa cũng như sổ sách giấy tờ.”
“Sẽ đi qua núi TriệuVân?”
Nhị sư huynh gật đầu, nói: “Chờ ta trở về, ta sẽ đi cùng với đệ được không?”
Ta đứng bật dậy, lắc đầu quyết liệt. Ta nói ta không cần, ta muốn ngay ngày mai cơ, nhất định ngày mai ta và sư huynh phải ở cạnh nhau.
Hắn nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng đặt trên trán ta một nụ hôn. Hắn nói ta cố chờ hắn mấy ngày, vả lại chuyến đi này đã sớm lên kế hoạch từ trước nên không thể thay đổi được.
Nhìn thấy khuôn mặt ôn nhu kia, ta không thể nói được gì nữa.
Ngày hôm sau, khi trời còn chưa sáng hẳn, ta liền chạy tới phòng của nhị sư huynh.
Ta nói hôm nay muốn tới tiễn sư huynh lên đường.
Hắn nói một tiếng “Hảo”.
Đứng bên cạnh bàn, ta châm cho hắn một chén trà. Len lén trút một ít dược vào trà, tuyệt đối không để sư huynh nhìn thấy.
Lắc ly trà một chút, dược lập tức được hòa tan.
Ta đem ly tra tới mời nhị sư huynh.
Hắn nhận lấy, đưa chén trà tới bên miệng, mày hơi nhíu lại.
Hắn ngước lên nhìn ta, hai đôi đồng tử song song nhìn nhau, ta theo bản năng lùi lại một bước.
Hắn thở dài, ngửa đầu uống sạch.
Ta nghĩ rằng sư huynh đã biết ta hạ dược vào trà rồi.
Hắn biết vậy sao vẫn cứ uống hết a.
Sư huynh ngồi ở mép giường, đôi đồng tử bắt đầu khép dần, một lúc sau liền ngã gục lên gối.
Ta đem thân thể đã mềm ẹo của sư huynh an bài chu đáo, đắp chăn lên cho sư huynh.
Nhị sư huynh, ta không thể để ngươi đi qua núi Triệu Vân, không thể đứng nhìn ngươi đi vào chốn hiểm nguy kia được.
Ta bước lên giường, nằm ôm lấy sư huynh. Ta thiết nghĩ, cứ nằm như vậy ngủ cho qua ngày hôm nay đi.
Một lúc sau, có tiếng gõ cửa truyền đến bên tai ta.
Thanh âm nhẹ nhàng của Trình Hâm vang lên: “Biểu đệ, đến giờ xuất phát rồi.”
Ta có chút kỳ quái, nhị sư huynh đi lúc nào với hắn có quan hệ gì? Ngươi sao cứ đứng ngoài cửa kêu thế?
Trình Hâm còn nói: “Biểu đệ, hết thảy mọi việc đã chuẩn bị xong, ta ra trước, đệ mau mau rồi xuất phát đi.”
Trong đầu ta bỗng thoáng lên cảnh tượng Trình Hâm cùng Tử Thanh ngày trước dây dưa qua lại với nhau trong phòng.
Tử Thanh muốn hại nhị sư huynh, như vậy sẽ có cả Trình Hâm? Trình Hâm sao có thể không dính líu tới việc này cơ chứ?
Việc nhị sư huynh sẽ đi qua núi Triệu Vân cũng là trong sự sắp đặt của hắn?
Ta hoảng hốt bước xuống giường, nhìn cánh cửa một hồi, sau đó quyết định lấy quần áo của sư huynh đóng giả sư huynh đi chuyến này. Ta bước vào trong xe.
Lúc chuẩn bị xuất phát, Trình Hâm định tiến vào trong xe ngồi cùng. Ta vội vàng phải giả giọng nói ta bị nhiễm phong hàn, rất dễ bị lây, bảo hắn tốt nhất là không nên tiếp xúc nhiều với ta.
Không nghi ngờ gì, hắn lên tiếng “Hảo”.
Nhìn qua tấm rèm cửa, ta thấy mình đã đi đến trên núi Triệu Vân rồi. Ta nói: “Dừng xe!”
Xe ngựa từ từ dừng lại, từ hai xe ngựa, ta cùng Trình Hâm đều bước xuống.
Chúng ta trừng nhau mấy cái, hắn nói: “Sao lại là ngươi?”
