Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Uyên Quyển
Beta: Huyết Điện Hạ
Long Ẩn là người nói là làm, quả nhiên ngày hôm sau bắt đầu dạy Địch Tiểu Hầu tập luyện nội công. Chẳng qua Địch Tiểu Hầu tuy rằng thập phần thông minh, tính tình lại lỗ mảng không xong, nhất khỏa tâm linh lung thất khiếu, đảo hội hữu bát chủng tâm tư* xuyên qua xuyên lại, nào có một lát tĩnh tâm? Chỉ mới nhập thiền (học thiền cơ bản) liền lộng cho tới trưa, không có tư thế, không nửa điểm tiến triển.
*tạm dịch theo truyện: Ý chỉ anh Địch Tiểu Hầu chỉ có một trái tim với bảy thứ trên gương mặt (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) không bao giờ thay đổi (nghĩa bóng: ý trong lời nói), nhưng sẽ có tám loại suy nghĩ trong đầu.
Địch Tiểu Hầu hai chân ngồi xếp bằng đã muốn tê rần, lặng lẽ trợn mắt nhìn Long Ẩn, thấy y mắt nhắm ngồi ngay ngắn, giống như đối với sự việc bên người toàn bộ đều không hay biết, liền lặng lẽ đem chân duỗi ra, một tay chống má, nằm nghiêng ở trên bồ đoàn (đệm cói: đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ thường dùng để ngồi thiền) giãn thân thể, thuận tiện ngắm nhìn Long Ẩn. Ai nha nha, Long mỹ nhân khi ngồi gần cư nhiên đẹp như vậy, giống y quan âm bồ tát trong miếu thờ, thật sự là quý giá cùng trang nghiêm a… Ánh mắt của hắn từ trên mặt đến dưới thân Long Ẩn càn quét, trong lòng lửa nóng, thực hận không thể ôm y vào trong ngực giở trò, như vậy như vậy nha nha…
Long Ẩn mở mắt ra, lại nhìn Địch Tiểu Hầu chảy nước miếng, lông mày nhất thiêu (nhíu lại), thân thủ điểm một cái. Địch Tiểu Hầu chỉ cảm thấy quai hàm đau xót, ai nha kêu một tiếng, không rõ cho nên đưa tay xoa bóp.
“Không có việc gì, ngươi lại chảy nước miếng, có thể tân tuyến (tuyến nước bọt) có điểm mất cân đối, ta giúp ngươi trị liệu”
Địch Tiểu Hầu vẻ mặt cầu xin, nuốt nước miếng. Quả nhiên trong miệng thấy chát, vô cùng không thoải mái, nghĩ muốn giải thích lại không dám, đành phải ngậm bồ hòn.
Học tập nội công thiết yếu cần hiểu được kinh mạch huyệt vị để dẫn đường chân khí theo mạch máu vận hành. Buổi chiều Long Ẩn liền dạy điều này, Địch Tiểu Hầu nhìn người mẫu cả người đầy mạch cùng điểm nhỏ, lại nhìn thân hình thon dài như ngọc của Long Ẩn, trong đầu lại theo nơi nào đó suy nghĩ bậy bạ. Học tập bình thường lại còn hay suy nghĩ bậy bạ, dạy như thế nào đều không rõ, Long Ẩn buồn bực nói: “Ngươi như thế nào ngu như vậy?”
Địch Tiểu Hầu ủy khuất: “Ta đọc đến một điểm cũng không rõ, trên người rõ ràng không có a”
Long Ẩn kiên nhẫn giải thích: “Không phải bình thường có thể nhìn thấy, mà đây là sự vận hành chân khí bên trong người, ngươi chỉ cần tưởng tượng là được”
Địch Tiểu Hầu lắc đầu: “Ta nghĩ không được, nếu không ngươi ở trên người của ta chỉ điểm một chút?”
Long Ẩn gật đầu, thân thủ trên người Địch Tiểu Hầu điểm nhẹ, tay theo kinh mạch ở tim bắt đầu, từng bước chỉ dẫn hắn lĩnh hội dần dần mỗi cái mạch máu từng cái huyệt đạo. Địch Tiểu Hầu bị ngón tay ngọc ngà của mỹ nhân ở trên người trạc trạc (đâm đâm) nhiều điểm, toàn thân đều nhuyễn, nhịn không được mặt mày hớn hở. Long Ẩn ngạc nhiên nói: “Ta lộng ngươi ngứa sao?”
“Không có không có! Ách, cái kia, ta cũng nhớ rõ không sai biệt lắm, hôm nay hay chúng ta cùng nhau tắm rửa?”
