Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Nhật Dương
Trừ việc mỗi ngày đi thăm Yến Vô Cực thì Vô Tà cũng không có động tác nào quá lớn, Vệ Địch đã dẫn bốn vạn nhân mã rời đi một ngày một đêm, Chu Bá Dũng nghe lệnh Vô Tà chỉnh đốn binh sĩ trong thành xong nhưng vẫn không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào của Vô Tà, điều này làm Chu Bá Dũng có chút ngồi không yên, hắn buồn bực nói: "Mẹ nó, còn phải dây dưa tới bao giờ đây? Là nam nhân mà cứ lề mà lề mề như đàn bà thế kia."
Đối với người trong lòng có gì nói nấy như Chu Bá Dũng, Vô Tà cũng đã sớm thói quen, cũng không để ý, nàng đứng trên tường thành, đứng chắp tay, hai mắt híp lại lẳng lặng nhìn bốn mươi vạn Yến Bắc quân vây khốn bọn họ, không khỏi cười: "Đúng vậy, tiếp tục như vậy, giống như không được tốt. . . . . ."
Cả ngày cũng không nghe Vô Tà nói chuyện, vừa mới nghe nàng nói như vậy, Chu Bá Dũng sửng sốt một chút, vội nhìn vẻ mặt Vô Tà, vẫn thâm trầm bí hiểm như vậy. Chu Bá Dũng có chút chột dạ, một đại nam nhân hơn năm mươi như hắn khi ở trước mặt Vô Tà lại như một đứa trẻ: "Hắc hắc, ta lão Chu ta nói đùa, dây dưa như vậy cũng rất tốt, rất tốt. . . . . ."
Nói giỡn, bọn họ mới có hơn mười mấy vạn nhân mã, nàng còn trích cho Vệ Địch bốn vạn nhân mã, lúc này cho binh trong thành đi ra ngoài đối đầu với bốn mươi vạn Yến Bắc quân thì đây không phải là lấy trứng chọi đá, xếp hàng chịu chết còn gì?
Nhưng phản ứng của Vô Tà lại không giống như đang nói đùa: "Ta và Tuyên vương nên có một kết thúc. Đi thôi, theo ta suất quân ra khỏi thành. Hai quân đối nhau nhiều ngày như vậy rồi cũng nên giáp mặt. . . . . ."
Vô Tà nói xong cho người phủ thêm chiến giáp và áo choàng cho nàng rồi xoay người đi xuống, chỉ để lại một mình Chu Bá Dũng đứng đó trợn mắt hốc mồm, hoài nghi chính mình nghe lầm, sau đó vội đuổi theo Vô Tà, thôi thôi, đánh thì đánh, đều đã đến mức này rồi, chịu chết cũng muốn anh dũng bi tráng một chút, thà chết uy vũ còn hơn bất lực chịu chết!
Kèn tấu vang, trống trận lôi động, ai cũng chưa nghĩ đến hai quân chênh lệch như thế, cuối cùng người dẫn đầu phát lệnh khiêu khích lại là Vô Tà.
Yến Bắc quân cũng không để mười mấy vạn quân này ở trong mắt, mặc dù đối thủ khiêu khích nhưng Tuyên vương không ra lệnh, bọn họ vẫn sẽ không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ khinh thường nhìn Vô Tà đại quân của nàng, đại khái chỉ cẩn Tuyên vương ra lệnh thì toàn bộ phản quân sẽ bị diệt.
Vô Tà đứng trước đại quân, phía sau nàng là Chu Bá Dũng, ngựa Vô Tà ngồi là con ngựa mà tất cả những người yêu ngựa đều phải ngưỡng mộ kinh thán, thần câu Truy Nguyệt. Không biết tự khi nào mà tâm cao khí ngạo như Truy Nguyệt, chỉ hết sức dịu ngoan với Vô Tà, luôn mắt cao hơn đầu chỉ có trước mặt Vô Tà mới bằng lòng nghe lời, lúc này lại có chút nóng nảy. Truy nguyệt không ngừng dạo bước dậm chân, hai lỗ tai cũng dựng lên, trong lỗ mũi không ngừng phun khí, bộ dáng hết sức lo lắng cùng hưng phấn, Chu Bá Dũng cách Vô Tà gần vậy cũng có chút sợ hai quân còn chưa đánh, Vô Tà đã bị chiến mã của mình làm té chết.
