Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Đại Yết
Beta: Méo
Tần Lộc mời Lâm Diêu Chi ăn một bữa thịnh soạn, sau đó đưa Lâm Diêu Chi về nhà.
Nhìn Tần Lộc đi xa, Lâm Diêu Chi mới khập khiễng trở về nhà.
Trong nhà, anh trai Lâm Diêu Chi Lâm Mộc Chi đã trở về, nhìn cô loạng choạng đi vào trong nhà, ánh mắt nhìn về phía cô hỏi: "Chân em bị sao vậy?"
Lâm Diêu Chi ngại ngùng nói: "Chơi với Tần Lộc quá kịch liệt..."
Gương mặt Lâm Mộc Chi nháy mắt đen thui: "Chơi? Các người chơi cái gì?"
Lâm Diêu Chi nói: "Chính là...em nằm còn anh ấy quỳ..."
Lâm Mộc Chi nghiến răng nói: "Nói chuyện đàng hoàng."
Lâm Diêu Chi thấy anh trai biểu tình tức giận muốn phát điên ngay lập tức, ngoan ngoãn nói: "Chính là giãn gân đó."
Lâm Mộc Chi: "..." Lâm Diêu Chi em ngứa da à.
Lâm Diêu Chi lảo đảo đi đến bên cạnh anh trai mình, nói nhỏ: "Anh, em có vấn đề muốn hỏi anh."
Lâm Mộc Chi đáp: "Hỏi đi."
Lâm Diệu Chi liền miêu tả lại những gì hôm nay Trình Miện kể về bạn cùng phòng của Tần Lộc cho Lâm Mộc Chi nghe, Lâm Mộc Chi lúc đầu không có biểu hiện gì, cuối cùng càng nghe, càng nhíu chặt chân mày: "Bạn cùng phòng này thật kỳ lạ."
"Đúng vậy, em cũng thấy kỳ lạ." Lâm Diêu Chi nói: "Con trai cao 1,6m cũng không nhiều, lại còn thích ăn đồ ngọt, có khi nào là một đứa bé? Nhưng nghe Trình Miện nói thì cũng không giống cho lắm." Cô gãi gãi đầu, rất là mơ hồ.
"Lại còn nhổ nước miếng." Lâm Mộc Chi phân tích cho Lâm Diêu Chi: "Người bình thường có nhổ nước miếng không? Lẽ nào..."
Lâm Diêu Chi nói: " Lẽ nào cái gì?"
Lâm Mộc Chi trầm giọng nói: "Lẽ nào đây là em trai bị bại não của Tần Lộc?"
Lâm Diệu Chi không nói nên lời.
Lâm Mộc Chi nói: "Em nghĩ sao?"
Lâm Diêu Chi: "...Không thể nào, nếu như vậy, anh ấy chắc chắn sẽ nói đó là em trai anh ấy, nhưng hiện tại chỉ nói đó là bạn cùng phòng, hơn nữa....." Nhớ tới biểu cảm dịu dàng của Tần Lộc khi mua bánh ngọt cho bạn cùng phòng, Lâm Diêu Chi chua xót, "Anh ấy còn mang bánh ngọt cho bạn cùng phòng." Một người đàn ông cứng nhắc như vậy lại mang theo một cái bánh ngọt, sự đối lập rõ ràng như vậy làm người ta thật ghen tị.
Lâm Mộc Chi im lặng một lúc, muốn nói lại thôi.
Lâm Diệu Chi thấy anh trai định nói, liền dựa vào bả vai hắn làm nũng: "Anh, anh muốn nói gì."
Lâm Mộc Chi liếc nhìn em gái nói: "Anh sợ nói ra em sẽ đánh anh."
Lâm Diêu Chi: "Hừ, đáng ghét, anh mà không nói cẩn thận em sẽ đánh anh thật đấy." Nói xong giơ nắm đấm lên.
Lâm Mộc Chi: "..." Những cô gái khác đấm vào ngực là làm nũng, còn em gái hắn nói lời này thật sự là đe dọa, một cú đấm này, ngực hắn có thể bầm cả tuần...
Suy nghĩ mấy lần, và sau khi yêu cầu Lâm Diêu Chi không đánh mình, Lâm Mộc Chi dùng giọng điệu nghiêm trọng nói ra một suy đoán kinh khủng: "Em có từng nghĩ đến, Tần Lộc là GAY."
Lâm Diêu Chi: "...Gì?"
