Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Xiang
Beta: TH
Mặc dù vách núi Mạch Nhĩ dốc đứng nhưng sau khi được cải tạo lại thì đường núi tuy gập ghềnh, nhưng không quá khó đi. Đầu tiên ngồi cáp treo đến sườn núi 800m, quãng đường còn lại nếu đi bộ lên thì dựa theo tốc độ của một người trưởng thành, chắc cũng phải mất tầm hai tiếng rưỡi.
Vì Tiểu Hồng Mạo và anh Sói muốn qua đêm trên núi cho nên họ mang theo rất nhiều đồ. Có điều, phần lớn đồ đạc đều nằm trên người hai anh vệ sĩ, còn trong tay hai người bọn họ trống không nhưng leo lên cũng không quá nhanh.
Lúc đầu, Tiểu Hồng Mạo cho rằng mặt trời quá nóng nên anh Sói muốn tiết kiệm sức lực. Nhưng một tiếng nghỉ ba lần, mỗi lần nghỉ hơn mười phút có hơi quá hay không? Mỗi khi nghỉ cô còn chưa kịp đổ mồ hôi thế mà anh Sói đã trốn sang một bên hóng mát rồi.
“Này… anh Sói, chúng ta cứ đi như vậy thì đến tối cũng chưa đến được đỉnh núi đâu.” Tiểu Hồng Mạo nhắc nhở cẩn thận.
“Tôi biết.”
Anh biết, anh biết mà còn đi chậm như vậy hả?
“Vậy… chúng ta có thể đi nhanh chút hay không? Như vậy mới có thể đến trước khi mặt trời lặn.” Khăn đỏ khéo léo đề nghị.
Sói ta nhìn Khăn đỏ, không nói gì.
Lúc này vệ sĩ A đưa hai chai nước đến, Tiểu Hồng Mạo nhận lấy rồi nói cảm ơn: “Cám ơn anh.”
“Không có gì.” Vệ sĩ A chờ Tiểu Hồng Mạo uống nước xong mới lên tiếng: “Bác sĩ Tiêu nói chân của ngài ấy còn chưa hoàn toàn bình phục cho nên không thể vận động kịch liệt liên tục trong thời gian dài.”
“Vẫn chưa bình phục?” Tiểu Hồng Mạo nhìn thẳng vào đôi chân dài của anh sói.
“Đúng vậy.” Vệ sĩ A giải thích tận tâm: “Bây giờ chân ngài ấy vẫn đang trong giai đoạn phục hồi. Bác sĩ đã dặn, thời gian đi lại mỗi ngày của ngài ấy không thể vượt quá hai tiếng, hơn nữa còn phải trên đất bằng. Vậy nên chuyện leo núi như hôm nay đã quá sức với ngài ấy rồi.”
“Vậy…. tại sao anh lại đồng ý đến đây leo núi chứ.” Tiểu Hồng Mạo lập tức căng thẳng hỏi anh Sói: “Chân anh không thể leo núi tại sao anh không nói.”
“Tôi đã hứa với cô sẽ phối hợp điều trị.” Sói ta hời hợt nói.
“Anh nói với tôi chân anh không thể leo núi thì tôi cũng sẽ không đề xuất cái này. Không đúng, leo núi do chính anh đề nghị mà.” Tiểu Hồng Mạo sững sờ một lúc mới nhớ ra: “Chân anh không tốt tại sao còn đề nghị đi leo núi?”
Anh Sói nhìn Khăn đỏ, không nói rằng khi đó anh chỉ tùy ý nói để trêu chọc cô mà lại nhân tiện nói: “Không phải cô vẫn luôn bảo tôi làm chuyện mình muốn làm sao?”
“Cho dù anh muốn làm cũng không thể lấy chân mình ra làm trò đùa, vất vả lắm mới chữa khỏi mà.” Tiểu Hồng Mạo đã xem qua tài liệu của anh Sói, biết lần ngoài ý muốn đó đã khiến hai chân của anh gần như không giữ lại được. Để phục hồi như này hôm nay không biết đã phải nỗ lực nhường nào, qua bao nhiêu đau khổ mới có thể khôi phục lại như cũ.
“Cô lo lắm sao?” Anh Sói hỏi.
“Tất nhiên rồi.” Khăn đỏ trả lời không chút do dự.
Nghe thấy câu trả lời ngay tắp lự của cô, Huy Lãng bỗng thấy vui vẻ. Búng tro tàn trên người, Sói ta đứng thẳng người dậy rồi nói: “Chúng ta tiếp tục đi lên đi.”
