Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu Hạ quyết định sẽ nghe lời Bạch Tịch.
- --Đọc FULL tại mTruyen.net ---
Chạng vạng tối, Cố Hành Chấp xử lý xong công việc, đi thẳng từ công ty tới gặp cô và Hạ Quân. Bạch Tịch đã nghỉ buổi trưa, buổi tối phải làm thêm giờ, nói với Tiểu Hạ rằng không cần chờ cô ấy về ăn cơm.
Nhà của Bạch Tịch không nhỏ, nhưng Cố Hành Chấp đến luôn làm Tiểu Hạ cảm thấy nhà rất chật chội, giống như ở bất cứ nơi nào cũng có thể ngửi được mùi hương trên người anh.
Cô tránh ở trong phòng khắc tượng gỗ, Cố Hành Chấp ở ngoài chơi với Hạ Quân. Em bé rất ngoan, nhưng luôn có một đống sức lực không xài hết. Gần đây bé đã không còn thỏa mãn làm một "động vật bò sát", mà lúc lắc cái mông nhỏ muốn đứng lên.
Cố Hành Chấp đưa tay ra, em bé đỡ lấy tay ba ba, hì hục từ dưới đất muốn đứng, chân ngắn mập mạp, lảo đảo đi được hai bước rồi ngã vào ngực người đàn ông. Khi ngã khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ choáng váng, đôi mắt to xinh đẹp lại không chớp lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm vào ba ba, dáng vẻ ngơ ngác cực kỳ giống mẹ của bé.
Tiểu Hạ ở bên trong nghe được tiếng cười của Hạ Quân, lòng cũng bay theo ra ngoài, sau đó cứ lơ lửng phiêu lãng không trở lại, mạt gỗ cả nửa ngày cũng không rơi xuống nữa.
Lại nghĩ đến lời Bạch Tịch, Tiểu Hạ thu lại cảm xúc. Ngẩng đầu lên lại thấy gương mặt mình trong gương, dáng vẻ rất dễ bị bắt nạt, nhìn qua thật là ngốc.
Dáng dấp của cô không phải kiểu có khí thế, dù có nói gì người khác cũng không thấy tin tưởng.
Sắc trời dần tối, Cố Hành Chấp bế Hạ Quân vào phòng gọi cô ra ăn cơm. Tiểu Hạ "a" một tiếng đứng lên, bộ dạng có vẻ lãnh đạm, khác lúc bình thường một trời một vực. Cô không cười, học theo dáng vẻ cùng bộ mặt của anh, trưng ra một khuôn mặt không cảm xúc.
- --Đọc FULL tại mTruyen.net ---
Hạ Quân ê a chui vào trong lòng cô, cô thấy nhột cũng muốn cười, nhưng lại nhịn được. May là vú em tới ôm bé đi, mang bé qua đút cho ăn, nếu không thì Tiểu Hạ chắc không nhịn được nữa mất.
Phòng ăn trong nhà Bạch Tịch hơi nhỏ, bọn họ ngồi xuống thì hơi chật chội. Tiểu Hạ ngồi cạnh anh, yên lặng ăn cơm, thật giống như thời gian trước vậy. Anh vốn ít nói, nhưng Tiểu Hạ thì không, buổi sáng cô vẫn nghĩ là mình đang nằm mơ, nên đã lải nhải nói với anh không ít.
Chưa qua một ngày, hai cảm giác thật quá chênh nhau.
Tiểu Hạ không được tự nhiên, anh có thể hiểu. Không có chuyện bất ngờ tối hôm qua, anh cũng sẽ không từ bỏ, có chuyện tối qua bất ngờ, anh cũng sẽ không lợi dụng tiến tới.
Chỉ là dáng vẻ cô khi bắt chước theo anh quá sức dễ thương, anh không nhịn được nên không nói ra, chỉ nhìn cô thêm một lúc. Mặt mũi cô có thể học được cho giống bảy tám phần, nhưng khí tức lại không được nổi một phân, chẳng qua nhìn thoáng qua thì cũng có thể hù dọa người khác. Vú em bị cô làm cho sợ hãi, dè dặt hỏi: "Phu nhân, có phải đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị không?"