“Cùng nhau tắm?” Long Ẩn cho tới bây giờ còn không cùng người khác cùng nhau tắm qua. Địch Tiểu Hầu thấy hắn không tỏ vẻ phản đối, vội nói: “Thuận tiện ngươi còn có thể dạy ta ở trong nước vận công chống lạnh thôi”
Long Ẩn không mảy may nghi ngờ, gật đầu đồng ý. Hai người đi vào hàn tuyền, Địch Tiểu Hầu nóng vội, người mau chân nhanh nhẹn cởi quần áo, quay đầu nhìn, một chút sức lực để thở suýt nữa cũng không còn.
Chỉ thấy Long Ẩn chậm rãi cỡi áo, bình thường nhìn thân thể cũng không khôi ngô đặc biệt cư nhiên cường tráng khỏe mạnh như thế! Vai rộng, eo nhỏ, chân dài, kiều đồn (aka mông vểnh), da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, cơ bắp theo từng động tác mà hiện lên hình dạng, cái bộ vị giữa hai chân kia (kaka, ta đây ngây thơ không biết là gì a) hình dạng cũng thật đẹp a, kích thước kinh người, thu hút cực lực ánh mắt Địch Tiểu Hầu, chỉ thiếu chút nữa liền muốn rơi cả tròng mắt!
Hết lần này tới lần khác Long Ẩn đối với mị lực bản thân không chút nào sở giác, nhẹ nhàng vươn hai tay, làm vài cái khởi động, người nhẹ nhàng tiến vào nước. Điều này khiến cho Địch Tiểu Hầu hoàn toàn quên luôn việc kêu khổ về nước lạnh như băng. Với hắn mà nói căn bản việc này không phải vấn đề. Long Ẩn trong trì bơi một một vòng, thoát đi trước, đột nhiên phát hiện trên mặt nước khua đến một vòng huyết sắc gợn sóng! Ngẩng đầu lên, Địch Tiểu Hầu tượng gỗ đứng ở bên cạnh trì, trên mặt một đạo máu mũi thật dài chảy xuống dưới nước.
“A! Ngươi làm sao vậy?” Long Ẩn kinh ngạc hiếm thấy, vọt người nhảy lên trên mặt nước phi thân đến, lỏa thân đứng ở trước mặt Địch Tiểu Hầu.
Thật sự kích thích thị giác mạnh mẽ! Địch Tiểu Hầu chỉ cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, máu mũi chảy xuống còn nhanh hơn hồi nãy, cái địa phương giữa hai chân kia cũng hưng phấn đứng lên, giấu cũng giấu không được, trong đầu óc thầm nghĩ xông lên đi, đè y xuống, hung hăng mà…
“Ngao…”Thình lình xảy ra cảm giác lạnh như băng lạnh cả kinh Địch Tiểu Hầu kêu quái lên. Nguyên lai Long Ẩn vừa thấy không đúng, trở tay đem hắn ném vào hàn trì lạnh như băng. Ngay sau đó chính mình cũng nhảy xuống, bắt lấy cánh tay của hắn, đem hắn đặt tại trên thạch bích, dùng thân thể của chính mình ngăn chặn hắn.
Địch Tiểu Hầu vừa mừng vừa sợ, đầu mờ mịt não căng ra kêu: “A a, ngươi… Đừng nóng vội… Cái kia, ngươi ở mặt trên cũng không sao cả, ta đồng ý, đồng ý, ách, ngươi có biết phải làm như thế nào không?”
Long Ẩn kỳ quái nhìn hắn, nói: “Đương nhiên”
“Ngươi… Chậm một chút a, người ta chính là lần đầu tiên…” Địch Tiểu Hầu tội nghiệp nhìn Long Ẩn, người này khi còn quần áo trên thân thì còn có vẻ nhã nhặn, khi đã cởi quần áo, thân thể này thật đúng là cường kiện đến kinh người a! Hơn nữa, bình thường những ẩn ý mình đưa đẩy cũng đều là bộ không hiểu, hại hắn còn cố nén dục vọng không dám biểu lộ, hiện tại tại sao lại đột nhiên chủ động như vậy? Mặc dù vậy mỹ nhân vẫn có ưu điểm, bất quá chỉ cần có thể âu yếm, dù thế nào đều được a! Trên hay dưới, Địch Tiểu Hầu cũng không quan trọng. Ai ai, cũng không biết hắn có thể hay không ôn nhu một chút?
Bụng đau xót, ngón tay Long Ẩn điểm trên bụng làm nóng lên, tiếp theo trên người điểm lên mấy chỗ huyệt đạo. Địch Tiểu Hầu hoảng sợ nhìn khuôn mặt Long Ẩn nghiêm túc, trong lòng sợ hãi: chẳng lẽ hắn thích ngược?