Hắn hơi nheo đôi mắt lại nhìn mấy hạ nhân xung quanh ý bảo bọn họ lui hết ra. Hắn hỏi: “Biểu đệ ta đâu?”
Không đáp lại câu trả lời của hắn, ta nghi vấn hỏi: “Là ngươi đã bỏ vạn kim mua tính mệnh của nhị sư huynh?”
Hắn cười lạnh, nói: “Làm gì có thể như thế được?”
“Ngươi tìm đủ mọi cách muốn ta rời đi nhị sư huynh. Ngươi sợ ta một khi còn ở bên sư huynh ngươi sẽ khó có thể ra tay?”
Hắn chậm rãi lắc đầu, nói: “Muốn để người rời đi vì ta không muốn giết ngươi. Nhưng xem ra, giờ không thể lưu lại ngươi được rồi.”
Trong nháy mắt, hắn rút trường kiểm đã thủ sẵn bên mình, lao nhanh tới ta.
Là ai giết ai thì còn chưa biết được.
Ta cũng nhanh chóng rút kiếm ra chào đón hắn.
Ta sử dụng Ly Tâm kiếm pháp tầng thứ sáu còn hắn thi triển kiếm pháp gì thì ta không biết, chỉ biết rằng võ công của hắn kém xa ta.
Trong đôi đồng tử của hắn lộ ra một tia kinh ngạc. Sau hai mươi chiêu, ta đã đánh rơi kiếm của hắn, áp chế trên ngươi hắn.
Bị ta áp chế phía dưới, lại bị ta đá cho một cước, hắn lăn ra. Lúc này trên thanh kiếm của ta cũng đã nhiễm chút máu.
Hắn thở hộc hộc. Ta lạnh lùng cười, vung kiếm lên hướng tới ngực hắn.
Trong nháy mắt, hắn nhắm chặt hai mắt. Trong nháy mắt, kiếm của ta đã đâm tới ngực hắn. Trong nháy mắt, ta có thể cảm nhận được mũi kiếm của ta tiến dần vào cơ thể hẳn…
Ngay sau đó, kiếm của ta bị người đánh gãy đôi.
Hướng nhìn người vừa rồi đánh gãy kiếm của mình.
Ta xoay đầu lại nhìn người vừa rồi đánh gãy kiếm của ta. Một thân tử y tung bay trong gió, cao quý, tao nhã, hiên ngang, là nhị sư huynh.
Vẫn là khuôn mặt này nhưng nét cười ôn nhu nay không còn. Trong lòng ta không biết từ đâu nổi lên một trận rét lạnh, chua xót. Ta buông vỏ kiếm trong tay, nói: “Nhị sư huynh…”
Hắn không thèm nghe ta nói hết liền đi đến ôm lấy Trình Hâm, nhẹ nhàng rút mũi kiếm còn găm trên ngực hắn.
Ta lại gọi một tiếng: “Nhị sư huynh…”
Nhị sư huynh, ta van cầu huynh hãy đáp lại ta một tiếng, một tiếng thôi có được không? Ngươi đừng tỏ ra như vậy, ta sẽ rất đau lòng a…
Nhị sư huynh xé một mảnh áo giúp Trình Hâm băng tạm vết thương kia. Do lúc vừa rồi máu không ngừng chảy ra khiến áo hắn nay đã nhuốm đỏ cả một mảng.
Không biết ta đứng ngây ra đó đã bao lâu, chỉ biết khoảng thời gian này đối với ta mà nói dài tựa trăm năm. Sau cùng, sư huynh cũng ngẩng đầu lên nhìn ta. Đôi đồng tử nay đã thu hẹp lại, sắc bén, vô cùng mịt mờ.
Sư huynh nói: “Vì sao lại hạ thủ với Trình Hâm?”
… Vì sao huynh không gọi hắn là biểu ca mà lại gọi hẳn tên?
Ta chớp chớp mắt, cố ngăn dòng lệ đang trực tràn sau mi mắt. Hít hít mũi ta nói: “Nhị sư huynh, Trình Hâm nói huynh thích hắn. Đó là sự thật?”
Nhị sư huynh không nói câu gì, chỉ cùng ta đối diện trong im lặng.
