Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Uyên Quyển
Beta: Huyết Điện Hạ
Hoàng Thượng an bài xong hai nhi tử ra cung, vội vã chạy về tẩm điện, gặp phải Địch Tiểu Hầu cùng Long Ẩn bước ra. Địch Tiểu Hầu trên tay xách hành trang thật to, Long Ẩn một tay đang vuốt vuốt chòm râu trên mặt.
“Đứng lại!” Hoàng Thượng trừng mắt: “Đi đâu?”
“Ai, sự tình xong xuôi chúng ta đương nhiên là phải về nhà rồi” Địch Tiểu Hầu đúng lý hợp tình nói, giương cao hành trang trong tay: “Na, những thứ này đều là người đáp ứng thưởng cho, ta nhưng một thứ cũng không lấy nhiều”
Hoàng Thượng hừ một tiếng, biết hắn một thứ cũng sẽ lấy không ít, quay đầu đối Long Ẩn nói: “Ngươi đi đâu vậy?”
Long Ẩn ném chòm râu dài trong tay xuống, sờ sờ mặt bị nhựa cao su biến thành có điểm đau, lãnh đạm nói: “Trở về”
“Trở về đâu? Ngươi là con trẫm, nơi này liền là nhà của ngươi!” Hoàng Thượng có điểm gấp.
Long Ẩn khẽ nhíu mày, lão nhân gia này rất có điểm phiền.
“Địch Trách, ngươi cũng không cần ra cung, trẫm chuẩn ngươi ngụ tại Gia Cung, làm bạn Long Ẩn” Hoàng Thượng biết Địch Tiểu Hầu không mở lời, đứa con lão khẳng định cũng không lưu lại, đành phải lấy lui mà tiến.
Địch Tiểu Hầu nói: “Đa tạ đa tạ, bất quá cha ta còn đang chờ ta, cũng chờ nhìn nhi tế người một cái”
Hoàng Thượng trừng mắt, Địch Tiểu Hầu vội hỏi: “Người đã đáp ứng chúng ta, xong xuôi chuyện này sẽ để chúng ta đi, quân vô hí ngôn!”
Hoàng Thượng đành phải nói: “Ta không ngăn cản các ngươi, chẳng qua Ẩn nhi nên theo ta vài ngày lại đi, ngươi cũng có thể ngụ lại, cha ngươi nếu muốn nói chuyện cùng ngươi, ta liền đem hắn vào cung, thế nào?”
Địch Tiểu Hầu phụt cười: “Kia người còn không bằng đem cả nhà chúng ta tiến cung!”
“Cũng không phải là không thể được” Hoàng Thượng chẳng qua muốn nhìn Long Ẩn, đứa con tiên bàn (thần tiên trí thức) như thế, mới nhìn vài ngày sao có thể đủ, lão còn muốn làm bạn với y thật lâu thật dài, lấy vui lúc tuổi già.
“Đi thôi” Long Ẩn cất bước đi ra ngoài, thấy Hoàng Thượng lại lã chã chực khóc, thân thủ hướng lão điểm nhẹ, Hoàng Thượng chỉ cảm thấy trên mặt đau đau, nước mắt liền biến mất vô tung, không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Địch Tiểu Hầu cười hì hì nói: “Nười vẫn là tiết kiệm khí lực đi, một chiêu này ta đã sớm dùng nát rồi. Long Ẩn công phu điểm huyệt chính là vô đối. Thương trên chân Thái Tử người đã đều nhìn thấy thôi, kia bất quá là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà mà thôi” Còn có dời hình đổi ảnh, giấy trắng hiển tự, ánh huỳnh quang lóe ra, ảo ảnh biến mất, này đó tiểu xiếc, lấy đạo gia bí thuật phối hợp cùng võ công cao siêu của Long Ẩn, biểu diễn đến xuất thần nhập hóa (tuyệt diệu), mê hoặc tất cả mọi người ở đây.
Hoàng Thượng nuốt không trôi khẩu khí này, căm giận mà trừng hắn, Long Ẩn nói: “Chúng ta sẽ trở lại gặp ngươi”
Hoàng Thượng đỏ hốc mắt, thở dài nói: “Thật sự phải đi?”
Long Ẩn gật đầu, Hoàng Thượng nói: “Trẫm biết ngươi không tha thứ cho trẫm, dù sao nhiều năm như vậy trẫm cũng không biết sự tồn tại của ngươi, không tẫn đáo (làm tròn) trách nhiệm của một vi phụ…”
Long Ẩn nhíu mày, y đối phụ thân có hay không này căn bản chưa từng để ý qua.
