Thể loại: Ngọt văn, giới giải trí, chủ thụ, linh dị thần quái, 1v1, manh sủng, HE Nhân vật chính: Tạ Hoài x Dịch Lam (đại lão ảnh đế công x diễn tinh hồ ly thụ) Tình trạng bản gốc: Hoàn 88 chương + 2 phiên ngoại Nguồn: Tấn Giang + Wikidich Edit: Tịch Beta: Phượng Chiếu Ngọc Design bìa: Phượng Nguyệt Tiên
Văn án Tiểu hồ ly đi tìm sư phụ hồ ly, nhưng Dịch Lam không ngờ mình mới vừa xuống núi, còn chưa thấy bóng dáng sư phụ mình đâu đã bi người ta đem về nhà.
Tiểu hồ ly còn vô tình ăn luôn linh đan của Tạ Hoài.
Và, sau khi biết giá trị của linh đan, một chuỗi số 0 thật dài khiến hồ ly Dịch Lam nghèo rới mồng tơi bị doạ tới ngốc luôn.
Tạ chủ nợ bình tĩnh nói:
“Không có tiền trả nợ, vậy bán thân đi.”
Dịch Lam: “……”
Ngài là đang nói cái bán thân kia sao, nó, nó có thiệt sự đứng đắn không? QAQ
Ký xong bản hợp đồng, Dịch Lam cần cù chăm chỉ làm công,
Không chỉ dành được vị trí quán quân trong tiết mục diễn xuất mà chủ nợ đảm đương vị trí khách mời.
Mà còn ở trong chương trình giải trí nơi hoang dã thể hiện kỹ năng sinh tồn cùng chủ nợ làm khiếp sợ toàn trường.
Còn bò lên trên cao nguyên núi tuyết xa xôi hẻo lánh, đi theo chủ nợ tham gia chế tác một bộ điện ảnh lớn.
Trên núi tuyết, tiểu hồ ly biến trở về nguyên hình ôm lấy cái đuôi to đã bị đóng băng, một núi nhỏ trắng như tuyết run run chui vào áo lông vũ, tức giận thề:
Chờ cậu trả hết nợ, nhất định sẽ bỏ trốn ngay trong đêm!
Không bao giờ đi làm công nữa!
—— kết quả cậu lại hot.
Tài nguyên cuồn cuộn không ngừng kéo đến, Dịch Lam vừa vui sướng lại vừa đau đầu ngồi đếm tiền: Khi nào thì mới có thể chạy trốn đây?
Càng đau đầu hơn đó là: Tại sao gần đây ánh mắt chủ nợ khi nhìn cậu lại càng ngày càng không đúng?2. Ngàn năm trước, thụy thú Bạch Trạch chạm mặt hung thú Cửu Vĩ.
Sau khi lôi kiếp hạ xuống, cửu vĩ diệt.
Mà ngàn năm sau, Bạch Trạch trở thành ảnh đế Tạ Hoài lại vô tình nhặt được một tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly ngoan ngoãn thật sự, không chỉ cho xoa đầu sờ đuôi mà còn dùng đôi mắt màu hổ phách sáng lấp lánh nhìn hắn chăm chú.
Đến nỗi Tạ Hoài cho rằng, Dịch Lam thích hắn, không thể rời khỏi hắn.
Cho đến một đêm Dịch Lam say rượu, chạy lên trên sân thượng hô to:
“Tôi trả hết tiền! Tôi rốt cuộc có thể bỏ trốn rồi!”
Tạ Hoài vừa mới mở cửa sân thượng ra: “……?”
《Tiểu hồ ly của tôi thế mà lại không có ý tưởng không an phận với tôi》