Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau một ngày làm quen ở nhà ngoại, Giản Kiều cũng đã dần tiếp nhận được việc mình có một thân phận tiểu thư không hề tầm thường. Đúng là khi làm người có quyền đứng ở vị trí cao quả thật khác người thường rất nhiều.
Bà ngoại của dẫn cô đi xem phòng của mẹ trước kia, mẹ cô nhìn thế mà trưởng thành từ khi còn rất nhỏ. Tư chất vốn đã thông minh bẩm sinh nên Hách Liên Bích Nguyệt trang trí phòng mình như một thư viện, chiếc giường cũng rất nhỏ được đặt ở một gốc để tiện cho việc đi lại thuận lợi hơn.
Nhìn căn phòng ảm đạm kia những dòng hồi ức trước đây khi Giản Kiều còn có mẹ bên cạnh cứ ùa về. Bà từng căn dặn cô rất nhiều điều trước khi biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
"Gia Yến, chúng ta đi xuống dưới ăn cơm thôi. Những thứ qua rồi cứ để nó qua đi, hãy vui vẻ đón nhận một hiện tại và tương lai mà mình mong muốn nhất. Với lại nhìn cái cậu Hoắc Thẩm Dịch kia có vẻ rất tốt với con nhỉ?" Chuyển qua một chủ đề khác cho Giản Kiều bớt đi phần nào vẻ u sầu.
Nhắc đến Hoắc Thẩm Dịch, cô lại rất muốn kể cho bà nghe nhiều thứ về người đàn ông đó. Bắt đầu cả đoạn đường ngắn ngủi cô đều luyên thuyên.
"Dạ vâng, Thẩm Dịch rất tốt với con. Trong mấy tháng mang thai anh ấy đều ở bên con mọi lúc, đến cả những bữa ăn cũng chính tay anh ấy nấu hoặc sắp xếp bài bảng các món ăn thích hợp nhất cho thai phụ...."
Ngạc nhiên hết cả lên, bà không ngờ Giản Kiều lại đang có em bé. Thế mà không nói sớm cho bà biết để bà bảo nhà bếp chuẩn bị ít thứ đồ bổ. Đúng thật là.
Sau đó bà bắt đầu chu đáo hơn, cần thận hơn trong việc đi lại của Giản Kiều.
"Ông biết gì chưa, chúng ta lại sắp có chắt bồng rồi. Giản Kiều nó mang thai hơn ba tháng rồi đó." Lão phu nhân Hách Liên bắt đầu kể chuyện của Giản Kiều cho chồng mình.
Nghe đến đây thôi Hách Liên Mục đã cảm thấy xốn xáng, thật là hạnh phúc quá mà. Vừa tìm được cháu thì lại sắp có thêm một đích tử ra đời nữa, thế thì còn gì bằng đây. Ông nghĩ Hách Liên gia chắc phải tu mấy đời mới có được cái phước lớn như vậy.
………
Sau bữa ăn tới ở Hách Liên gia, Giản Kiều chào tạm biệt ông bà ngoại cùng các cô, cậu mà ra về cùng Hoắc Thẩm Dịch.
"Dịch em mệt quá." Giản Kiều tự dưng cảm thấy người mình không lắm, cứ có chút muốn nôn nhưng không tài nào nôn nổi.
Hoắc Thẩm Dịch ôm lấy cô lo lắng không thôi, rõ ràng là lúc nãy chạy nhảy còn rất nhanh nhạy. Cơ mà mới một lúc đó mà lại chuyển sang trạng thái yếu ớt như vậy là sao?
"Giản Kiều, em không sao chứ? Đừng hù dạo anh, anh đưa em đến bệnh viện nha." Hoắc Thẩm Dịch hỏi ý của Giản Kiều, anh thấy cô có vẻ không ổn cho mấy.
Nhưng Giản Kiều lại từ chối, cô nghĩ lại xem bữa ăn lúc nãy có thứ gì không sạch sẽ hay không? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không ra mãi cho đến một lúc "Lúc nãy trong canh có đậu..."
Nói rồi cô ngất đi, cả người bắt đầu nổi mẩn đỏ khiến Hoắc Thẩm Dịch không tài nào không lo. Anh liền cho tên vệ sĩ quay đầu xe đến thẳng bệnh viện.
Sau một lúc tin Giản Kiều vào viện đã truyền đến tai nhà Hách Liên, cả dòng họ đều thì nhau chạy tới.
Giọng gấp gáp Hách Liên Mục nhìn Hoắc Thẩm Dịch mà tra hỏi "Con bé làm sao vậy? Đang yên đang lành tự dưng nhập viện là sao?"
"...."
Tên đàn ông chẳng nói lấy một lời, hắn của bây giờ đang rất lo cho cô. Lỡ mà xảy ra chuyện gì đó thật thì hắn chắc chắn cho cả cái nhà Hách Liên ra đi mất. Cho dù đây có là nhà ngoại của cô, ai chứ Hoắc Thẩm Dịch thì nghĩ được là chắc chắn làm được.
Bác sĩ đi từ phòng bệnh ra, ông từ từ cởi khẩu trang rồi nói "Cô gái đó bị dị ứng bẩm sinh với đậu chắc không phải là mọi người không biết chứ? May mà tới bệnh viện kịp lúc nên đã qua khỏi cơn nguy kịch rồi."
Hoắc Thẩm Dịch biết ngay mà, nếu lúc đó anh cứ chần chừ trước sự năn nỉ của Giản Kiều thì không phải đi toang thật rồi à.
"Còn đứa trẻ trong bụng con bé có làm sao không?" Bà ngoại của cô nhẹ nhàng lên tiếng.
Bác sĩ lắc đầu ý chỉ không sao rồi nói mọi người đừng vào thăm bệnh quá đông để cho Giản Kiều ngủ một giấc thật yên tĩnh.
Cả đêm hôm đó, không một giây một phút nào Hoắc Thẩm Dịch rời khỏi chiếc ghế bên cạnh người con gái. Anh túc trực đến độ mỏi mệt quá mà chợp mắt ngay cạnh giường bệnh.
Sáng sơm hôm sau, ánh nắng có chút hào quang chói rọi vào trong phòng bệnh. Cả căn phòng sáng lên, nhìn qua cửa kính chúng ta cũng có thể thấy thời tiết ở đây rất ấm áp, những đám mây nối đuôi nhau trôi dạt trên dòng sông dài ngày mà cũng không biết điểm đến là ở đâu.
Có lẽ số phận của bọn chúng cũng đã được an bài sẵn, phía chân đời góc bể kia sẽ thật sự dang tay đón nhận nó một cách hoan nghênh.
Giản Kiều dần thức dậy sau một giấc ngủ ngon, nhìn xung quanh phòng một lượt cô đã nhận ra có điều bất thường. Lại nhìn xuống cái nơi có hơi nhói đau trên tay phải, thì ra là mũi kim đang chọc vào da thịt cô rồi truyền thứ dung dịch gì đó.
'Dịch, anh ấy...ngủ như này cả đêm? Cái con người này làm sao phải khổ như này chứ? Đúng là nhìn gần như này quả thật rất đẹp trai, đúng là người đàn ông của mình.' Giản Kiều nhìn qua phía bên trái, hình ảnh đập ngay vào mắt cô là một người đàn ông lịch lãm trong cách ngủ vội đến đau lòng. Không kiềm chế được mà phải khen anh đẹp trai.