Truy Nguyệt bắt đầu khác thường nhưng ở trong mắt Vô Tà lại không gì ngoài ý muốn, khóe miệng nàng khẽ nâng lên, đưa tay sờ sờ lông bờm trên cổ Truy Nguyệt, (lqd) giống như đang nói việc nhà cùng lão bằng hữu, giọng điệu bất đắc dĩ: "Truy Nguyệt, ngươi xem, ta đã sớm nói qua, ta và hắn gặp lại thì cũng chính là lúc là kẻ địch, bây giờ ngươi lại khó xử? Rốt cuộc. . . . . . ngươi là do hắn đưa cho ta nên hẳn là thiên vị hắn một chút, về tình có thể tha thứ nha. . . . . ."
Hình như nghe ra lời nói của Vô Tà có chút bất đắc dĩ, Truy Nguyệt đang nóng nảy lo lắng cũng an tĩnh lại, có lẽ không đành lòng khiến Vô Tà thương tâm.
Vô Tà cười, ngước mắt nhìn bóng dáng quen thuộc xa xôi rồi lại như gần trong gang tấc kia, nàng ít khi thấy bộ dáng này của hắn, một thân áo giáp màu bạc, tóc đen buộc lên, ngồi trên lưng ngựa, hắn như trở thành một người khác, chỉ có khuôn mặt anh tuấn lạnh nhạt vẫn quen thuộc như cũ, cao cao tại thượng, không thể với tới, Tuyên vương Tần Yến Quy.
Lúc này hắn đang cưỡi ngựa đứng trước đại quân trước, ánh mắt thâm thúy như sao, sâu không thấy đáy, không dậy chút gợn sóng khi nhàn nhạt lướt nhìn nàng, đôi lông mày hắn hơi nhíu lại, hình như nhìn thấy nàng hắn có chút không vui. . . . . .
Cũng không biết Vô Tà nói gì vơi Truy Nguyệt, Truy Nguyệt chợt mang theo Vô Tà đi tới chỗ Tần Yến Quy, kinh động đến hai quân nhân cũng bắt đầu khẩn trương theo, Tần Yến Quy hơi khựng lại rồi cũng chỉ nhàn nhạt nâng một tay lên làm Yến Bắc quân sau lưng hắn không cần hành động thiếu suy nghĩ, cũng không biết phải do uy vọng của Tần Yến Quy quá thịnh hay không mà khi hắn vừa tỏ thái độ thì ngay cả tướng sĩ bên Vô Tà cũng bình tĩnh lại, hai bên trong trạng thái giằng co giương cung bạt kiếm.
Tần Yến Quy lẳng lặng nhìn Vô Tà, hắn cũng không ngờ Vô Tà sẽ đường đột suất quân ra khỏi thành. . . . . .
Truy Nguyệt đang dừng trước Tần Yến Quy, hắn không có nói chuyện, cặp mắt vĩnh viễn lạnh nhạt không gợn sóng kia cũng tĩnh mịch mênh mông như biển rộng, nguy hiểm lại khó lường.
"Cái này không giống Tần Yến Quy." Người mở miệng trước là Vô Tà, lúc này nàng trước mắt hắn, vẫn gương mặt cũ nhưng giữa lông mày nét mặt lại như đổi thành một người khác, hắn nhìn nàng lớn lên, vậy mà hôm nay hắn lại có chút không hiểu đứa bé này rồi. . . . . .
