Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Alice
Beta: TH
Lúc Bạch Tuyết tới phòng làm việc đã thấy một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ cách đó không xa.
X0888, biển số xe rất dễ nhớ và dễ nhận biết, là xe của Tần Vọng Chi.
Bạch Tuyết tắt máy, ngồi trong xe ngạc nhiên một lúc lâu mới giả vờ như không có gì xảy ra xuống xe đi vào trong.
“Tuyết Nhi.”
Giọng nam trầm thấp đầy từ tính vang lên, là âm thanh Bạch Tuyết nhung nhớ suốt bao đêm, khiến cô vô thức dừng bước chân.
“Giám đốc Tần.” Bạch Tuyết cười trong trẻo ung dung.
Cô mặc váy dài chạm đất, suối tóc đen dài, ngoảnh mặt lại mỉm cười, ánh mắt Tần Vọng Chi ngẩn ra. Giống như cô sinh viên năm nhất ngày đó, cô gái mặc váy dài màu trắng, xiêu vẹo bước xuống từng bậc thang, mỉm cười giúp anh nhặt hành lý rơi đầy đất.
“Anh cũng là người Trung Quốc ư?”
“Tôi là Hoa Kiều.”
“Vậy chúng ta cũng coi như một nửa là đồng hương rồi, tôi tên Bạch Tuyết ở khoa thiết kế thời trang.”
“Tôi tên Tần Vọng Chi, là…”
“Ôi bạn cùng phòng của tôi đang gọi, hẹn gặp lại nhé.”
Cô gái rời đi để lại Tần Vọng Chi một bóng lưng. Chỉ đi một lần, đã đi mất ba năm. Trong ba năm Tần Vọng Chi thỉnh thoảng có thể tình cờ gặp cô ở nhà ăn, phòng học, thư viện. Anh lặng yên dõi theo cô, như dõi theo điều tốt đẹp duy nhất còn sót lại trên thế gian này. Chỉ cần lướt qua nhau đã khiến anh kích động không nguôi.
“Giám đốc Tần? Anh tìm tôi có việc sao?” Bạch Tuyết thấy Tần Vọng Chi cứ ngây ngẩn nhìn mình, không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.
“Em… không phải em nói, chia tay có thể làm bạn sao?” Tần Vọng Chi đột nhiên cất lời, chỉ là giọng hơi đau khổ.
Tần Vọng Chi chưa bao giờ mình sẽ mở miệng nói những lời này, Bạch Tuyết cũng đang sửng sốt không kém.
Cô mãi không bao giờ quên ngày chia tay, câu nói cuối cùng Tần Vọng Chi nói với mình.
“Tuyết Nhi, em với anh, nếu không yêu thì chỉ là người xa lạ, anh không cần tình bạn như thế.”
Cũng vì những lời này nên thời điểm hai người gặp lại nhau, Bạch Tuyết vẫn luôn coi Tần Vọng Chi là người xa lạ, chính anh cũng thế. Bọn họ không ai đề cập tới quãng thời gian trước kia, thậm chí không giao tiếp với nhau dù chỉ bằng ánh mắt.
“Anh…” Bạch Tuyết rất muốn hỏi anh, chẳng phải anh không cần người bạn là cô sao, sao hôm nay lại nói như vậy. Nhưng lời nói đến miệng lại nuốt xuống, cô cụp mắt che đi tâm trạng phức tạp của mình, sau đó ngẩng mặt mỉm cười một lần nữa, “Anh đến đây có việc gì?”
“Có đồ muốn đưa cho em.” Tần Vọng Chi đưa túi giấy tờ trong tay cho cô
“Đồ gì?”
“Bệnh án của bệnh viện.” Tần Vọng Chi nói, “Hôm qua lúc anh đi lấy nó em đã xuất viện mất rồi.”
Bạch Tuyết sửng sốt, thật ra Tần Vọng Chi vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô, chỉ là cô tỉnh lại đúng lúc anh đi lấy bệnh án.
“Cảm ơn anh.” Bạch Tuyết nhận lấy bệnh án, “Còn nữa… Cảm ơn anh hôm qua đã đưa tôi đi bệnh viện.”
“Không cần khách sáo, chuyện này một phần là lỗi của tôi.”
