Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Súp lơ
Beta: Nhan Tịch
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hồng Mạo bị tiếng chuông báo thức đánh thức. Vì để anh Sói không phát hiện ra tối qua cô làm một “Con hổ canh cửa” nên cô đã cố tình đặt chuông ở mức độ cao nhất.
Từ khi biết bản thân mắc bệnh đến giờ, việc đầu tiên cô làm đó chính là từ chức, chuyện thứ hai là tắt hết tất cả các chuông báo thức đi. Có câu nói như thế nào nhỉ, chờ sau khi con người lớn lên thì chuông báo thức biến thành âm thanh của áp lực cuộc sống.
Tiểu Hồng Mạo mơ mơ màng màng, hai mắt còn chưa kịp mở ra, theo trực giác vươn tay tắt đồng hồ báo thức, thế nhưng….Hửm? Sao không cử động tay được?
Tiểu Hồng Mạo cựa quậy, cựa quậy, cả người nằm trên giường lăn qua lăn lại vài vòng thì mới giật mình nhớ ra là hiện tại bản thân cô đang nằm trong túi ngủ, cho nên không cách nào cựa quậy được.
Nhận ra được điều đó, Tiểu Hồng Mạo lười biếng mở mắt. Nhưng cô chưa kịp kéo khóa túi ngủ xuống thì bất thình lình đối mặt với con ngươi đen sẫm giống như mắt ưng nhìn cô chằm chằm.
Móa nó!!!
Tiểu Hồng Mạo hít sâu một hơi, theo bản năng xoay người, nhanh như chớp lăn ra hai vòng, kéo dài khoảng cách với anh Sói.
“Chào buổi sáng.” Tiểu Hồng Mạo quyết định giả ngu, trên mặt nở nụ cười nhưng nội tâm lại điên cuồng gào thét: Sao lại thế này? Đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao cô lại vào được trong này? Chẳng lẽ tối qua ngủ không cẩn thận lăn vào trong lều? Không đúng không đúng, trong lều vốn có khóa sao có thể lăn vào trong được? Chẳng lẽ cô mộng du?
“Đi ra ngoài!” Giọng anh Sói trầm thấp mang theo áp lực vô hình.
“Hả?”
“Đi ra ngoài!” Anh Sói quát.
“Rất xin lỗi, tôi… Tôi đi ra ngoài ngay.” Tiểu Hồng Mạo thấy anh Sói phát cáu, theo bản năng chạy đi, nhưng cô quên mất một vấn đề là hiện tại cô còn nằm bên trong túi ngủ. Bởi vậy thân thể vừa động, cả người thẳng tắp ngã xuống đất.
Thấy thế, sắc mặt anh càng ngày càng khó nhìn.
“Đi ngay, đi ngay.” Tiểu Hồng Mạo liều mạng chui ra khỏi túi ngủ, chẳng may túi ngủ này bọc lại rất kín, cho nên dưới đôi mắt của anh Sói, Tiểu Hồng Mạo giống như một con rắn đang lột da, uốn éo một cách tức cười một hồi lâu mới lột xác xong. Sau đó, cô nhanh chóng khiêng tấm da rắn của mình lên, ngay cả đầu cũng không ngoái lại nhìn, chạy mất dép khỏi lều.
Tiểu Hồng Mạo vừa ra khỏi lều lập tức ôm lấy túi ngủ của mình hung dữ dậm chân: “Toi rồi toi rồi, tại sao mình lại chạy vào trong lều của anh Sói chứ. Chắc lúc này anh ta đang nghĩ là mình giống hệt đám phụ nữ suốt ngày tìm cách leo lên giường của anh ta. Gần đây vất vả lắm mới bồi dưỡng được chút hảo cảm, giờ thì hết rồi, hết rồi.”
Tiểu Hồng Mạo càng nghĩ càng hối hận, chỉ hận không thể ôm túi ngủ nhảy xuống vách núi đen.
