Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rồi việc chụp ảnh cứ hoãn đi hoạn lại đến tận ba ngày tiếp theo mới chụp được. Giản Kiều mang thai nên bụng cũng lớn hơn rồi.
"Chị Gia Yến ơi, em thấy bộ này hợp với chị này. Đi chụp đầm sen thì mặc mấy bộ rộng rãi sẽ dễ chịu với mày xanh lá nữa chắc đẹp mê li luôn á." Tần Ninh Ninh hớn hở chọn đồ cho Giản Kiều, có vẻ cô rất hồn nhiên, lạc quan suốt ngày chẳng có lấy một nổi buồn nào.
Khoảng tầm tuổi của cô em này Giản Kiều cũng rất muốn tràn đầy niềm vui như này. Nhưng đời không công bằng đến vậy, cô vừa mất cả mẹ lẫn cuộc sống trước đây lại bị đối xử không khác nào người hầu, osin.
"Thế để chị mặc thử cho em xem có được không nhé." Giản Kiều nhẹ nhàng buông lời.
"Ok, chị mặc cái gì cũng đẹp cả thôi tin em đi." Tần Ninh Ninh cố gắng tâng bốc thật cao cho Giản Kiều nghe.
Nhìn người chị này rất hiếm khi trau chuốt vào người như bao người phụ nữ khác nên cô cảm thấy rất thương lại càng quý hơn cả chị ruột nữa ấy chứ.
Bên ngoài cũng đã chuẩn bị sẵn sàng một chiếc thuyền tiện cho việc ra giữa hồ tạo hình đẹp. Tần Ninh Ninh thay xong đồ cho mình thì nhanh chân chạy qua phòng của Giản Kiều.
"Chị...a...em ra hồ sen trước đây, chị nhanh lên nhé." Tần Ninh Ninh vừa mở cửa đã thấy cảnh không nên thấy, cô tình ý rời đi trước.
………
Quay về tầm ba mươi phút trước.
Sau khi Tần Ninh Ninh rời đi được ít phút thì Giản Kiều cũng thay xong chiếc váy rộng, nhìn cũng khá vừa mắt.
Cô vui vẻ đi ra mà chưa biết người phía sau tấm cửa là ai đã vội hỏi lời khuyên "Ninh Ninh, em thấy ổn chứ?"
Một bàn tay lớn ôm từ phía sau người Giản Kiều, rồi nhẹ nhàng dựa đầu lên vai. Hơi thở ấm áp phả nhẹ quanh vùng cổ lên đến đôi tai đỏ ửng.
"Em đẹp lắm, thật muốn làm chuyện gì đó ngay bây giờ quá." Hoắc Thẩm Dịch nói.
Nhưng anh lại bị Giản Kiều từ chối thẳng thừng "Không được, em phải ra ngoài trước đây không lại để con bé Ninh Ninh phải chờ."
Xoa xoa bụng cô, không chịu dừng lại việc có ý muốn làm chuyện gì đó không nên giữa ban ngày.
"Thế thì tối em phải bù đấy." Người đàn ông nũng nịu hết cỡ rồi, anh thật sự không nhịn được nữa hay sao?
Giản Kiều quay người hôn lấy anh như muốn gửi lời tạm biệt vậy. Cô biết nếu không có quà đáp lễ thì anh sẽ không chịu buông cô ra đâu.
Cố ép cô vào tường nhưng đối tay vẫn đặt phía sau lấy làm tấm bia đỡ khỏi cô phải dựa trên nền tường cứng đờ.
Hoắc Thẩm Dịch bắt đầu đưa đôi môi của mình chạm lấy bờ môi quyến rũ, nhỏ nhắn mà hồng hào tự nhiên kia. Đang đá lưỡi qua lại thì bỗng dưng lại bị Tần Ninh Ninh làm cho mất hứng như khúc trên đó.
Giản Kiều đỏ ửng cả mặt nhanh chóng đẩy Hoắc Thẩm Dịch ra, cô lên tiếng "Anh đỡ em ra phía ngoài kia đi. Hay là chúng ta cùng chụp đi, sau này có dịp cho hai đứa nhỏ xem bố nó đẹp đến nhường nào."