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìn Tần Vọng Chi, như không hiểu ý câu nói của anh.
“Dù sao cũng do… Bình Quả không cẩn thận đẩy em.” Trong lòng Tần Vọng Chi biết rõ mình không nên nhắc đến Đỗ Bình Quả lúc này, nhưng trừ đề tài đó, Tần Vọng Chi phát hiện mình chẳng còn cách nào bắt chuyện với cô.
“Ồ, không sao đâu.” Bạch Tuyết cười, “Anh nhìn bệnh án cũng biết chuyện này không liên quan đến cô Đỗ mà, chỉ tại tôi trùng hợp phát bệnh thôi. Đúng rồi, hôm đó không dọa chết khiếp vợ sắp cưới của anh chứ.”
“Không.” Thật ra Tần Vọng Chi còn chưa gặp Đỗ Bình Quả, sao biết được có dọa chết khiếp hay không, chỉ là thuận miệng nói ra thôi.
“À… thế thì tốt rồi.” Bạch Tuyết gật đầu, cô không muốn kết thúc cuộc trò chuyện với Tần Vọng Chi, nhưng lại không biết nói gì. Hai người đứng ngây ngốc trước cửa, chẳng ai nói gì, cũng chẳng ai rời đi, bầu không khí xấu hổ đến quỷ dị.
May mà chuông điện thoại của Bạch Tuyết đúng lúc vang lên.
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút.” Bạch Tuyết gật đầu với Tần Vọng Chi rồi ra chỗ khác nghe.
“Bạch Tuyết, Bạch Tuyết, Bạch Tuyết…” Tiểu Hồng Mạo liên tục gọi Bạch Tuyết, cảm xúc kích động biểu lộ rõ ràng, nhưng chẳng nói vào trọng tâm.
“Tiểu Hồng Mạo em sao vậy?” Bạch Tuyết hỏi.
“Em muốn kết hôn!”
“Kết hôn!!!” Bạch Tuyết cũng sửng sốt không kém, âm cuối nhấn cao lên thành công thu hút sự chú ý của Tần Vọng Chi gần đó, “Sao tự nhiên lại kết hôn?”
“Em cũng không biết nữa, em vừa ra khỏi nhà thì gặp anh Sói, sau đó anh ấy nói dù sao em cũng không sống được lâu nữa, phải kết hôn nhanh.”
Bạch Tuyết có thể nghe trong lời nói của Tiểu Hồng Mạo có chút khó tin: “Vậy em muốn kết hôn không?”
“Em… em không biết.” Tiểu Hồng Mạo đáng thương nói, “Em không biết nên mới gọi điện hỏi chị, chị hiến kế cho em đi.”
“Cái này chị cũng không có kinh nghiệm.” Bạch Tuyết dở khóc dở cười nói.
“Vậy chị thử tưởng tượng xem, nếu Tần Vọng Chi cầu hôn chị lúc này, chị có đồng ý không?” Tiểu Hồng Mạo hỏi.
Tiểu Hồng Mạo đề cập đến Tần Vọng Chi làm Bạch Tuyết không nhịn được quay đầu lại nhìn đương sự đứng gần đó, tưởng tượng hình ảnh Tiểu Hồng Mạo miêu tả.
“Chúng ta không giống nhau.” Bạch Tuyết lắc đầu.
“Không giống chỗ nào?”
“Ở chỗ trong lòng anh Sói chỉ có em.”
“Ồ, đúng rồi, Tần Vọng Chi hiện giờ thích Bình Quả kìa.” Tiểu Hồng Mạo lại cuống lên, “Vậy chị nói xem em nên làm gì bây giờ?”
“Em cứ đặt tay lên ngực minh.” Bạch Tuyết hiến kế, “Dùng năm giây chọn không đồng ý kết hôn, năm giây còn lại chọn đồng ý, đáp án nào khiến tim em đập mạnh thì chọn cái đó.”
“Ồ, để em thử xem.” Tiểu Hồng Mạo nói xong thì cúp máy.
Tuy rằng không nghe được câu trả lời của Tiểu Hồng Mạo, nhưng Bạch Tuyết cũng có thể đoán trước kết quả. Cô bật cười quay lại, tình cờ chạm mắt với Tần Vọng Chi, ký ức xưa cũ lại ùa về.