“Bác sĩ Tiêu? Chào buổi sáng.” Vệ sĩ A hình như mới từ bờ suối quen thuộc bên kia quay lại, trong tay vẫn còn cầm khăn mặt và bàn chải đánh răng.
“Chào anh.” Tiểu Hồng Mạo xấu hổ mỉm cười.
“Cô vừa mới đi ra từ trong lều đó sao?” Vệ sĩ A nhìn thoáng qua cái lều phía sau lưng cô.
“Nói bậy, không phải đâu.” Tiểu Hồng Mạo không chút do dự phản bác.
“Đó là….” Vệ sĩ A chỉ chỉ cái lều cách một thước phía sau Tiểu Hồng Mạo, rõ ràng lều kia là lều của Sói tổng nhà chúng ta.
“Tôi… Tôi tới chỗ này để tập thể dục.” Tiểu Hồng Mạo sốt ruột giải thích.
“Ôm túi ngủ?” Vệ sĩ A nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng thế? Này, buổi sáng có phải hơi lạnh không? Ôm túi ngủ là ấm rồi, ha hả….” Tiểu Hồng Mạo cảm thấy xấu hổ, mồ hôi lạnh thi nhau toát ra.
“Ồ.” Vệ sĩ A cũng nhận ra Tiểu Hồng Mạo đang xấu hổ nên cũng vô cùng thấu hiểu lòng người mà không hỏi thêm câu gì nữa, cầm đồ rửa mặt quay lại lều của mình.
“Ôi chúa ơi.” Tiểu Hồng Mạo vừa thẹn vừa lúng túng, đành ôm túi ngủ che mặt chạy về lều của mình.
Vệ sĩ A quay lại lều, gặp vệ sĩ B đang thu dọn đồ đạc, nói: “Bác sĩ Tiêu vào trong lều của ông chủ, có cần nhắc nhở ngài ấy một tiếng hay không?”
Vệ sĩ B gấp túi ngủ lại, lơ đễnh nói: “Có gì mà phải nhắc, người vốn là do ông chủ tự mình ôm vào mà.”
“…” Vệ sĩ A vỗ tay một cái, sợ hãi nói: “Thật hấp dẫn, đúng không?”
“Nên nói ít thôi, xem diễn nhiều hơn.”
“Hiểu rồi.”
Bên kia, mãi sau khi Tiểu Hồng Mạo chạy đi cơn giận của Anh Sói mới từ từ hạ xuống.
Rốt cuộc người phụ nữ này có bao nhiêu đói khát, đến mức mới sáng ra đã cọ tới trên người mình? Cọ tới cọ lui thì cũng thôi đi, đến lúc chạy đi còn phải uốn éo trước mặt mình nửa ngày? Không lẽ cô ta nghĩ làm như vậy có thể hấp dẫn lực chú ý của mình sao? Thậm chí nghĩ muốn cùng với mình làm một cuộc dã… Khụ… Đúng là mất hết liêm sỉ.
Anh vốn không nên mềm lòng ôm cô vào trong lều, hừ!
Anh Sói ngồi trong lều tự bình ổn cảm xúc hết hai mươi phút, chờ đến khi hơi thở vững vàng, mặt không còn đỏ mới khoác một cái áo ngoài ra khỏi lều.
Sáng sớm trong núi, sương mù hơi nhiều, đặc biệt là lúc mặt trời còn chưa xuất hiện. Trên cây cỏ đều có sương sớm, thế nhưng không khí quả thật rất tốt. Hít một hơi vào lồng ngực, cả người khoan khoái, như nhẹ đi rất nhiều.
Có khi tại không khí ở thành phố ngập tràn khói bụi ô nhiễm, xem ra ngày mai phải họp hội đồng tập đoàn một chút, cho người di dời mấy nhà máy công nghiệp nặng sang vùng khác.
“Chào… Chào buổi sáng.” Tiểu Hồng Mạo thấy anh Sói đứng yên bên cạnh vách núi đen, cuối cùng không thể nhịn được đành chạy qua bên này.