Đôi mắt kia sao lại có thể lạnh như vậy chứ? Ta theo bản năng tránh đi ánh nhìn đó. Làm ơn đừng nhìn ta bằng ánh mắt này, ta không muốn…
Sư huynh nói: “Đây là nguyên nhân đệ ra tay với Trình Hâm?”
Không phải, không đúng mà… Ta không biết nói gì chỉ cắn môi, cắn đến nỗi bên môi đã lộ ra màu đỏ tươi của máu.
Một mùi máu tanh xộc thẳng lên mũi. Ta rất muốn nói rõ sự tình với huynh, rằng Trình Hâm muốn giết huynh… Có điều ý nghĩ đó không biết đã bị thứ gì kéo lại. Ta lại hỏi sư huynh: “Nhị sư huynh, huynh…có phải huynh luôn coi đệ là thế nhân của Trình Hâm?”
Hắn lặng im.
Ta coi sự im lặng đó là câu trả lời. Hít hít cái mũi, ta tự nói với chính mình không được khóc, không được tỏ ra yếu đuối…
Ngươi trông lại mình đi, nhị sư huynh chỉ coi ngươi là thế nhân thôi. Hắn đối với ngươi ôn nhu, đối với ngươi cười, đối với ngươi nuông chiều như vậy hết thảy chỉ là vì người khác. Ngươi còn lưu luyến cái gì? Ngươi còn khóc cái gì? Thật không có tiền đồ…
Không thể khóc, không được phép rơi lệ. Ta ngửa đầu ra sau, muốn đem tất cả nước mắt nuốt ngược trở lại. Nhưng ta không thể ngăn cản được…
Một giọt nước mắt trào ra. Ta đơn giản là không dám cùng nhị sư huynh đối diện nữa.
Ta nói: “Nhị sư huynh, đệ hỏi một vấn đề cuối cùng nữa thôi. Huynh… huynh đã bao giờ thích đệ chưa?”
Nhị sư huynh vẫn im lặng như trước.
Im lặng, đó không phải là biểu hiện của sự đồng tình sao? Như vậy, lúc này đây sao ta có thể tự lừa dối bản thân cho rằng sư huynh vẫn thích ta?
Lồng ngực như bị nhát dao vô hình đâm vào, ta nhìn Trình Hâm, lại nhìn nhị sư huynh.
Trình Hâm yếu ớt hé mở mắt. “Phốc”, hắn nôn ra một ngụm máu.
Nhị sư huynh nhẹ nhàng ôm chặt hắn vào lòng, dịu dàng bảo hắn cố chịu đựng một lát nữa thôi, rôi sẽ mang hắn đi gặp đại phu ngay bây giờ.
Trình Hâm lắc lắc đầu, nói: “Thân thể ta ta là người rõ nhất. Tử Ngọc, biểu ca cầu xin đệ giúp ta thực hiện nguyện vọng cuối cùng. Đệ hãy giết hắn, giết hắn, giết hắn…”
Một câu “Giết hắn” kia nghe như thế nào cũng giống lời thôi miên lên người nhị sư huynh.
Nhị sư huynh ban đâu không nói gì. Nhưng ngay khi Trình Hâm lại phun ra một ngụm máu nữa thì sư huynh lại kêu “được”, hai tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt của Trình Hâm.
Nhị sư huynh ôm chặt lấy Trình Hâm rồi đặt y trở lại mặt cỏ.
Sau đó, sư huynh cầm lấy kiếm của Trình Hâm lao tới chỗ ta.
Chúng ta không phải là sư huynh đệ đồng môn sao? Quan hệ của chúng ta sao lại biến thành thế này? Tại sao?
Ta hoảng hốt nắm chặt lấy chuôi kiếm, bối rối nhìn nhị sư huynh.
Nước mắt cứ thể tràn ra khiến cảnh tượng trước mắt ta mờ nhòa đi.
Nhị sư huynh nay đã biến thấy mấy người đây? Ngô, một, hai, ba, bốn… Rốt cuộc là mấy đây? Sao ta lại không nhìn rõ được?
Sau đó ta có cảm giác có vật gì đó đâm vào bụng ta. Ta cố gắng nhìn kỹ vật dưới bụng mình là thứ gì. Là một mũi kiếm. Trượt theo mũi kiếm, ta lại nhìn thấy bàn tay của nhị sư huynh đang nắm chặt chuôi kiếm kia.