“Nhảy khó lắm, có thể không cần nhảy không, em sợ.” Bạch Tuyết sợ hãi nói.
“Nếu em sợ thì thôi, em lên trước chờ anh, một lát nữa anh nhảy từ trên xuống tìm em” Tần Vọng Chi nói.
“Để em nghĩ lại.” Bạch Tuyết yên lặng mười giây, đột nhiên hạ quyết tâm nói,
“Chúng ta cùng nhau nhảy xuống đi.”
“Sao tự nhiên kiên quyết thế?” Tần Vọng Chi hiếu kỳ nói.
“Vừa rồi em dùng năm giây chọn nhảy xuống, năm giây còn lại chọn không nhảy, sau đó trái tim em đã mách bảo, nó muốn em nhảy xuống cùng anh.” Bạch Tuyết cười, “Em muốn chúng ta trói chặt vào nhau, nhảy từ trên cao xuống.”
Thời điểm rơi xuống, Tần Vọng Chi đã từng nghĩ tới một điều xa xỉ, đó là cho dù cái chết cũng không thể chia lìa anh và cô.
Trong phòng vệ sinh cục dân chính thành phố.
Tiểu Hồng Mạo đặt tay lên ngực, làm theo phương pháp Bạch Tuyết chỉ để quyết định đại sự cả đời mình.
“Không kết hôn với anh Sói.” Lòng rất đau.
“Kết hôn với anh Sói.” Ôi, tim bỗng nhiên đập nhanh.
“Nếu như vậy, chỉ có thể kết hôn.” Tiểu Hồng Mạo đã tìm ra lý do thuyết phục chính mình, vui vẻ ra khỏi phòng vệ sinh.
“Đến chúng ta rồi.” Tiểu Hồng Mạo vừa tiến lại gần, anh Sói đã nói.
“Nhanh thế?” Tiểu Hồng Mạo ngạc nhiên hỏi.
“Em ở trong WC hai mươi phút rồi.” Anh Sói nhắc nhở.
“À… Ha ha…” Tiểu Hồng Mạo cười xấu hổ, “Chúng ta mau qua thôi.”
Anh Sói thấy cô bất chợt chủ động, trong mắt hiện lên chút nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Thật ra hôm nay anh đưa cô đến đây đăng kí, anh tự nhận mình có hơi ép buộc, nhưng giờ Tiểu Hồng Mạo lại phối hợp cùng, trong lòng anh rất vui, chỉ là vẻ ngoài làm bộ không biểu lộ cảm xúc gì.
“Hai người điền vào tờ giấy này nhé.” Nhân viên công tác mỉm cười đưa cho mỗi người một tờ đăng kí kết hôn.
Anh Sói nhận giấy, móc một chiếc bút từ trong ngực ra, mặt vô cảm điền vào. Tiểu Hồng Mạo nhìn chiếc bút bình thường trong tay mình, lại nhìn bút mạ vàng của anh Sói, cuối cùng buông bút của mình xuống.
Trong giấy không phải điền quá nhiều, anh Sói viết rất nhanh. Nhưng lúc điền xong quay ra lại thấy giấy của Tiểu Hồng Mạo vẫn trống không. Sắc mặt anh trầm xuống.
“Anh điền xong cho em mượn bút một chút.” Tiểu Hồng Mạo cười hì hì duỗi tay mượn bút.
Anh Sói khó hiểu nhìn Tiểu Hồng Mạo.
“Đây là giấy đăng kí kết hôn đó, sau này sẽ đặt cùng chỗ với nhau, nếu anh dùng bút máy mà em lại dùng bút kí, nhìn vào không giống đi đăng kí cùng nhau.” Tiểu Hồng Mạo giải thích.
“Phiền toái.” Chỉ cần không đổi ý giữa chừng là được, anh Sói ghét bỏ cầm bút máy nhét vào tay cô.
“Hì hì…” Tiểu Hồng Mạo nhận bút, vui vẻ điền vào.
“Hai người có vẻ rất hạnh phúc.” Nhân viên công tác cười nói, “Đi đăng kí cũng phải dùng bút giống nhau.”
Tiểu Hồng Mạo cười lễ phép một cái, sắc mặt anh Sói cũng hòa hoãn không ít, anh nhìn cô điền dòng thứ nhất, nét chữ thanh tú nhanh chóng phủ kín giấy, chỉ còn bước ký tên cuối cùng.
