Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Trở về nhớ bôi thuốc thường xuyên, thời gian tới tránh đụng nước nhiều nhé"Ngôn Án đặt túi thuốc trong tay mình vào tay Thời Khanh.
"Mình về trước, về cẩn thận nhé"Ngôn Án đứng dậy cố gắng rặn ra một nụ cười thật tươi trước mặt Thời Khanh.
Anh đưa mắt nhìn cô hồi lâu sau đó gật gật đầu, xua tay bảo cô về.
Ngôn Án quay người đi một lúc, Thời Khanh dùng sức đứng dậy đi theo cô, một lần nữa hộ tống cô trở về nhà an toàn.
Ngày hôm sau, vì vết thương trên mặt chưa đỡ sưng nên Thời Khanh quyết định nghỉ học một ngày.
Vừa tắm xong nhìn ngắm gương mặt sưng đỏ của mình trong gương Thời Khanh thầm chửi một tiếng.
Cmn ra tay cũng nặng thật...
Bỗng nhiên anh khựng lại một chút, nhớ tới dáng vẻ khóc lóc ngày hôm qua của Ngôn Án.
Đẩy cửa phòng tắm bước ra ngoài, Thời Khanh xuống lầu tìm điện thoại của mình. Căn nhà rộng lớn chỉ có duy nhất một mình anh ở nên có chút cô độc.
Vừa bước xuống lầu dưới, một cục bông trắng bỗng nhiên từ đâu chui ra đi tới cọ cọ vào chân anh.
Thời Khanh nhíu mài nhìn vật mềm mại đang nịnh nọt dưới chân mình.
"Bụng Bự, lăn chổ khác"
"Meo...."Mèo con bụng bự tưởng được khen nên khẽ kêu một tiếng.
Thời Khanh không thèm quan tâm tới nó nữa mà đi tìm điện thoại của mình.
Bàn tay thon dài lướt trên điện thoại, anh ấn vào wechat muốn tìm Ngôn Án nhưng chợt nhận ra anh và cô vẫn chưa trao đổi thông tin liên lạc.
Thấy có chút mất hứng nên Thời Khanh liền quăng điện thoại của mình lên sofa sau đó đi tập đàn.
....
"Nhiên Nhiên..."Cao Thần đứng ngoài cửa sổ cầm một hộp sữa chua vẫy vẫy, khẽ gọi Nguỵ An Nhiên.
"Cảm ơn..."Nguỵ An Nhiên cũng không khách khí nhìn Cao Thần cười cười rồi nhận lấy.
Tình cảm của Nguỵ An Nhiên và Cao Thần có tiến triển nhiều hơn Ngôn Án nghĩ.
Ngôn Án cả ngày hôm nay biết Thời Khanh nghỉ học liền vô cùng chán nản.
Hôm nay là thứ bảy nên theo thường lệ, cuối giờ sẽ có tiết sinh hoạt lớp.
"Sắp tới trường sẽ tổ chức vài cuộc thi về năng khiếu, cô hy vọng lớp mình sẽ đăng kí tham gia nhiều nhất có thể"Cô chủ nhiệm của 11A10 là Lý Y Tích, là giáo viên dạy Toán của khối 11 cất giọng nói.
"Cô ơi, Ngôn Án đăng kí tham gia hội hoạ"Nguỵ An Nhiên vẫy vẫy tay với cô chủ nhiệm.
"Được, tài vẽ tranh của Ngôn Án, cô biết rất rõ. Án Án, em sẽ đại diện lớp tham gia vẽ nhé"Cô Lý Y Tích cười cười nhìn Ngôn Án ngồi ở cuối lớp.
"Dạ"Ngôn Án lười biếng trả lời một chữ.
"Được, chốt vậy nhé. Còn các phần còn lại, các em đăng kí tham gia thì báo với cô một tiếng."
Cuối giờ, Ngôn Án đứng tại cổng trường chờ Cao Thần và Giang Triết ra.
Cao Thần từ xa đã thấy Ngôn Án thì vẫy vẫy tay với cô chào hỏi.
"Có số điện thoại của Thời Khanh chứ?"Ngôn Án lắc lắc điện thoại trong tay nhìn Cao Thần.
