Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mục Tinh, ngươi đi tìm một địa điểm bí mật, đem tất cả khất cái ở phụ cận xung quanh thành tập trung lại, hỏi bọn họ có muốn đi theo hay không. Nếu nguyện ý theo, ngươi liền đưa bọn họ đến địa điểm kia huấn luyện. Đương nhiên chỉ cần những người trung thành, hiện tại ta cần huấn luyện một đoàn đội vững mạnh." Thương Lung Tình như có chút đăm chiêu nói. Hiện tại nàng phải bắt đầu bồi dưỡng lực lượng, như vậy mới cam đoan bản thân được an toàn, còn phải thay nguyên chủ báo thù! Nhưng lại có chút phiền phức, bản thân không đi trêu chọc ai, nhưng phiền toái lại tự động tới tận cửa để khiêu khích.
"Dạ, tiểu thư, thuộc hạ lập tức đi làm." Mục Tinh gật gật đầu, đáp lại. Tuy rằng không biết tiểu thư vì sao làm như vậy. Nhưng tin tưởng nàng nhất định có suy tính của bản thân, chỉ cần hoàn thành lời nàng phân phó là được.
"Mục Vũ, trong khoảng thời gian này nếu ngươi rảnh, nói Mộng Vũ đưa ngươi đi nhận thức tửu lâu một chút, về sau ngươi sẽ thu thập mọi tin tức từ nơi này, đã rõ chưa?" Thương Lung Tình anhìn Mục Vũ, thần sắc nghiêm cẩn nói.
"Vâng, tiểu thư, thuộc hạ đã rõ." Mục Vũ kích động nói. Không nghĩ tới Thương Lung Tình tín nhiệm bọn họ vậy, cư nhiên đem chuyện trọng yếu như thế, giao cho nàng và ca ca làm.
"A, tiểu thư, vậy còn Mộng Vũ có nhiệm vụ gì chứ?" Mộng Vũ thấy Thương Lung Tình tín nhiệm bọn họ như vậy, phân phó bọn họ hai việc quan trọng, lại nhìn đến bản thân cái gì cũng chưa được tiểu thư an bày, có chút rầu rĩ mở miệng.
"Không cần, ngươi chỉ cần chiếu cố tốt cuộc sống sinh hoạt thường ngày của ta là được." Thương Lung Tình nhìn Mộng Vũ, đương nhiên biết rõ ý tứ của nàng, nha đầu kia thật là đáng yêu, buồn cười lắc lắc đầu, lại nói thêm một câu: "Nhưng ngươi đừng có xem nhẹ việc này nha, ngươi nghĩ là không quan trọng hả, nếu như tiểu thư ta có bị trúng độc vậy phải hỏi đến ngươi đầu tiên rồi!"
"A, sẽ không, sẽ không, Mộng Vũ nhất định cẩn thận, nhất định chăm sóc thật tốt thức ăn cùng sinh hoạt hàng ngày của tiểu thư!" Mộng Vũ vừa nghe đến chuyện Thương Lung Tình giao cho mình rất quan trọng thì tâm tình như hưng phấn lên rồi vỗ ngực cam đoan.
"Um, tốt lắm, đều lui xuống đi." Thương Lung Tình vẫy tay nói bọn họ đi làm công việc mình giao, bản thân thì đi vào phía trong phòng, nằm ở trên trường kỉ, đột nhiên tâm tình tốt lên ngâm nga một khúc nhạc hiện đại.
"Ái phi, tâm tình nàng rất tốt sao?" Đông Phương Dịch Hàn đi vào trong phòng, liền nghe được khúc nhạc Thương Lung Tình đang ngâm nga, nhưng lại không hiểu rõ lắm về ca khúc này, hắn nhẹ giọng hỏi.
"Sao ngươi lại vô thanh vô tức tiến vào?" Thương Lung Tình mở mắt ra, không vui trừng mắt Đông Phương Dịch Hàn. Thằng nhãi này thế nào lại đến vô tung đi vô ảnh ? Mà nàng cư nhiên không phát hiện hắn tiến vào, nếu hắn là địch nhân, chẳng phải nàng sẽ gặp nguy hiểm?
"Nào có, ta thật quang minh chính đại đi vào, có gõ cửa nga, nhưng do ngươi rất nhập thần thôi." Đông Phương Dịch Hàn chớp mắt với Thương Lung Tình, khóe môi nhất câu, lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm. Vương phi của hắn quả nhiên thú vị. . .
"Hừ, ta còn chưa đồng ý, ngươi đã tiến vào, như vậy mà là quang minh chính đại?" Thương Lung Tình hừ lạnh, nhìn tuấn nhan yêu nghiệt kia, lại có chút ngây người, trong lòng cũng càng ngày càng mâu thuẫn, vì sao nhìn vào hắn luôn có một loại cảm giác quen thuộc. Khiến cho mình bất tri bất giác trầm mê bên trong, không ngăn cản được.