…
Một nén hương trôi qua, Long Ẩn nhẹ nhàng thở ra, ôm Địch Tiểu Hầu nâng lên trên mặt nước, nhẹ nhàng phóng lên trên mặt đất, không cho hắn mặc y phục, còn thật sự nói: “Vừa rồi ngươi thở không xong, máu huyết dị thường, ta đã giúp ngươi ổn định lại” Gặp Địch Tiểu Hầu vẫn là si ngốc nhìn y, lại giải thích cho hắn: “Hiện tại đã là mùa đông, vốn không phải thời gian động tình ra tinh, không biết tại sao ngươi tính dục tràn đầy (Quyển: haha, cười chết ta…a…). Đây đối với luyện công là tối kỵ, ta chỉ hảo lấy tinh của ngươi giữ lại, lại vận công trợ ngươi lưu thông mạch máu, cố bản bồi nguyên (đầu tiên gốc rễ phải chắc chắn), từ giờ trở đi ngươi luyện công hẳn là có thể tập trung tinh lực”
Địch Tiểu Hầu như bị sét đánh, kinh ngạc một lúc lâu mới hiểu được lời của hắn, đột nhiên nhảy dựng lên bổ nhào vào lòng Long Ẩn, ôm lấy hắn vừa khẳng (gặm) vừa cắn, hạ thể lại dùng sức cọ cọ, phía dưới thoáng chốc va chạm trên người y. Long Ẩn không rõ nguyên do, nhíu mày nhẫn nại. Rốt cục Địch Tiểu Hầu suy sụp ngã xuống đất, gục đầu xuống, khóc không ra nước mắt nhìn tiểu huynh đệ — mềm a, mặt cau mày có, cuộn mình trong lông thú ngủ yên. Thật đúng là một chút phản ứng đều không có oa!
Đây là cái trạng huống gì a! Đây là thế đạo (thói đời) gì a! Còn muốn cho người sống hay không nha! Địch Tiểu Hầu ngửa mặt lên trời kêu to, lệ tuôn như suối, cực kì bi thương — chính mình chỉ duy nhất điểm ấy là sở trường, là kỹ năng tối tự hào nhất, cư nhiên ngủ đông oa!
Long Ẩn mạc danh kỳ diệu (không hiểu gì) nhìn hắn nổi điên, lo lắng hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Địch Tiểu Hầu lau nước mắt, hữu khí vô lực (không có khí lực) nói: “Không có việc gì, cái này cởi bỏ không sao chứ?” Đây là điều hắn lo lắng nhất.
“Đương nhiên, mấy ngày nữa ngươi không còn hiện trạng động tình dị thường là có thể cởi bỏ. Nếu khống chế không tốt, tựu đến mùa xuân mới có thể cởi bỏ”
“A” Địch Tiểu Hầu yên tâm, lại lau lệ, ai oán hỏi: “Vì cái gì lại đến mùa xuân a?”
“Xuân phát, hạ vinh, thu thu, đông tàng (xuân nảy mầm, hạ tươi tốt, thu mùa gặt, đông cất trữ), vạn vật đều phải tuân theo đạo lý này. Người cũng vậy, mùa đông tốt nhất không nên động tình, bất lợi việc tu hành” Long Ẩn giải thích thật sự hợp lý, Địch Tiểu Hầu lại chỉ muốn mắng chửi: cái gì thu thu đông tàng! Cũng không phải lương thực, tàng cái gì tàng! Ai nói mùa đông không thể hoan ái? Người chứ không phải chim thú, còn phân khi nào thì động tình!
Ai, tu hành, thối tu hành! Đem việc thân cận với Long mỹ nhân biến thành việc ngu ngốc như vầy, cũng không biết dùng người sinh lạc thú a! Địch Tiểu Hầu đem việc dạy tu hành của Long Ẩn — mặc kệ y là ai — oán thầm vài câu, sau đó thực thức thời mà làm ra thỏa hiệp — không thỏa hiệp cũng không còn biện pháp nha, nếu Long Ẩn có đem tinh của hắn giữ lại khiến hắn không thể hành sự, hắn cũng không dám tái đối mặt Long Ẩn lõa thể. Ai ai, phản ứng quá lớn, rất dọa người nha! Bây giờ còn hảo một chút, ít nhất hai người còn chút y phục trên người sẽ không sinh ra phiền toái — Long Ẩn tuyệt đối sẽ không sinh ra phản ứng gì, Địch Tiểu Hầu thì không thể được, muốn hắn giống như vừa rồi máu mũi cuồng phun thì dù tinh lực bừng bừng phấn chấn, hắc hắc, sợ rằng chưa qua đông này hắn liền tinh tẫn nhân vong (tinh hết người chết) đi…
Chính là, nhìn đến mà ăn không đến, cũng thật sự là, ai, thảm a… Địch Tiểu Hầu cảm thấy được chính mình thực đáng thương.