Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi cảm ơn việc Tần Bác Khâm đã cứu mình, Hoắc Thẩm Dịch liền sai Quan Vũ lái xe đưa hai người về biệt thự.
Trên đoạn đường dài người đàn ông vì lao tâm tìm kiếm Giản Kiều quá nhiều mà dẫn đến mệt mỏi kiệt quệ, ngã đầu lên vai của cô nhóc mà ngủ ngon lành. Là một người đàn ông cao ngạo anh đâu thể để cho người khác thấy cái vẻ yếu ớt này.
"Quan Vũ, anh lái xe chậm thôi." Liếc mắt ra hiệu ngầm cho vị tài xế độc quyền, Giản Kiều không muốn Hoắc Thẩm Dịch thức giấc.
Được huấn luyện bằng những phương pháp khó nhằn từ sớm, anh đã quá quen với những kí hiệu thân thể.
Chuyện Hoắc Thẩm Dịch lơ là mọi thứ, đảo tung thành phố chỉ để tìm kiếm một người phụ nữ cũng đã gây ra không ít tin đồn. Ông Hoắc ở nhà chính cũng đã thu thập được từ người làm bao điều.
Nổi giận lôi đình, ông liền cho mở một cuộc họp gia đình khẩn vào tối nay. Tin này cũng đã gửi đến Tư Kim Chung ở biệt thự xa xa.
Ông đi thẳng lên phòng của Hoắc Thẩm Dịch, gõ cửa nhưng không thấy có động tĩnh gì từ bên trong. Cầm tay khóa còn chưa kịp mở của thì Giản Kiều đã đi ra trước.
"Bác Tư, anh ấy mệt nên ngủ rồi. Có chuyện gì sao ạ?" Giản Kiều nhỏ giọng hỏi người đàn ông đã có tuổi. Truyện mới cập nhật
Tư Kim Chung cũng không dấu diếm gì, bây giờ nói với Giản Kiều hay vị thiếu gia kia cũng như nhau cả thôi.
"Bên phía nhà chính có tin báo tôi nay lão gia sẽ mở cuộc họp gia đình và yêu cầu thiếu gia phải có mặt. Nhưng nhìn cậu ấy của bây giờ có vẻ không ổn lắm." Đôi mày cau có lại lộ rõ nét suy tư, lo lắng thay cho sức khỏe của người chủ nhỏ.
Hiểu được phần nào của sự việc nhưng lần này đã để ông nội lên tiếng cô nào dám không nghe lời. Chắc chắn cô sẽ nói chuyện này cho Hoắc Thẩm Dịch sớm muộn.
"Vâng, để lát nữa con nói với anh ấy sau." Giản Kiều vội vội vàng rời đi trước, Tư Kim Chung dõi theo bóng lưng mà chỉ biết thở dài.
'Con bé này đúng là số gì, gia thế lại không thể ngang được nhà họ Tần thì làm sao có được những thứ mình muốn đây. Lỡ mà Tần Gia Yến thật sự trở về thì thiếu gia liệu có mấy phần dám hủy hôn đây? Haiz.' Quay người đi trong tâm trạng âu lo thay cho mối tình đẹp của hai cô cậu nhà này.
………
Bộp.
"Đúng là làm phản, không coi ai ra gì mà. Cái nhà này coi tôi như đã chết hay sao?" Ông Hoắc tức giận đập mạnh tay lên bàn, nhìn mọi người trong nhà một lượt mà quát tháo.
Không ai dám hé nửa chữ, Giản Kiều mặc dù ngồi cạnh Hoắc Thẩm Dịch nhưng cũng không thể không sợ. Cô không nghĩ đến rằng Hoắc Thẩm Dịch đã ghê gớm đến thế rồi nhưng ông nội của anh ta còn đùng đùng sát khí mạnh hơn.
Tiếp tục mắng mỏ "Các người câm hết rồi à, Hoắc Thẩm Dịch con không có lời gì muốn nói?"
"...." Rối tung rối mò hết cả lên, Giản Kiều hoảng hồn lo thay cho người đàn ông kế cạnh.
Nhưng khác xa với cô nhóc, anh chẳng mảy may để ý đến cảm xúc của mọi người. Anh cần giải thích sao? Một con người cao cao tại thượng, sĩ diện hay sự lạnh lùng, quyết đoán đều không thua ai.
Anh đạo mạo buông lời "Thắng làm vua thua làm giặc, cũng không ai dám có ý kiến với việc con làm. Nếu có kẻ nào đã quá ngán với cuộc sống này thì cứ để chúng bốc hơi luôn đi."
Hoắc Thiếu Khanh cũng không phải lạ lẫm gì khi thấy anh mình cãi ông như vậy nhưng việc bảo vệ một người phụ nữ đến mức này thì đúng là lần đầu.
"Con mau xin lỗi ông đi." Diệp Linh nói nhỏ với thắng oắt con láo lỉnh của mình, cô không biết kiếp trước mình tu kiểu gì mà kiếp này ông trời lại ban cho cô hai đứa con trai nói không cũng không được mà đánh cũng không xong.
Nhưng Hoắc Thẩm Dịch sẽ dễ dàng xin lỗi sao? Không bao giờ vì trong từ điển của anh không có hai từ 'Xin lỗi'. À mà hình như chỉ riêng Giản Kiều mới phá được cái thứ không thể này.
"Nếu cả nhà gọi con đến đây chỉ để mắng chửi về việc làm mấy ngày qua của con thì con cũng không nên nán lại lâu. Công ty còn việc con đi trước đây." Hoắc Thẩm Dịch nắm tay Giản Kiều rồi sải bước, mặc kệ mấy ánh nhìn kia.
Anh không quan tâm thì Giản Kiều lấy đâu ra cái lý do để chú ý đây. Cô rất hiểu cho tâm trạng của ông nội nhưng việc người đàn ông này đã quyết thì cô có mở miệng khuyên thế nào cũng không có ích gì.
"Con...Nếu con dám bước chân ra khỏi cánh cửa này trong đêm nay thì từ nay đừng bao giờ đặt chân đến đây nữa. Cút thì cút luôn đi, tôn ti của cái nhà này ông còn chưa đến nổi hồ đồ mà không cai quản được." Ông Hoắc bật lưỡi mà cố ý đe dọa cái thằng cháu chí tôn kia.
Ông là người yêu thương cậu ta nhất, từ bé mặc dù có hơi khô khan suốt ngày bắt cậu theo ông học hỏi ở khắp nơi rồi thường xuyên cư trú ở trong phòng sách. Nhưng điều đó không có nghĩa là ép buộc mà chính Hoắc Thẩm Dịch cũng rất ham học hỏi.
Giản Kiều tự dưng thấy khó chịu trong người, lòng ngực nhói lên cứ thế mà đứng không vững ngã nhào. May thay Hoắc Thẩm Dịch nhanh tay đỡ lấy.
Diệp Linh thấy thế thì cho người gọi Lục Bắc Kì, còn mình thì nhanh chóng phụ giúp Hoắc Thẩm Dịch đỡ Giản Kiều lên phòng.