Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Nấm
Beta: Alice
Vì nửa đêm bị gọi ra ngoài đón “tội phạm cưỡng hiếp” nên sáng hôm sau Tiểu Hồng Mạo lờ đờ đến nhà ăn.
“Không phải tối qua cô về rất sớm sao? Sao vẫn chưa tỉnh ngủ?” Tào Nặc nhìn Tiểu Hồng Mạo thiếu ngủ trầm trọng, kỳ lạ hỏi.
“Hôm qua tôi… Đừng nói nữa, sáng nay ăn gì?” Tiểu Hồng Mạo đặt mông ngồi xuống ghế, lười phải đi lấy bữa sáng.
“Cháo gạo kê và hoành thánh. Cô ăn gì, tôi đi lấy hộ cho.” Nguyên nhân chủ yếu khiến Tào Nặc có thể trở thành công tử đào hoa đó là rất ga lăng.
“Hoành thánh, cho nhiều ớt.”
Tào Nặc đứng lên bưng một bát hoành thánh cho Tiểu Hồng Mạo. Một lát sau, Vu Cách và Tiểu Minh cũng lần lượt đi đến. Vu Cách bưng một bát cháo gạo kê đi đến chỗ cửa sổ.
Tiểu Minh cúi đầu lướt điện thoại. Lúc vào nhà ăn thấy Tiểu Hồng Mạo đang ăn sáng thì bắt đầu hô to gọi nhỏ: “Tiểu Hồng Mạo, chắc chắn anh Sói yêu cô thật lòng.”
“Có phải lời chúc phúc này của cậu quá muộn rồi không?” Tào Nặc không nhịn được chê bai, hai người họ suýt kết hôn luôn rồi còn không phải yêu thật lòng à.
“Không phải, cậu xem tin này đi.” Tiểu Minh giơ điện thoại của mình cho Tào Nặc xem, “1 giờ sáng nay, anh Sói đã tổ chức họp báo ở nước M, chính thức tuyên bố thu mua viện nghiên cứu của đại học y khoa Mễ Tắc Tư. Đồng thời anh ấy còn thu mua 10 trong 30 viện nghiên cứu hàng đầu thế giới, chính thức tuyên bố gia nhập vào giới y dược.”
“Anh Sói thừa tiền mà, thu mua mấy viện nghiên cứu có là gì đâu.” Tào Nặc không đồng tình lắm.
“Cậu nhìn đi, xem mấy viện nghiên cứu này nghiên cứu cái gì.” Tiểu Minh nhắc nhở.
“Top 10 bệnh nan y hàng đầu.” Vu Cách không nhìn điện thoại Tiểu Minh nhưng qua lời nói của cậu cũng đoán được bảy tám phần.
“Mẹ nó, thật là. Trong này viết, anh Sói thu mua mấy viện nghiên cứu này vì muốn tìm được cách chữa 10 bệnh nan y hàng đầu của con người. Còn có người suy đoán rằng có thể bên cạnh anh Sói có ai đó bị bệnh nan y.” Tào Nặc vừa dứt lời, ba người trên bàn đều nhìn Tiểu Hồng Mạo.
Lúc này, Tiểu Hồng Mạo không ăn hoành thánh nữa. Cô ngơ ngác nhìn tin tức trên điện thoại Tiểu Minh, nhìn ảnh anh Sói đẹp trai chết người, không nói nên lời một lúc lâu.
“Đây không chỉ là yêu thật lòng.” Tào Nặc nói.
“Đây là yêu mù quáng.” Tiểu Minh nói.
“Hy vọng Tiểu Hồng Mạo có thể sống đến khi nghiên cứu thành công.” Vu Cách.
“Cậu là ác quỷ hả?” Tào Nặc và Tiểu Minh không thể tin được quát Vu Cách.
“Tôi nói vấn đề mấu chốt, hai người nói đều vô nghĩa.” Về mặt cãi nhau, Vu Cách không nhận thua.
“Không phải lúc này chúng ta nên cảm động trước sao?” Tào Nặc nói.
“Phải đó, không phải chúng ta nên có thái độ tích cực hướng đến tương lai tốt đẹp sao?” Tiểu Minh nói.
“Tôi đi trước.” Đột nhiên Tiểu Hồng Mạo bật dậy khỏi ghế.
“Đi đâu?” Tào Nặc thuận miệng hỏi.
“Tôi muốn tìm anh Sói.” Tiểu Hồng Mạo nói rồi xoay người chạy ra khỏi nhà ăn.
Ba người trong nhà ăn ngẩn người, vẫn là diễn viên Tào Nặc dễ cảm động nhất: “Đây đoạn phim anh muốn gặp em, em lập tức xuất hiện trước mặt anh trong truyền thuyết ư?”
“Tiểu Hồng Mạo cảm động muốn chạy đến nước M hả?” Tiểu Minh hỏi.
“Cô ấy không đi được.” Vu Cách chậm rãi húp cháo gạo kê, “Vì không có tiền mua vé máy bay.”