Tiểu Hồng Mạo dừng lại, tò mò hỏi: “Có phải tôi ký xong, chúng tôi sẽ được tính là kết hôn rồi không.”
“Đúng vậy.” Nhân viên công tác trả lời, “Cô ký xong, tôi mới có thể điền thông tin hai người vào hệ thống, như vậy hai người sẽ thành vợ chồng rồi.”
“Ký tên này quan trọng quá, em phải ký đẹp một chút.” Tiểu Hồng Mạo trịnh trọng nói, chậm rãi đặt bút, nét chữ đầu tiên hiện lên trang giấy trắng. Anh Sói yên lặng chờ đợi, chờ cô ký tên mình xong, chờ giây phút hai người trở thành vợ chồng hợp pháp, nhưng Tiểu Hồng Mạo chỉ viết một nét rồi bất động.
Chẳng lẽ muốn đổi ý?
Anh đang định hỏi, bỗng nhiên thấy tay Tiểu Hồng Mạo run lên, bút máy rơi xuống, dòng máu đỏ chói phủ kín giấy đăng kí kết hôn.
“Khụ…” Tiểu Hồng Mạo cố che miệng mình lại nhưng không thể ngăn dòng máu đang chảy.
“Tiểu Hồng Mạo!”Anh Sói vội vàng đỡ lấy cô.
“Á!” Nhân viên công tác hét một tiếng chói tai, “Sao lại hộc máu rồi, gọi 120, mau gọi 120.”
Cửa đăng kí loạn hết lên, mấy người qua đường cũng hiếu kì vây lại xem.
“Anh đưa em đi bệnh viện.” Anh Sói ôm Tiểu Hồng Mạo muốn rời đi.
“Em không đi, em không đi.” Tiểu Hồng Mạo cố gắng níu lại chỗ đăng kí, cô đưa bàn tay be bét máu trấn an nhân viên công tác, “Ngại quá, giấy đăng kí bị tôi làm bẩn mất rồi, phiền cô giúp tôi đổi tờ khác.”
“Tôi… Tôi…” Nhân viên công tác nhìn cô giống như nhìn hồn ma, sợ đến mức run rẩy nhưng vẫn đổi cho cô tờ giấy khác.
“Cảm ơn.” Tiểu Hồng Mạo mở miệng đầy máu tươi cười với nhân viên.
“Không… Không có gì.” Nhân viên công tác sắp khóc đến nơi rồi.
Tiểu Hồng Mạo lại cầm bút lên lần nữa, nhưng dường như ngón tay không nghe theo sự sai khiến, cô không thể viết một chữ nào.
“Đừng viết nữa, chúng ta đi bệnh viện.” Anh Sói giật lại bút máy từ tay cô.
“Anh Sói, em xin lỗi, em không cố ý đâu, nhưng hình như em phát bệnh mất rồi.” Mắt cô mờ dần đi, “Em phát hiện mỗi lúc thế này ngón tay em sẽ không còn sức nữa, mắt cũng nhìn không rõ, ngày mai chúng ta… lại đến được không?”
“Được, ngày mai chúng ta lại đến.” Anh Sói khom lưng bế cô ôm vào ngực, bước nhanh ra khỏi đại sảnh.
“Ngày mai nhất định… em sẽ không phát bệnh.” Giọng cô càng lúc càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn rơi vào hôn mê trong lòng anh Sói.
“Hiện giờ sức khoẻ của cô đang đứng giữa ranh giới cân bằng vô hình, loại cân bằng một khi bị vỡ ra, khả năng cao sẽ mất mạng.” Đây là kết quả Phàn Đề đã nói cho anh.
“Không được, không được, không, Tiểu Hồng Mạo.” Anh Sói lảo đảo ngã xuống bậc thềm trước cửa cục dân chính, anh ôm ghì lấy Tiểu Hồng Mạo trong ngực, cảm thấy giữa mùa hè lại lạnh thấu xương.
Anh Sói chưa bao giờ nghĩ cái chết lại đáng sợ đến thế…
Từ trước đến nay chưa từng nghĩ vậy!
HẾT CHƯƠNG 51