“Còn đi cái gì nữa, không đi. Chúng ta mau về thôi.” Tiểu Hồng Mạo kéo anh Sói quay về đường cũ: “Nhân lúc chúng ta chưa leo lên quá cao.”
“Không sao đâu.” Anh Sói không hất cánh tay đang kéo mình của Khăn đỏ ra mà chỉ đứng im tại chỗ, “Chỉ cần không vận động liên tục mà thôi, từ từ đi vẫn có thể leo đến đích.”
“Nhưng như vậy chân anh sẽ bị đau. Cứ đi được mười phút chân anh sẽ đau, vậy leo đến đỉnh núi sẽ rất vất vả.” Tiểu Hồng Mạo vẫn cảm thấy khó chịu.
“Thế càng tốt.” Sói ta bỗng nhiên cười. Anh nhìn đỉnh núi rồi nói: “Tôi lớn như này chỉ có chuyện muốn làm và không muốn làm, cho đến giờ chưa từng làm chuyện gì vất vả cả.”
Lúc này rồi mà anh còn muốn khoe khoang?
“Mọi người đều nói sau khi mưa gió mới có thể thấy được cầu vồng. Tôi cũng muốn xem sau khi vất vả leo lên ngọn núi này, phong cảnh nhìn thấy có phải cũng khác hay không.” Anh Sói nói.
Tiểu Hồng Mạo sững sờ một giây rồi bỗng nhiên phát hiện mình bị anh thuyết phục. Anh Sói khi còn sống quá suôn sẻ, quá xuất sắc; người khác không ngừng ngưỡng mộ sự ưu việt của anh, nhưng trong thế giới của anh, như vậy thật sự rất chán.
Bởi vì thứ mọi người cầu mà không được, anh luôn có được dễ như trở bàn tay. Ít khi phải cố gắng, ít phải vất vả thì tất nhiên cũng không cảm nhận được sự thơm ngọt của thành quả.
“Vậy chúng ta từ từ leo lên, leo tới khi nào mặt trời lặn thì chúng ta sẽ ngắm ngay tại chỗ đấy.” Tiểu Hồng Mạo cười đáp lại.
“Đi thôi.” Anh Sói buông Khăn đỏ ra, di chuyển đi lên đỉnh núi.
Biết nguyên nhân rồi nên Tiểu Hồng Mạo không than phiền tốc độ chậm của anh Sói nữa mà thậm chí cứ đi được 100, 200m lại hỏi anh có mệt không, chủ động yêu cầu anh Sói dừng lại nghỉ ngơi. Sói ta bị cô làm phiền nhưng không thèm nghe theo mà vẫn dựa theo tốc độ của mình, từ từ leo lên đỉnh núi.
“A, chỗ này có bạc hà, anh ngửi thử xem.” Tiểu Hồng Mạo ngắt một cái lá cây trong bãi cỏ cạnh thềm đá đưa cho anh Sói nhìn.
Anh Sói thấy Tiểu Hồng Mạo đưa lá bạc hà đến bèn tiện tay nhận lấy đưa lên mũi ngửi, một luồng bạc hà tươi mát lập tức khiến con người ta tỉnh táo không ít.
“Hình như bên kia vẫn còn.” Tiểu Hồng Mạo đi về phía trước mấy bước, ngắt một ngọn cỏ trên đất: “Đây là rau diếp cá, nó có thể ăn được nhưng mà mùi vị rất kì lạ.”
Sói ta ngửi thấy mùi cá tanh nặng nề, không nhịn được cau mày đẩy rau diếp cá ra xa: “Sao cô lại nhận ra được nhiều loại rau cỏ dại vậy.”
Trong quãng đường leo lên, cứ đến mỗi một chỗ nghỉ cô lại đi xung quanh hái một ít rau cỏ dại đưa cho anh Sói xem rồi nói một chút khiến thức về hoa cỏ. Dọc theo con đường này, trước sau anh Sói ít nhất cũng biết được hơn mười loại thực vật. Phần lớn đều là một ít loại rau củ dại có thể ăn và thảo dược cầm máu. Sói ta cảm thấy bây giờ mình mà bị lạc trong rừng thì những kiến thức này cũng đủ để anh sống sót.
“Sao cô lại biết nhiều loại thực vật như vậy?” Sói ta hiếu kì hỏi.
“Học từ bố tôi.” Tiểu Hồng Mạo thấy anh Sói không thích mùi vị rau diếp cá thì lấy nó lại.