Tiểu Hạ diễn cho Cố Hành Chấp xem, chứ không phải cho người khác nhìn. Nghe thấy lời lo lắng của bà vú, cô buông bỏ biểu tình lãnh đạm mà khoát khoát tay: "Không phải không phải, ăn rất ngon!”
Chờ cho bà yên tâm, cô lại quay đầu về phía anh, đổi lại bộ dạng lạnh lùng. Mỗi tế bào trên người như đang muốn nói với Cố Hành Chấp "Em mới không thích anh đâu, anh đừng có hiểu lầm em".
Tiểu Hạ cứ chờ anh hỏi đến chuyện buổi sáng cùng việc tối qua, vì thế mà thấp thỏm cả một ngày. May là ban ngày anh bận rộn công việc không có thời gian hỏi cô, bây giờ cô đã chuẩn bị xong. Nếu anh hỏi cô sẽ "lạnh như băng" mà nói cho anh: Cô không hề nhớ mãi không quên anh, chỉ là cô uống say thôi, hy vọng anh sẽ không hiểu lầm.
Nhưng mà cô chờ mãi chờ mãi, anh vẫn không hỏi gì. Biểu tình "lạnh như băng" có chút không duy trì nổi nữa, ăn cơm xong rồi cô không nhịn được mà ngáp một cái. Hạ Quân bị lây, cũng há miệng to ngáp ngáp, mí mắt trĩu xuống, hẳn là mệt rồi, giơ tay nhỏ muốn mẹ ôm. Bé nằm trong ngực mẹ, chậm rãi khép lại mi mắt.
Tiểu Hạ cũng thấy hơi mệt, vừa vỗ vỗ dỗ bé cưng ngủ, vừa nhắm mắt lại. Cố Hành Chấp chờ hai mẹ con ngủ rồi, nhẹ nhàng kéo chăn cho hai người, sau đó cúi người đặt lên trán Tiểu Hạ một nụ hôn thật dịu dàng.
"Ngủ ngon, Tiểu Hạ."
Tiểu Hạ trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe được giọng của anh, theo bản năng đáp trả: "Anh trai ngủ ngon."
Anh im lặng cười một lát, lại đặt một nụ hôn nữa lên khóe môi cô.
Mạnh Thanh Hòa phải quay về Mỹ, trước khi đi thì đến thăm Tiểu Hạ và Bạch Tịch.
Tiểu Hạ không muốn đi cùng anh ta, anh ta bèn để lại phương thức liên lạc: "Nếu như em có chuyện gì, lúc nào cũng có thể liên lạc với anh, anh có thể giúp. Tiểu Hạ, anh hy vọng em có thể sống khỏe mạnh vui vẻ, như vậy anh mới có thể yên tâm."
Cố Hành Chấp không phải lựa chọn tốt nhất dành cho cô, nhưng anh ta biết Tiểu Hạ sẽ không nghe theo mình, nên chỉ có thể im lặng.
Tiểu Hạ đồng ý, sau đó nói với anh ta: "Bác sĩ Mạnh, anh không nên chỉ lo cho an vui của người khác mà quên mất bản thân mình. Dù anh không thể chờ dì Mạnh khỏe lên rồi gặp lại dì nữa, nhưng em nghĩ dì Mạnh cũng sẽ không trách anh đâu."
Tiểu Hạ biết được từ Bạch Tịch, thời gian cô không ở đây, Mạnh Thanh Hòa cũng luôn tìm kiếm cô, nên trong lòng cô rất áy náy. Dù cô biết Mạnh Thanh Hòa vì Mạnh Thanh Như mới đối xử tốt với mình, nhưng dù sao cô cũng thấy hết sức cảm kích.
Có lúc, Tiểu Hạ cứ cảm thấy như Mạnh Thanh Như vẫn còn sống. Mặc dù bà không còn trên thế gian này, nhưng đã để lại rất nhiều người quan tâm đến cô.