“Ngươi nếu nhất định phải đi, trẫm cũng không có gì ngăn trở, chính là… Các ngươi có thể hay không đáp ứng, một năm ít nhất phải về hai lần vấn an trẫm?” Hoàng Thượng tha thiết nhìn y, Long Ẩn tính thời gian quay về, đang muốn gật đầu, Địch Tiểu Hầu vội hỏi: “Nếu muốn chúng ta đáp ứng, người phải cho ta hai cái ân điển”
Hoàng Thượng nhìn hắn không hiểu, Địch Tiểu Hầu nói: “Thứ nhất, ta nghĩ thu trưởng tử của đường huynh ta – Tập Lương làm con thừa tự, kế thừa tước vị Bình Hầu, vì tương lai hắn suy nghĩ, thỉnh người làm chủ, đem trưởng nữ của Thái Tử ca ca – Nhiễm Vân quận chúa gả cho hắn làm thê”
Hoàng Thượng ánh mắt trở nên thâm thúy, nhìn chằm chằm hắn, Địch Tiểu Hầu năn nỉ nói: “Tập Lương là trưởng tôn thúc thúc ta thích nhất, thúc thúc vĩnh viễn đều chú ý đến hắn, thỉnh bệ hạ thành toàn” Về phần chính hắn, nếu đã muốn quyết định cùng Long Ẩn cả đời bất ly bất khí, đương nhiên sẽ sống chết không lấy thê, Tập Lương chính là người thừa kế duy nhất của Bình Hầu phủ.
Địch Trì tay cầm trọng binh, tuy rằng trung thành và tận tâm, nhưng vẫn là trợ cánh Thành Vương, cũng là uy hiếp của Thái Tử. Hoàng Thượng đối hắn sớm có mưu đồ, lúc này nghe thỉnh cầu của Địch Tiểu Hầu, ý muốn bảo toàn một nhà Địch Trì, không khỏi cảm thấy rắc rối.
Địch Tiểu Hầu tiếp tục năn nỉ, Hoàng Thượng căn bản không muốn để ý đến hắn, lại thấy Long Ẩn sắc mặt không vui, đành phải hừ một tiếng, nói: “Đáp ứng ngươi, còn một việc nữa là gì?” Tập Lương cùng Nhiễm Vân quận chúa thành thân, ắt phải lưu lại kinh thành, liền chẳng khác gì con tin, Địch Trì tất không dám hành động thiếu suy nghĩ, Hoàng Thượng cũng không tái lo lắng hắn.
“Là Nghiêm Huyên kia!” Địch Tiểu Hầu tức giận tận trời, hung tợn nói: “Dám hãm hại ta cùng Long Ẩn, dùng đại lưới đánh cá đem chúng ta bắt lấy, đại tảo mặt (rất làm mất mặt) chúng ta, đó chính là đại tảo mặt người, đại tảo mặt hoàng gia. Hừ, người tuyệt đối không thể khinh tha hắn!”
Hoàng Thượng cũng không tính toán trị tội Nghiêm Huyên, dù sao hắn chính là chấp hành mệnh lệnh Hoàng Thượng mà thôi, hơn nữa chấp hành thật sự đúng lúc, nếu không phải hắn, Hoàng Thượng còn không biết Long Ẩn chính là con của mình.
Long Ẩn nhớ tới tình hình lúc ấy bị cường tróc (bắt), nghĩ kĩ cũng thấy nhục, nói: “Hắn là người xấu” Suýt nữa chia rẽ y cùng khỉ con, cũng không phải là người xấu cực kì sao?
Hoàng Thượng lập tức sửa lời nói: “Hảo, ngày mai sẽ đem hắn lưu đày ba nghìn dặm” Chuyển giọng, lại ôn hòa đối Long Ẩn nói: “Ngươi muốn cái gì phụ hoàng cũng có thể cho ngươi, ngươi…”
Long Ẩn nói: “Chúng ta một năm hai lần trở về thăm người”
Hoàng Thượng chán nản, râu run run, Địch Tiểu Hầu vội hỏi: “Nhưng người có thể tùy thời đến thăm chúng ta nha! Người đã làm Hoàng Thượng vài chục năm, cũng nên truyền ngôi cho Thái Tử ca ca, chính mình đi hưởng thanh phúc, Huyền Cơ đạo trưởng người ta không phải đã nói như vậy sao”
Hoàng Thượng tâm niệm vừa động, giật mình tỉnh ngộ, nhất thời đổi giận thành vui, không ngăn trở nữa, thả bọn họ rời đi, chính mình ngược lại bắt đầu kế hoạch cho đại sự thoái vị.
Tâm khoan dung, thiên địa mới rộng rãi, đôi khi, lui từng bước, có thể lại là một tương lai tươi sáng.