Nước mắt cứ xô đẩy nhau trào ra. Nếu không phải tại nó ta như thế nào lại không thể tránh được một kiếm này. Ta tuyệt đối có khả năng tránh đi… Tuyệt đối không phải bởi vì nhị sư huynh, không phải vì nghĩ tới sư huynh mà cứ đứng đó để chịu mũi kiếm kia…
Tuyệt đối không phải như vậy…
Ta lui lại vài bước đồng thời mũi kiếm kia cũng từ từ rút ra.
Máu cứ thế chảy ra nhiễm đỏ cả xiêm y.
Hôm nay ta không có ý đi ngoạn cảnh nhưng sao lại vẫn mặc một bộ trắng chứ. Cũng không phải cứ mặc đồ trắng thì mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp, sáng ngời gì…
Màu trắng, màu trắng… lúc này chỉ đơn giản là một màu trong vô vàn màu sắc mà thôi.
Có màu trắng ắt có màu đen… mà hai màu này khi giao nhau không phải vẫn là màu xám sao…
Nhị sư huynh, huynh xem, màu trắng này đã bị nhuốm đỏ, còn đâu là vẻ sáng ngời, thanh khiết cơ chứ…
Sinh mệnh chính là màu đen, mười hai năm vừa qua là màu trắng, hai cái hợp lại để rồi giờ đây chính là màu xám…
Sư huynh nhẹ giọng hỏi: “Vì sao không tránh?”
Bởi vì đệ không thấy, bởi vì đệ không biết phải tránh như thế nào…
Bởi vì… đệ không bao giờ tin huynh sẽ giết đệ…
Nhị sư huynh, huynh nói xem, đệ bây giờ phải làm cái gì đây, đệ phải như thế nào…
Nhị sư huynh, huynh nói xem, đệ có phải không nên yêu huynh đến mức này không…
Lúc này, không biết ở đâu có mười nữ nhân áo trắng xuất hiện bao quanh nhị sư huynh.
Màu trắng thật chói mắt, ta chớp chớp mắt, nhìn thấy một người. Là vị tỷ tỷ vẫn hay chăm sóc ta.
Nàng nhìn ta.
Nàng nói: “Nhiên nhi, lại đây.”
Ta liếc nhìn sang phía nhị sư huynh, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.
Ta thì đã bị thương, một mình nhị sư huynh phải chống lại mười cao thủ của Thủy Nguyệt cung tuyệt nhiên không có phần thắng.
Ta đối nàng lắc lắc đầu, rồi lại nhìn về phía nhị sư huynh, nói: “Ta không quan tâm huynh luôn thương đệ cũng chỉ là nghĩ đến người khác. Vì vậy, đệ vẫn cảm ơn huynh mười hai năm qua vẫn luôn yêu thương đệ.”
Sư huynh nhăn mày lại, nói: “Đệ mau đi.”
Ta đối sư huynh lắc đầu, nói: “Đây là lần cuối cùng đệ giúp huynh.”
“Tô Nhiên…”
“Nhị sư huynh!” Ta cắt ngang lời nói của sư huynh, hít một hơi rồi lại nói tiếp: “Lúc này đây là lần cuối cùng đệ giúp huynh. Coi như là ân tình đệ trả cho huynh vì mười hai năm vừa qua. Qua ngày hôm nay… chúng ta coi như chưa từng quen biết.”
“Nhiên…”
Xoay người lại, không để ý đến tâm trạng của sư huynh nữa, ta dùng chính Ly Tâm kiếm pháp hướng tới các nàng.
Vị tỷ tỷ thường chiếu cố ta vội nói: “Tô Nhiên, ngươi không nên đánh nữa, trên người ngươi đang bị thương nặng…”
“Tô Nhiên, Tô Nhiên, ngươi sao lại ngu ngốc đến vậy chứ, hai người các ngươi không thể thắng nổi đâu…”
Đúng vậy, các tỷ nói rất đúng, hai người chúng ta không thể thắng được…
Một khắc sau, trên người ta cùng nhị sư huynh đã chằng chịt vết thương.
Lúc ta bị đâm một kiếm, có vị tỷ tỷ nào đó vội vàng rút kiếm lại, nhanh chóng ôm lấy ta lao thẳng ra khỏi vòng người này.
“Tô Nhiên, Tô Nhiên, ngươi sao lại ngu ngốc đến mức này…”