Bà từng nói sẽ làm mẹ cô, lại không thực hiện được.
Nhưng nhờ có bà, Tiểu Hạ nhận được rất nhiều tình yêu. Cố Hành Chấp, Mạnh Thanh Hòa, Phương quản gia cũng là vì bà nên đối xử thật tốt với cô, Tiểu Hạ cũng nhờ bà mà có được may mắn hơn rất nhiều người bình thường.
Chỉ là, thỉnh thoảng cô sẽ nghĩ, nếu như không có Mạnh Thanh Như, có phải cô sẽ không còn nhận được những tình cảm này nữa hay không.
Kiểu suy nghĩ này thật không tốt, mỗi lần nghĩ đến Tiểu Hạ đều cố nhanh quên đi.
Tiễn Mạnh Thanh Hòa đi, cuộc sống của Tiểu Hạ không có gì thay đổi, dường như Bạch Tịch cũng vậy. Cô ấy vẫn đi làm như bình thường, chẳng qua nhìn vui vẻ hơn nhiều so với trước kia.
Cô ấy nói với Tiểu Hạ: "Trước kia làm gì cũng chỉ vì tiền, bây giờ kiếm đủ tiền rồi lại thấy trống rỗng, công việc cũng có thể mở rộng phong phú hơn, không giống như trước đây cứ lăn lộn kiếm sống."
Tiểu Hạ nhìn cô ấy chẳng có vẻ gì là muốn ở bên Mạnh Thanh Hòa, không nhịn được bèn hỏi, cô ấy thản nhiên nói: "Tiểu Hạ, bọn mình không giống cậu, thích một người là sẽ toàn tâm toàn ý với người ấy. Mình và anh ấy giống nhau, yêu bản thân nhất, có lẽ mình giữ lại thì anh ấy sẽ không đi, nhưng mình sẽ không níu kéo."
Khoảng thời gian Tiểu Hạ không có ở đây, bọn họ cùng nhau tìm kiếm cô, sống chung như những người bạn vậy. Lúc Bạch Tịch bị bệnh, anh ấy ở bên cạnh chăm sóc, cô ấy cảm kích, thậm chí thấy cảm động. Anh ấy đợi đến bây giờ mới rời đi, có thể là đang chờ đợi điều gì đó, nhưng Bạch Tịch sẽ không chủ động nói ra.
Bọn họ đều đã trải qua rất nhiều tiếc nuối, nhiều đến nỗi không phân biệt được họ thật sự tiếc nuối điều gì.
Đương nhiên Tiểu Hạ nghe không hiểu, cô cố gắng suy nghĩ về ý của Bạch Tịch, cuối cùng thở dài một cái.
Cô cho rằng những người yêu nhau trên thế gian này sẽ không dễ dàng chia cách, chỉ là chắc phần lớn mọi người trên đời cũng không biết cuối cùng là mình yêu ai.
Hiếm khi Tiểu Hạ không mang theo Hạ Quân, đẩy xe nhỏ trong siêu thị mua đồ. Cô vừa đi dọc theo kệ hàng vừa cẩn thận nhìn vào danh sách đồ cần mua cầm theo, tiến triển hết sức chậm chạp.
Cô với tay lên chỗ khăn giấy đặt ở trên cao, một bàn tay vươn ra giúp cô lấy xuống.
"Em đi ra ngoài một mình à? Sao lại không mang theo em bé?" Mộ Phong cười cười giúp cô bỏ khăn giấy vào trong xe đẩy hàng.
Thấy là người quen, Tiểu Hạ cũng nở một nụ cười, trả lời: "Em bé ngủ rồi, Tịch Tịch ở nhà trông bé. Anh Mộ Phong cũng đến đây mua đồ sao?"
Tiểu Hạ đối xử với người khác thật không giống với vẻ "lạnh như băng" trưng ra với Cố Hành Chấp, đều có vẻ bằng hữu thân thiết.