“Bố cô là nhà nghiên cứu thực vật à?”
“Không phải, bố tôi là nhà khảo cổ học.” Tiểu Hồng Mạo cười nói: “Ông thường xuyên phải vào trong núi sâu để khảo cổ, lâu ngày bèn biết được những thứ này. Khi còn bé lúc đưa tôi ra ngoài chơi, ông ấy chỉ thích giới thiệu cho tôi những thứ này, sau đó kể một vài chuyện khi đi khảo cổ của bọn họ.”
“Tình cảm của hai người thật tốt.” Anh Sói không biết được bố mẹ cầm tay dạy dỗ là loại trải nghiệm gì, vì từ nhỏ anh đã thông minh hơn người khác, mà bố mẹ anh luôn bận rộn làm ăn nên từ trước đến nay anh chưa từng được biết cảm giác ấy. Nhưng nếu đứa trẻ được lớn lên trong hoàn cảnh này thì tình cảm với bố mẹ nhất định rất tốt.
“Tạm được đi. Vốn dĩ bố tôi không có yêu cầu gì đối với tôi. Nhưng mà mẹ nói bố tôi làm vậy là bởi vì áy náy.” Tiểu Hồng Mạo nói.
“Áy náy?” Sói ta không hiểu.
“Ừ, bởi vì bố tôi là nhà khảo cổ học mà, bình thường vừa đi là hơn nửa năm không về, có lúc phát hiện ra khảo cổ quan trọng nào đó thì một hai năm không trở về nhà đều là chuyện thường.” Tiểu Hồng Mạo nói thêm: “Mẹ tôi cũng vì vậy mới ly dị với ông.”
“Bố mẹ cô đã ly dị.” Anh Sói ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy, lúc tôi tám tuổi thì họ ly hôn.” Tiểu Hồng Mạo thờ ơ nói.
“Xin lỗi, tôi không biết.” Anh Sói thật sự không nhận ra, bởi vì nhìn vào tính cách của Khăn đỏ không giống như được nuôi dưỡng từ một gia đình đã li dị.
“Không sao, đều đã là chuyện xảy ra hơn mười năm về trước rồi. Dù sao khi còn nhỏ bố tôi cũng không ở nhà được. Thật ra bọn họ đã li hôn từ rất lâu rồi nhưng tôi không phát hiện ra, mãi đến khi mẹ tôi tái hôn thì tôi mới biết.” Tiểu Hồng Mạo nhớ đến chuyện này cũng cảm thấy mình đủ ngu ngốc.
“Không nói đến những việc này nữa. Tôi mới thấy bên kia có một nhánh cây dâu tây dại, tôi đi hái cho anh ăn nhé.”
Tiểu Hồng Mạo vừa nói vừa đi đến những bậc đá trên núi. Anh Sói thấy Khăn đỏ càng đi càng xa hơi lo lắng đứng dậy nói: “Đừng đi xa quá.”
“Không sao đâu.” Tiểu Hồng Mạo vẫy vẫy tay, dửng dưng nói sau đó ngồi xổm xuống hái dâu tây dại.
Anh Sói cau mày quay lại đi theo.
Tiểu Hồng Mạo hái được mười mấy quả dâu tây dại bèn đứng dậy định đi về. Lúc này cô mới phát hiện anh Sói cũng đi đến, ngay lập tức vui vẻ nói: “Sao anh cũng tới đây, đúng lúc những thứ này cho anh trước, tôi lại đi hái thêm một ít nữa.”
Tiểu Hồng Mạo vừa nói vừa đi ra ngoài mấy bước rồi đưa tất cả dâu tây đỏ au vào tay anh Sói.
“Những quả này có lẽ ngọt lắm, ngọt hơn dâu tây trên chợ nhiều.” Tiểu Hồng Mạo nói.
Anh Sói nhìn những quả dâu đỏ chỉ bằng cỡ ngón tay đang lăn xuống trong lòng bàn tay anh, đột nhiên có chút kinh ngạc.
“Cậu xem, đây là kẹo mẹ cho mình nè.”
“Oa, trông ngon quá.”
“Mẹ mình nói chỉ cần mình thi được 80 điểm sẽ thưởng kẹo cho mình. Tiểu Lang, cậu mỗi lần thi đều được 100 điểm, có phải chú dì mỗi ngày đều cho cậu ăn kẹo đúng không.”
Tiểu Lang nhìn viên kẹo trong tay bạn cùng bàn nói: “Trong nhà mình có rất nhiều kẹo.”
“Oa, ghen tị quá.”