Quên đi quên đi, buổi sáng nay không có chuyện gì xảy ra hết. Tiểu Hồng Mạo, trên đời này trừ chuyện lớn liên quan đến sống chết ra thì không cần để ý gì hết, quên sạch mọi chuyện đi, mở hình thức da mặt dày siêu cấp.
“Ờ thì, tôi mới pha cho anh cà phê, nhưng mà… không có tách để đựng cà phê.” Tiểu Hồng Mạo lấy lòng, làm bộ dâng tách cà phê duy nhất kia cho anh Sói.
Hành động lấy lòng của cô sao thoát khỏi ánh mắt của anh được, anh cụp mắt, đưa tay nhận bát cà phê trong tay Tiểu Hồng Mạo.
Nhận rồi? Có phải ý là đã tha thứ cho mình rồi phải không?
Tiểu Hồng Mạo mừng như điên, nhân tiện rèn sắt khi còn nóng, cố giải thích: “Tôi vô cùng xin lỗi, không biết ngày hôm qua tôi bị làm sao ấy, có thể là mộng du mới không may đi nhầm vào trong lều.”
Mộng du? Mày kiếm của anh nhíu lại một lúc rồi thả lỏng ra ngay lập tức.
Không biết cũng tốt, nếu để cho người phụ nữ đói khát này biết được là ngày hôm qua chính mình ôm cô ta vào trong lều thì mình còn có thể yên ổn sống qua ngày không? Chắc chắn cô ta sẽ dán lên người mình bất cứ nơi nào bất kể lúc nào mất.
“Mộng du là bệnh.” Anh Sói hừ lạnh một cái rồi nói.
“Vâng vâng vâng, sau khi trở về tôi sẽ tìm người điều trị.” Tiểu Hồng Mạo đồng ý liên tục, “Hắt xì.”
Tiểu Hồng Mạo cảm thấy hơi lạnh, hai tay ôm lấy nhau xoa xoa sưởi ấm, đồng thời cẩn thận quan sát đánh giá sắc mặt của anh Sói.
Nhìn tôi làm cái gì? Không lẽ muốn tôi cởi áo đưa cho cô? Đúng là một người phụ nữ tâm cơ, chiêu này xem như tiến bộ một chút, còn có tí rụt rè.
Ngay khi anh Sói còn đang rối rắm xem mình có nên giả bộ mắc bẫy đưa áo khoác cho Khăn đỏ hay không thì cô bỗng nhiên kêu lên mấy tiếng lạnh quá rồi tự mình loạt soạt chạy đi mất.
“…” Mặt Sói ta tối sầm lại, tức giận uống một ngụm cà phê trong tách, không nhịn được phun ra toàn bộ, sau đó thì ho khan liên tục.
Đến khi Tiểu Hồng Mạo mặc áo khoác xong từ trong lều chui ra nhìn thấy anh Sói không ngừng ho khan ở phía trước thì nhanh chân chạy một đường quay về, lấy trong lều ra một tấm chăn đắp lên người anh Sói.
Giận dữ không ngừng, anh Sói nghi ngờ nhìn thoáng qua chăn lông trên người.
“Anh Sói, buổi sáng gió lạnh, cẩn thận bị cảm.” Lúc nói chuyện, Tiểu Hồng Mạo nở nụ cười tiêu chuẩn lộ tám cái răng cửa.
Lúc này, mặt trời từ từ nhô lên phía chân trời, màu vàng ánh đỏ ấm áp làm khuôn mặt trắng nõn của cô sáng rực lên, bên trong con ngươi ngập nước như trái nho in bóng khuôn mặt kinh ngạc của anh.
“Mặt trời mọc rồi.” Tiểu Hồng Mạo nhìn thoáng qua hướng mặt trời mọc, quay đầu lại nhắc nhở anh Sói.
Tầm mất của anh vẫn dừng trên đôi mắt của cô, mà lúc này hiện lên trong mắt Tiểu Hồng Mạo là vẻ mặt dịu dàng của anh.