“…” Tuy cùng là đàn ông với nhau nhưng Tào Nặc và Tiểu Minh không nhịn được muốn nói rằng, đàn ông như Vu Cách chắc chắn không tìm được bạn gái.
“Đây này, nếu em chưa ăn sáng thì có thể ăn cùng chúng tôi.” Lúc ba người đang xấu hổ thì Bạch Tuyết dẫn một cô gái mặc váy liền áo màu xanh da trời xuất hiện ở cửa nhà ăn.
“Vậy em không khách sáo nữa ạ.”
Giọng nói mềm mại của cô gái thu hút ba người, quay đầu lại thì thấy một cô gái xinh đẹp tóc nâu xoăn dài đứng duyên dáng trước cửa nhà ăn, mỉm cười ngọt ngào.
“Linh Linh?” Tào Nặc kinh ngạc và vui mừng đứng lên, “Sao cô đến sớm thế?”
“Nữ… Nữ thần?” Trạch nam Tiểu Minh kích động nói năng hơi lộn xộn.
Vu Cách đặt bát cháo húp được một nửa xuống, đứng lên muốn rời đi.
“Không phải cậu nói mọi người tập trung vào buổi sáng sao, thế nên tớ mới đến sớm. Như vậy có thể nói chuyện lâu hơn một chút.” Lam Linh Linh vừa giải thích với Tào Nặc vừa chào Tiểu Minh đang kích động vẫy tay.
Vu Cách cụp mắt, cúi đầu đi ra ngoài từ bên phải.
“Vu Cách, bây giờ cậu đi hả?” Bạch Tuyết thấy Vu Cách muốn ra ngoài, không nhịn được chào hỏi một câu.
Bước chân Vu Cách dừng lại, nhưng chỉ sau một giây đã phản ứng nhanh chóng, vùi đầu tiếp tục đi về phía trước.
“Chờ đã.” Bỗng Lam Linh Linh xoay người, ôm chặt eo Vu Cách.
Hớ~~~~~
Ba người cùng hít một hơi, không thể tin được nhìn cảnh trước mắt.
Xong rồi, xong rồi, chắc là Vu Cách sẽ không đánh phụ nữ đâu. Đây là tiếng lòng rất thống nhất của ba người lúc này.
“Buông ra.” Khóe miệng Vu Cách giật giật, dường như đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.
“Anh là anh Vu Cách đúng không?” Lam Linh Linh hỏi.
“Không phải, cô nhận nhầm người rồi.” Vu Cách phủ định không chút do dự.
“Không thể nào.” Cô gái vô cùng tự tin nói, “Từ cảm giác ôm anh cho em biết anh chính là anh Vu Cách.”
Cảm giác ôm???
Ba người lại hít một hơi, một câu đơn giản đã cung cấp đầy đủ nội dung bùng nổ.
“Hai người… Quen nhau?” Thật sự Tào Nặc không thể kiềm chế được lòng tò mò đang ngo ngoe rục rịch của mình.
“Không quen.” Vu Cách.
“Quen!” Lam Linh Linh.
“Quen.” Ba người quyết định thống nhất tin Lam Linh Linh. Vì nếu không quen thì sao Vu Cách có thể để yên cho người khác ôm như vậy, cái miệng đã mắng người ta đến mức hối hận làm người từ lâu rồi.
Dưới sự kiên trì của Lam Linh Linh, Vu Cách không thể rời đi. Khuôn mặt anh ta trầm xuống ngồi vào bàn cơm, đánh chết cũng không chịu nhận mình là anh trong miệng Lam Linh Linh.
“Anh Vu Cách của em năm nay 28 tuổi, sinh nhật 6/9. Anh bao nhiêu rồi, sinh nhật là ngày nào?” Lam Linh Linh ngồi đối diện Vu Cách ép hỏi.
“…” Vu Cách không quan tâm.
“28 tuổi, 6/9 đấy.” Đây là Tiểu Minh vừa hack hệ thống của viện điều dưỡng.
Vu Cách lạnh lùng nhìn Tiểu Minh.
“Anh Vu Cách của em có một cái bớt tròn trên eo.” Đôi mắt Lam Linh Linh nhìn chằm chằm eo Vu Cách.
“Có, tôi từng thấy, hình tròn, lớn như vậy này.” Tào Nặc từng tắm với Vu Cách nên biết.
Vu Cách không nhịn được trợn mắt.
“Anh Vu Cách của em mắc bệnh sạch sẽ, ghét nhất là lúc ngủ bị người khác làm phiền.” Lam Linh Linh nói.
“Đúng, đúng, là cậu ta, là cậu ta.” Ba người gật đầu.
“…” Vu Cách.
“Anh Vu Cách của em có cái miệng rất độc địa, mắng chửi người khác vô cùng lợi hại.” Lam Linh Linh tiếp tục nói.
“Đúng, đúng, là cậu ta, là cậu ta.”
“…” Vu Cách.
“Anh Vu Cách của em…” Đôi mắt Lam Linh Linh ngập nước, “Nói đến khi em 18 tuổi sẽ cưới em về nhà.”