"Nghe nói hôm nay ngươi lập uy trước mặt đám nữ nhân kia?" Đông Phương Dịch Hàn không để ý tới Thương Lung Tình hừ lạnh cùng biểu cảm của nàng, ngoài ý muốn lại quan tâm đến chuyện trong hậu viện.
"Thế nào, có người cáo trạng với ngươi? Ngươi đau lòng vị ấy? Đến khởi binh vấn tội ta sao?" Thương Lung Tình khinh bỉ nhìn thoáng qua Đông Phương Dịch Hàn, không thèm quan tâm người mình đang nói là vương gia, trong mắt mang theo một tia chán ghét và phiền phức, giống như nếu nói thêm câu nữa thì sẽ gặp phải chuyện gì đó.
"Ta không quan tâm đến bọn họ, chỉ là tò mò thôi, không cho ngươi dùng loại ánh mắt này nhìn ta!" Đông Phương Dịch Hàn vừa nghe đến việc đám nữ nhân kia tới nơi này, tự nhiên lo lắng cho nàng, sợ nàng ứng phó không nổi với bọn họ. Nào biết lại nghe nói, đám nữ nhân kia hình như đều bị nàng dọa chạy? Nhất thời tò mò, mới hỏi ra miệng, lại nhìn thấy nàng dùng loại thần sắc chán ghét khinh thường kia đối với hắn. Không biết vì sao, trong lòng đặc biệt không thoải mái, lửa giận nổi lên, toàn thân tản ra khí thế làm cho người ta sợ hãi.
Thương Lung Tình hơi sửng sốt, rất nhanh khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt. Cứ như vậy lẳng lặng đứng ở nơi đó trầm mặc không nói chuyện. Một lát sau, lại lạnh lùng mở miệng: " Cho ngươi cái đám nữ nhân kia, không có việc gì thì đừng tới tìm ta gây phiền toái, bằng không lần sau đừng trách ta ra tay vô tình. . ."
Đông Phương Dịch Hàn sửng sốt, không nghĩ tới Thương Lung Tình trầm mặc lâu vậy mới mở miệng, nói những lời này? Đột nhiên khóe môi nhếch lên độ cong nghiền ngẫm, đáy mắt hứng thú không che giấu được, tùy ý nói: "Không có việc gì, nếu như các nàng lại đến trêu chọc ngươi, thì tùy ngươi xử trí, được không?"
"Ngươi không cần? Xem ra thật đúng là vô tình, cư nhiên muốn nữ nhân của tới chịu chết?" Thương Lung Tình hừ lạnh nói. Thần sắc đối với hắn càng thêm hèn mọn, nam nhân cổ đại này thật là ngoan độc, thời điểm cần thì sủng đến trời, thời điểm không cần thiết lại coi như cỏ rác, tùy ý cho người khác chà đạp.
"Đáng chết, các nàng không phải là nữ nhân của ta, nói như thế nào ngươi mới bằng lòng tin ta?" Đông Phương Dịch Hàn nhìn biểu cảm hèn mọn của Thương Lung Tình, trong lòng tự nhiên giận lên. Chính hắn hiển nhiên cũng không biết cơn giận này từ đâu mà đến. Chỉ là không đồng ý bị nàng hiểu lầm cùng xa cách, nữ nhân này không thể nói chuyện thật tốt sao? Cái gì kêu vô tình, các nàng cũng không phải trách nhiệm của hắn, vì sao trong miệng nàng xuất ra, thật giống như là hắn từ bỏ các nàng vậy.
"Ta tin hay không không trọng yếu, quan trọng các nàng là nữ nhân của ngươi." Thương Lung Tình nhàn nhạt nói. Tự nhiên xem nhẹ hai chữ "Không phải là" (trong cv ghi ‘không là’ =2 chữ), một bộ dáng không liên quan. Khiến cho Đông Phương Dịch Hàn nhìn vào thực sự buồn bực cùng bất đắc dĩ. Điều này giải thích sao nàng lại không hiểu chứ! Hay nên trách hắn là một bộ dáng hoa hoa công tử? Không đúng! Tất cả những thứ này đều do Tiểu Ức gây ra, xem ra chỉ có Tiểu Ức mới có thể nói rõ ràng. Về sau nhất định hảo hảo thu thập hắn ta, dám làm cho hình tượng của hắn bại hoại thành như vậy.
Không thể nghi ngờ, Tiểu Ức lại thành vật hi sinh của Đông Phương Dịch Hàn. . .
Cứ như vậy, hai người đối diện nhau đều có tâm tư riêng, không ai nói gì. . .