Vì sao bản thân lại khác với khi soi gương? Đây cũng không phải là tấm gương của anh.
“Anh Sói, mau nhìn kìa.” Tiểu Hồng Mạo thấy anh Sói còn đang ngẩn người, không nhịn được gọi một tiếng nữa.
Anh Sói không nhìn nữa mà quay đầu về phía chân trời. Nháy mắt khi ánh mặt trời chiếu rọi, cây cối trên núi dường như đồng loạt tỉnh dậy, ngay cả côn trùng chim chóc cũng thi nhau kêu lên vui tai, giống như… Giống như…
“Oa, mặt trời hôm nay vẫn rất tròn.” Tiểu Hồng Mạo bỗng kích động kêu to.
Anh Sói đang đắm chìm trong hằng loạt suy nghĩ sâu xa bỗng nhiên bị Tiểu Hồng Mạo phang cho một gậy đánh nát: “Mặt trời không tròn chẳng lẽ nó méo?”
“Tôi chỉ đang cảm thán cuộc sống thôi.” Tiểu Hồng Mạo giải thích.
“Cuộc sống?”
“Đúng vậy, không phải mọi người thường hay nói cuộc sống chính là chuỗi ngày lặp đi lặp lại à.
Giống như mặt trời vậy, ngày nào cũng tròn, mỗi ngày lại chẳng có gì khác biệt, đều mọc lên.”
Tiểu Hồng Mạo nói: “Mỗi khi tôi cảm thấy một ngày trôi qua thật vô vị thì sẽ ngẩng đầu nhìn mặt trời. Anh xem đi, qua vài tỷ năm rồi người ta vẫn vậy, chỉ là một con người bé nhỏ tại sao cứ phải không ốm mà rên, quái đản sống qua ngày.”
“Cô đang mỉa mai tôi sao?” Anh Sói hiểu được, cô đang mỉa mai mình già mồm cãi láo.
“Hả?” Tiểu Hồng Mạo điên cuồng lắc đầu: “Đâu có, đâu có, tôi không có ý đó. Tôi đang nói chính bản thân mình.”
“Sao có thể là cô được, tôi thấy cô rất nhiệt tình yêu thương cuộc sống, không ốm mà rên, quái đản sống qua ngày, cảm thấy thế gian nhàm chán là tôi mới đúng.” Anh Sói hiểu rõ bệnh tình của mình.
“Không không không, là tôi, là tôi, anh đâu có quái đản sống qua ngày? Người lập dị sống qua ngày sao có thể tự sát được.” Tiểu Hồng Mạo vội vàng nói.
“Cô nói đúng thì đúng.” Anh Sói hỏi, “Còn mấy ngày nữa? Hôm nay đã là ngày thứ mười bốn rồi phải không? Còn hơn có một ngày tôi sẽ không quái dị sống lay lắt qua ngày.”
“Không không không, anh vẫn cứ lập dị sống lay lắt qua ngày đi, tôi nghĩ xong rồi, lập dị lay lắt không có gì lầ không tốt. Thật đấy, tôi thích kiểu người quái đản sống qua ngày như vậy.” Tiểu Hồng Mạo vừa khóc vừa nói.
Thật đúng là không lúc nào quên thổ lộ, vừa mới khen cô rụt rè, không nghĩ tới bản tính thật sự ngay cả một buổi sáng cũng không giấu được.
“Thu dọn đồ đi, xuống núi.” Anh Sói hết sức tức giận xoay người, không để ý tới Tiểu Hồng Mạo đi phía sau cứ như trời sụp đất lở.
Tiểu Hồng Mạo: Xong rồi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ!!! Tiểu Hồng Mạo mi ngu quá đi, không có gì tự nhiên đọc thơ buồn làm gì, nói cảm khái cái gì, mi cho rằng mi là Sokrates* sao?
(*) Sokrates là triết gia người Hy Lạp cổ đại.
HẾT CHƯƠNG 32