Mộ Phong không cầm đồ gì trong tay, giúp Tiểu Hạ đẩy xe đi cùng cô dạo siêu thị, "Anh tới mua chút đồ ăn, em thì sao?"
"Em muốn mua giấy, ly, cải xanh, sữa bò..." Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, giống như lúc gặp nhau trong công viên vậy, nói những điều nhỏ nhặt hằng ngày như bạn bè.
Đồ Tiểu Hạ cần mua có vẻ nhiều, sau khi thanh toán, Mộ Phong thấy cô xách rất nhiều túi thì chủ động nói muốn đưa cô về nhà. Tiểu Hạ có chút ngượng ngùng, nhưng dưới sự kiên trì của anh ấy thì đành đồng ý.
Siêu thị cách nhà cũng không xa, chỉ cần đi bộ mấy phút. Mộ Phong đưa cô lên lầu, Bạch Tịch ôm Hạ Quân ra mở cửa, thấy một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đưa Tiểu Hạ về thì hơi bất ngờ một chút, rồi lập tức mời vào nhà uống trà, cảm ơn anh ấy đã đưa Tiểu Hạ về.
Tiểu Hạ còn rất nhiệt tình giới thiệu: "Tịch Tịch, đây là anh Mộ Phong, anh ấy vốn làm tình nguyện viên ở viện mồ côi của bọn mình, chỉ là lúc đó bọn mình không còn ở viện nữa, có thể cậu không nhớ được."
Bọn họ đã gặp qua một lần ở tang lễ của viện trưởng Hạ, chẳng qua Bạch Tịch cũng không nhớ ra anh ta.
Mộ Phong cười với Bạch Tịch, lễ phép và lịch sự. Anh ta chỉ ngồi một lúc rồi rời đi, trước khi đi còn chơi với Hạ Quân một chút, sau đó nói với Tiểu Hạ: "Tiểu Hạ, em có nghe chú Phong nói chưa, mấy ngày nữa có một triển lãm tượng gỗ. Đến lúc đó tác phẩm của em cũng được trưng bày, em có muốn đi xem một chút không?"
"Em biết, chỉ là em không muốn đi." Cô vẫn như trước đây không thích nơi đông người, mỗi ngày cũng đều cắm đầu khắc tượng gỗ, rất ít khi ra ngoài. Phong Lam hiểu tính cô nên chỉ đơn giản nói qua, chưa bao giờ nghĩ cô sẽ đồng ý tới đó.
Mộ Phong dường như nhìn ra sự do dự của cô, khuyên nhủ: "Thật ra anh cũng không thích đi ra ngoài lắm, chẳng qua nghe nói buổi triển lãm đó có rất nhiều tác phẩm, anh nghĩ em còn thích tượng gỗ hơn cả anh, sẽ muốn đi nhìn ngắm tác phẩm của người khác, cho nên mới hỏi em xem có thể đi cùng nhau không, hai người đi vẫn tốt hơn đi một mình mà."
Tiểu Hạ cắn cắn môi, hiếm khi lại từ chối người khác: "Hôm đó có lẽ em không có thời gian, hay là anh đi cùng chú Phong đi."
Bạch Tịch nghe được lời bọn họ nói, ánh mắt nhạy bén lập tức bắt được thông tin khác lạ. Chờ Tiểu Hạ tiễn Mộ Phong đi, hỏi cô: "Không phải cậu rất thích tượng gỗ sao? Sao lại không đi?"
Tiểu Hạ trầm mặc một lúc, nói: "Mình quá ngu ngốc, đi sẽ bị chê cười." Nếu mọi người biết những bức tượng gỗ kia bị một người như cô điêu khắc ra, thì sẽ nghĩ gì chứ?
Bạch Tịch có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Hạ.
Cô luôn lạc quan vui vẻ, khi bị nói là ngốc, cô cũng sẽ phản bác một hai câu, có khi còn tức giận.
Nhưng không nghĩ rằng, cô cũng có lúc tự ti.