Đúng vậy, trong nhà cậu có rất nhiều kẹo đều do bác quản gia mua, nhưng cho đến nay không có ai khen Sói nhỏ làm tốt, muốn thưởng cho cậu loại kẹo giá rẻ như này.
Đúng vậy, loại ăn vặt giá rẻ như này có cái gì tốt mà hâm mộ chứ.
“Anh nếm thử xem.” Tiểu Hồng Mạo chọn một quả dâu tây to ngon nhất đưa đến miệng anh Sói.
Anh Sói sững sờ nhìn Khăn đỏ không nhúc nhích.
“Anh chê nó chưa được rửa đúng không? Thật ra nó không bẩn mà ăn vào cũng không bị bệnh đâu.” Tiểu Hồng Mạo tiếp tục thuyết phục.
Anh Sói nhìn vào quả dâu tây đỏ mọng trong tay cô, ngay khi Tiểu Hồng Mạo cho rằng anh không muốn ăn, ngượng ngùng muốn rút tay lại thì anh Sói bỗng nhiên mở miệng ra.
“!!” Tiểu Hồng Mạo giật mình chớp mắt, sau đó nhanh chóng đưa quả dâu vào miệng sói, chờ anh Sói nuốt xuống mới mỉm cười hỏi: “Ngon không?”
“Ừ.” Sói ta lạnh lùng ừ một tiếng.
“Vậy tôi lại đi hái thêm một chút, bên kia có rất nhiều luôn.” Tiểu Hồng Mạo vừa nói vừa xoay người muốn quay lại hái tiếp.
Có câu “vui quá hóa buồn”, Tiểu Hồng Mạo nhảy chưa được hai cái thì đột nhiên dẫm phải một hòn đá dưới chân, trọng tâm không vững sắp ngã xuống.
“Cẩn thận.” Anh Sói phản ứng nhanh chóng, đưa tay muốn kéo Tiểu Hồng Mạo lại nhưng bản thân anh còn đứng trên sườn núi, trọng tâm cũng không ổn định. Kết quả là hai người cùng nhau ngã xuống, dâu tây cũng vũng vãi đầy đất.
“Uỵch!”
“Á!” Tiếng vật nặng ngã xuống kèm theo tiếng rên đau đớn cùng vang lên. Vệ sĩ AB nhanh chóng chạy đến, kéo hai người ngã trong đống cỏ lên.
“Sói à, anh không sao chứ.” Tiểu Hồng Mạo ngã vào lồng ngực anh Sói nên ngoài việc hơi sợ ra thì cũng không cảm thấy khó chịu chỗ nào. Trái lại anh Sói không biết thế nào lại làm đệm thịt cho cô, ngã thẳng xuống đất.
“Thưa ngài, vết thương bị nứt ra rồi.” Vệ sĩ A đỡ anh Sói dậy, nhìn thấy bả vai anh nhuộm đỏ máu. Có lẽ vết thương bị bỏng lại bị vỡ ra rồi.
Sau một phen hoảng hốt, vệ sĩ AB đỡ anh Sói trở lại đường chính rồi thay thuốc cho anh, quấn lại băng gạc. Toàn bộ quá trình biểu hiện của anh Sói đều lạnh nhạt, không trách cứ Tiểu Hồng Mạo, cũng không vì đột nhiên bị thương mà không vui.
“Xin lỗi, xin lỗi, đều tại tôi nên anh mới bị thương. Vừa rồi anh không nên cứu tôi, tôi da thô thịt dày ngã cũng không có việc gì.” Tiểu Hồng Mạo ở bên cạnh nói xin lỗi không ngừng.
“Cho nên đây là do tôi xen vào việc của người khác, mặc kệ chuyện của cô.” Sói ta bị cô bé quàng khăn đỏ làm phiền không chịu được.
“Tôi… Tôi không có ý này.” Khăn đỏ nghẹn ngào.
“Ăn một quả dâu tây dại của cô mà giá lại lớn như vậy.” Anh Sói gần như oán trách nói: “Sau này muốn ăn cái gì để tự tôi bỏ tiền ra mua đi, đỡ cho cô dày vò tôi.”
“…” Tôi thật sự không nghĩ sẽ như này mà.
Anh Sói cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, nơi đó bị nước dâu tây khiến cho đỏ một vùng. Cho dù lúc ngã dâu tây đã rơi xuống đất nhưng màu đỏ khi rơi xuống vẫn cực kỳ giống viên kẹo trong tay bạn cùng bàn năm ấy.
HẾT CHƯƠNG 30