"Đương nhiên là có"Cao Thần lấy điện thoại trong túi quần ra rồi đọc số cho Ngôn Án.
"Cảm ơn, đi trước"Ngôn Án gật gật đầu sau đó nhìn ra ngoài thì thấy xe Ngôn Dịch đang dừng ở trước cổng đợi mình. Chân vẫn chưa lành hẳn nên Ngôn Dịch không cho cô tự đến trường.
Về đến nhà, hôm nay Ngôn Án cố gắng ăn cơm thật nhanh sau đó chuồn lên phòng mình.
Nhìn số điện thoại được lưu bằng hai chữ "Khanh Khanh" Ngôn Án quyết định kết bạn wechat với anh.
Thời Khanh bên kia đang chơi game thì điện thoại hiện lên một thông báo kết bạn.
Anh dứt khoát thoát game ra ấn vào wechat.
"Ngôn Án?"Anh lầm bầm ra một cái tên sau khi xem xong thông tin của đối phương.
Không chần chừ ấn vào chấp nhận, cả hai liền trở thành bạn bè trên wechat.
Ngôn Án bên kia ôm điện thoaii cười thật lâu sau đó cô quyết định gửi vài tin nhắn cho Thời Khanh.
"Thời Khanh, nhớ mình không?"
Bấm gửi tin nhắn đi, tim Ngôn Án vẫn đập thình thịch.
Sao lại ngượng ngùng hơn khi nói bằng miệng như vậy chứ? Câu hỏi này ngày nào mà cô chẳng hỏi Thời Khanh chứ?
Màn hình điện thoại anh hiện lên một dòng tin nhắn từ người mới vừa được mình chấp nhấn kết bạn, khoé môi Thời Khanh giật giật vài cái.
Anh nhấn vài chữ trên bàn phím.
"Chuyện hôm đó, cảm ơn..."
Sau đó lại cau mài xoá đi.
"Cảm ơn...."
Lần nữa nhấn xoá đi....
"Chân thế nào rồi?"
Lần này mới thấy phù hợp mà trả lời tin nhắn lại, ấn gửi đi.
"Chạy nhảy được rồi, cảm ơn cậu. Mau trả lời câu hỏi trên của mình đi. Có nhớ mình không?"
Thời Khanh thấy câu trả lời của cô thì yên lòng đem điện thoại tắt đi quăng sang chổ khác rồi lăn ra ngủ.
Ngôn Án liền biết chắc chắn anh sẽ không trả lời tin nhắn nữa nên liền cất điện thoại, vẽ vài bức tranh.
Hôm sau là chủ nhật nên được nghỉ phép, Ngôn Án liền ra ngoài tụ tập cùng bọn Nguỵ An Nhiên và Bạch Lan.
Cô gái nhỏ hôm nay mặc một chiếc váy trắng dài đến tận đầu gối trông cô cùng thuần khuyết.
"Tiểu Án, sau này mày thử để tóc dài xem sao, tao muốn thấy mày để tóc dài"Nguỵ An Nhiên nhìn nhìn mái tóc ngắn chạm đến vai của Ngôn Án ra ý kiến.
Ngôn Án vuốt vuốt tóc mình sau đó gật gật đầu.
"Được"
Cả ba cô gái cùng đi đến quán nước quen thuộc gọi mỗi người một ly nước vừa uống vừa tán gẫu chuyện đời.
"Mày xem, tên Thời Khanh đó, mày theo đuổi hắn gần 1 tháng rồi đấy"Nguỵ An Nhiên hút một ngụm trà sữa sau đó nhìn sang Ngôn Án cau mài nói.
"Nhanh ha"Ngôn Án gật gật đầu.
"Nhanh cái gì? Thiếu gì người bên ngoài thích mày, mày cứ đâm đầu vào hắn. Người ta nói một khi con trai thích thì họ sẽ tự chủ động, mày nhìn hắn xem"Nguỵ An Nhiên nhìn biểu cảm của Ngôn Án thì tức giận đến nổ phổi.
"Nhiên Nhiên nói đúng đó, mình cũng thấy vậy."Bạch Lan cũng cất giọng đưa ra ý kiến của mình.
Ngôn Án nhìn nét mặt của hai người bạn thân của mình thì thở dài một tiếng. Họ nói cũng không phải không đúng....