Cái này thực sự không giống như là hắn, Tần Yến Quy khẽ cong môi, vẫn là cách cười nhạo của hắn, chỉ là là lần này không phải như đang cười nhạo nàng mà ngược lại giống như đang cười nhạo chính hắn, hai quân giằng co, lấy tâm địa sắt đá của hắn, dù có giết nhiều người thì vẫn không hề chớp mắt. Nhưng hôm nay hắn suất lĩnh hơn bốn mươi vạn đại quân, bao vây trước châu quận của nàng mấy ngày mấy đêm lại chậm chạp không hạ lệnh tiến công, chần chờ như vậy không phải tác phong làm việc của Tuyên vương Tần Yến Quy hắn . . . . . .
Tất cả mọi người đều cho là Tần Yến Quy hắn đã nắm chắc thắng lợi, cho dù làm như vậy cũng là có mưu tính, nhưng chỉ có chính hắn mới biết, cho tới bây giờ, lạnh lùng vô tình như Tần Yến Quy, lần đầu tiên trong cuộc đời lại chần chờ, giết nàng hay không giết nàng? Chính hắn cũng có chút mê mang, không hề có đối sách. . . . . .
"Ngươi lĩnh chỉ giết ta, ngươi đã từng nói qua, gặp lại ta sẽ không nương tay, chẳng lẽ cao cao tại thượng như Tuyên vương Điện hạ kỳ thật vẫn có chút không đành lòng với ta?" Trên mặt Vô Tà là nụ cười rực rỡ, đối lập hoàn toàn với khuôn mặt lạnh lung của Tần Yến Quy.
Tần Yến Quy khẽ nhếch môi, hắn khẽ dời mắt như không nguyện ý nhìn nàng quá lâu, ánh mắt của hắn nhìn mấy vạn đại quân sau lưng Vô Tà, không khỏi giễu cợt: "Vô Tà, người đang lấy trứng chọi đá."
"À, cũng đúng." Vô Tà gật đầu một cái: "Nếu ngươi không nỡ giết ta, không bằng nhường đường để ta trực tiếp giết tới kinh thành được không?"
Giống như đang làm nũng, nàng cười rạng rỡ, giọng điệu êm ái, từng tiếng, từng câu, như có vật gì đó gõ vào trong tim, có chút trầm, có chút ngột ngạt làm người ta hít thở không thông.
Trong mắt Tần Yến Quy lộ ra vẻ phức tạp, rốt cuộc khẽ thở dài: "Vô Tà, rốt cuộc ngươi muốn làm gì."
Vẻ mặt Vô Tà có chút xem thường: "Đương nhiên là mưu quyền soán vị rồi. . . . . ."
Mưu quyền soán vị. . . . . . Từ trong miệng nàng lại nhẹ nhàng như vậy. . . . . . tất nhiên Tần Yến Quy biết, nàng muốn quyền vị nào. . . . . .
"Dù là máu chảy thành sông cũng không tiếc ?"
Hiếm khi hắn có tính nhẫn nại hỏi lại nàng như vậy, Vô Tà cong môi cười một tiếng, nụ cười kia lại chưa từng đạt tới đáy mắt: "Cải triều hoán đại, chết nhiều người là điều không thể tránh được ."
"Cải triều hoán đại?" Tần Yến Quy lặp lại lời của Vô Tà, sau đó lại tràn đầy bất đắc dĩ nói: "Vô Tà, ngươi là cô gái."
Từ xưa vì quyền vị hy sinh đổ máu đều là nam tử, chẳng lẽ nàng muốn mưu quyền soán vị làm hoàng đế hay sao?
"Vậy ngươi đừng vạch trần ta, bao nhiêu người vì ta mà hy sinh đổ máu, nếu bọn họ biết ta là thân nữ nhi, lừa gạt bọn họ thì bọn họ nhất định sẽ tức giận, sau đó loạn đao chém chết ta. ♣ Ddlqd○☻Ngươi nhìn xem, không cần ngươi tự mình động thủ rồi." Vô Tà híp mắt cười nói, nàng không chút để ý giọng nói của mình, như không hề quan tâm đến việc sống chết của bản thân. Ngay cả việc bản thân sống hay chết nàng còn không quan tâm thì làm sao lại quan tâm dưới gầm trời này có bao nhiêu người vì nàng mà chiến, vì nàng mà chết đây.