Ừ thì khen ngọt đấy, người đàn ông này thích lắm nhé. Được vợ khen đẹp là một chuyện không đỗi bình thường mà.
"Hừ, cũng xem như em biết thức thời đấy. Leo lên lưng của anh đi, anh cõng em ra ngoài kia cho đỡ mệt." Hoắc Thẩm Dịch cúi người xuống cho cô nhóc leo lên, thì cũng chỉ có cách này thôi.
Mà hình như anh đã biết thương vợ hơn nhiều rồi đấy.
Buổi chụp ảnh sau đó, mấy người thợ chứ thấm thoắt khen Giản Kiều đẹp này nọ khiến Hoắc Thẩm Dịch mấy lần muốn bế cô đi. Nói thì nói thế chứ vợ anh đẹp anh tự biết chẳng cần ai khen cả.
…………
Hôm nay Tần Sa Nhu mới đi lưu diễn ở Châu Âu về thì gặp ngay cảnh Giản Kiều đang chụp ảnh với Tần Ninh Ninh.
Cảm thấy khá thú vị nên cô mới qua đó, không ngờ lại bắt gặp ngay vị em rể đẹp trai hào nhoáng của mình. Cô liền bị sức hút đó làm cho mê mẩn, nâng bước chân về phía Hoắc Thẩm Dịch.
"Xin chào, anh có người yêu chưa?" Tần Sa Nhu giả bộ õng ẹo, tay vuốt ve từ bờ vai người đàn ông xuống đến lòng ngực thị bị nắm lại.
"Chị là ai?" Giản Kiều lên tiếng, mặt mày khó chịu nhìn người phụ nữ trước mặt.
Tần Ninh Ninh đang tạo dáng thì thoắt nhìn thấy chị họ, cô mừng rỡ la lên như trẻ con được cho kẹo.
"Chị Sa Nhu, mau lại đây chụp cùng em mấy bức ảnh đi. Đúng là em chọn được cái ngày gì đâu mà gặp nhiều người đẹp thế này không biết, hạnh phúc quá."
Haha, chị đang bận tán tỉnh trai mà em sao em lại gọi chị chứ?
'Tần Sa Nhu, chị họ của mình mà. Ai cũng biết Hoắc Thẩm Dịch là vị hôn phu của mình không lẽ chị ấy không biết...' Dòng suy nghĩ chảy trôi trong đầu Giản Kiều một cách tự nhiên.
Hoắc Thẩm Dịch nhíu đôi mày lại, khuôn mặt trở nên lạnh lùng vì anh dị ứng với phụ nữ. Cơ thể bắt đầu có phản ứng rồi, cơn đau giằng xé kéo đến.
"Cút, cút càng xa tôi càng tốt! Không tôi cho người phanh thây cô vứt cho chó ăn." Ánh mắt chết chóc, từng cơ máu hiện rõ. Anh gằn giọng ném cho Tần Sa Chu mấy câu ớn lạnh.
"Anh..." Tần Sa Nhu sợ hãi trước cái người đàn ông này, dù là anh trai cô Tần Sung Bắc Kim cũng không đến nỗi như này.
Giản Kiều biết Hoắc Thẩm Dịch lại bị dị ứng rồi, đúng là không thể chấp nhận được mà.
"Hoắc...Cậu ấy lại phát tác bệnh sao? Nhanh lên đỡ cậu ấy vào nhà, em cho người gọi bác sĩ trước đi." Cao Lãnh nói.
Vừa hay anh cùng Hách Liên Phương mang qua cho Giản Kiều ít đồ tẩm bộ do đích thân ông bà Hách Liên mua thì thấy cái cảnh này.
Giản Kiều hoảng hết cả lên, cô gọi cho Quan Vũ bảo anh đi mời bác sĩ tới Tần gia. Tần Sa Nhu được một phen dọa cho hết hồn. Cô không dám nói gì nữa mà theo sau Giản Kiều và Cao Lãnh.