“Cái gì??” Tiểu Minh vừa gặp nữ thần đã thất tình.
“Con mẹ nó!!” Tào Nặc vừa rồi còn nói Vu Cách không thể có bạn gái, giờ bị vả mặt nhanh như vậy, vô cùng tuyệt vọng.
“Em gái Lam à, năm nay em bao nhiêu rồi?” Bạch Tuyết hỏi.
“Hai mươi.” Em gái Lam ngoan ngoãn trả lời.
“Đồ cặn bã!” Bạch Tuyết lên án nhìn Vu Cách.
Nhất định phải tra tiếp! Tào Nặc và Tiểu Minh đại diện cho đàn ông khắp thiên hạ không nhịn được kêu gào trong lòng.
“Lần sinh nhật 18 tuổi của em anh không đến. Em bí mật về nước tìm anh, bọn họ nói anh đã chuyển nhà lâu rồi. Hôm nay em khó khăn lắm mới gặp được anh, anh còn không nhận em, hu hu…” Em gái Lam đau lòng muốn chết, đôi mắt to dường như biết nói, nước mắt cứ ào ào tuôn như suối.
“Em… Em đừng khóc.” Cuối cùng thì Vu Cách cũng không nhịn được.
“Hu hu…” Em gái Lam tiếp tục khóc, không hề dừng.
“Anh… Được rồi, anh thừa nhận là được phải không?” Vu Cách thỏa hiệp.
“Hu hu hu…” Em gái Lam khóc càng đau lòng.
“Aizz…” Vu Cách bất đắc dĩ vươn tay, nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô gái, dịu dàng dỗ dành, “Ngoan, đừng khóc.”
Em gái Lam nức nở hai tiếng rồi dần dần dừng khóc.
Mà ba người vây xem Vu Cách bỗng trở nên dịu dàng bị dọa nổi hết da gà. Hóa ra Vu Cách độc miệng không phải không trị được, mà do vẫn chưa tìm thấy thuốc thôi.
10 giờ tối, sân bay quốc tế Tinh Thành.
Anh Sói bay đến sáu quốc gia trong năm ngày, thu mua mười viện nghiên cứu, bước ra khỏi đại sảnh với vẻ mặt mệt mỏi.
“Anh Sói.” Tiếng gọi quen thuộc xuyên qua dòng người lọt vào tai anh.
Anh ngước mắt nhìn đã thấy Tiểu Hồng Mạo nhảy nhót trong đám người. Cô mặc áo khoác màu đỏ, váy ngắn cao bồi nghịch ngợm, khuôn mặt ửng đỏ, cái đầu nhỏ nhắn trông thật ngọt ngào đáng yêu.
Cô vui mừng vẫy tay, dáng vẻ tung tăng nhảy nhót trông rất khỏe mạnh, không hề giống một bệnh nhân nan y sắp qua đời.
Đây là người mà anh muốn bảo vệ, anh muốn Tiểu Hồng Mạo mãi mãi khỏe mạnh như thế.
“Tiểu Hồng Mạo.” Anh Sói vứt trợ lý sau lưng, bước nhanh ra ngoài.
Tiểu Hồng Mạo nhào tới, ôm cổ anh sói rồi hôn. Hành động nhiệt tình của hai người khiến mọi người xung quanh sững sờ.
“Chỗ này là sân bay.” Anh Sói không quen bày tỏ tình cảm trước mặt người khác nên chỉ hôn hai lần đã ngăn cô lại.
“Nhưng em muốn hôn anh cơ.” Tiểu Hồng Mạo làm nũng.
Anh Sói hơi ngạc nhiên trước sự bất thường hôm nay của Tiểu Hồng Mạo. Nhưng không có đàn ông nào lại từ chối được người phụ nữ mình yêu thương làm nũng. Vì thế anh cưng chiều vỗ đầu cô, ra vẻ lạnh lùng nói: “Rắc rối, về nhà cho em hôn.”
Đôi mắt Tiểu Hồng Mạo sáng rực, cô lặng lẽ túm ống tay áo anh.
Anh Sói hạ thấp người trong nghi hoặc.
Tiểu Hồng Mạo khe khẽ hỏi: “Về nhà, anh có thể ngủ với em không?”
Anh Sói ngẩn ra, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm Tiểu Hồng Mạo.
“Hay… em ngủ với anh?”
Do em quá hạnh phúc nên chỉ muốn gần anh hơn.
Vì thế suốt đêm đó, cuối cùng Tiểu Hồng Mạo cũng bò giường thành công. Cô dặn mình nếu phải làm sẽ tuyệt đối không kêu, không cần cảm giác cao siêu nên bị anh Sói lăn lộn đến chết đi sống lại.
Không hề từ chối anh dù chỉ một chút, Tiểu Hồng Mạo có thể vì anh Sói mà làm đến cùng.
Có thể những gì em cho anh không nhiều bằng anh cho em, nhưng chắc chắn em sẽ cho đi tất cả những gì em có.
HẾT CHƯƠNG 57