Lâm Mộc Chi tự cảm thấy kinh nghiệm xã hội của mình phong phú hơn em gái rất nhiều, hơn nữa hắn còn làm việc trong ngành giải trí, trong ngành này tuấn nam mỹ nữ rất nhiều, nhưng cám dỗ cũng đặc biệt nhiều, đàn ông với đàn ông, phụ nữ với phụ cũng không phải chuyện lạ, hắn đã thấy không ít.
Lâm Diêu Chi hết sức sợ hãi: "Sao anh lại nói vậy??"
Lâm Mộc Chi nói: "Em nghĩ xem, đàn ông bình thường sẽ mua bánh kem cho bạn cùng phòng sao?"
Trực giác Lâm Diêu Chi cảm thấy anh trai mình không đáng tin, nghi ngờ nhìn Lâm Mộc Chi: "Không phải anh cũng mua cho quản lý sao?"
Lâm Mộc Chi nhất thời nghẹn lời.
Lâm Diêu Chi nói: "Anh còn tắm chung với anh ấy!"
Lâm Mộc Chi thẹn quá hóa giận: "Bọn anh thuần khiết! Em cũng không nhìn gương mặt anh ta mà xem!"
Lâm Diêu Chi bắt thóp Lâm Mộc Chi: "Em muốn đi mách anh Lưu là anh chê anh ấy xấu."
Lâm Mộc Chi: "..." Hắn phát hiện em gái mình không chỉ giỏi đánh đấm, miệng lưỡi cũng rất lợi hại, vậy mà không mắc bẫy.
"Không phải, em nghe anh nói." Lâm Mộc Chi còn muốn biện hộ một chút: "Em nhìn xem, bạn cùng phòng của cậu ta chỉ có một mét sáu, tóc xoăn, lại còn thích nhổ nước miếng – em sống nhiều năm như vậy, đã gặp qua người đàn ông nào như vậy chưa?!"
Lâm Diêu Chi suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng có chút hợp lý: "Cho nên ý anh Tần Lộc là gay?"
"Không phải em nói học viên của anh ta đều là con gái sao, thật lòng mà nói, như vậy mà anh ta còn không yêu đương, chắc chắn là có vấn đề!" Lâm Mộc Chi tiếp tục phân tích.
" Nhưng anh ấy mới chia tay bạn gái cũ." Lâm Diêu Chi phát hiện vấn đề nữa: "Sao có thể nói là không yêu đương được?"
"Mới chia tay?" Lâm Mộc Chi: "Không phải em nói cậu ta là Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng cũng không loạn sao?"
Lâm Diêu Chi nói: "Liễu Hạ Huệ cũng muốn kết hôn và sinh con...Thôi, em không muốn nghe anh nói nhảm nữa, anh cũng từng nói bạn trai cũ của em là gay." Dù sao những người thích cô đều là GAY.
Lâm Mộc Chi cố gắng biện minh thất bại, chỉ có thể thở dài, hắn không muốn em gái lớn lên lại dễ bị lừa gạt.
Lâm Diêu Chi mặc kệ anh trai ở phòng khách, chạy vào phòng ngủ lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Hà Miểu Miểu, sau đó thêm Wechat – trông cậy vào anh trai mình, vậy chắc cô độc thân đến 50 tuổi mất.
Hà Miểu Miểu có lẽ cũng đang chơi điện thoại, cho nên đồng ý rất nhanh, Lâm Diệu Chi thêm xong còn chưa nói chuyện, Hà Miểu Miểu đã niềm nở chào hỏi.
"Diêu Diêu, buổi tối tốt lành." Hà Miểu Miểu nói: "Có việc gì sao?"
Lâm Diệu Chi khéo léo hỏi dò xem có thể biết thêm thông tin gì về Tần Lộc không.
Hà Miểu Miểu hào phóng tỏ vẻ không có vấn đề, còn nói cô với Tần Lộc duyên phận đã đến rồi, sau đó lại càng uyển chuyển hỏi cô có thể giúp cô ấy xin một bức ảnh có chữ ký của Lâm Mộc Chi.
Lâm Mộc Chi vỗ ngực tỏ vẻ chuyện nhỏ, sau đó hai cô gái lén lút tiến hành trao đổi thông tin.
"Tần Lộc à, người này sinh hoạt rất quy luật." Hà Miểu Miểu nói những điều cô hiểu rõ về Tần Lộc: "Mỗi ngày chỉ một đường từ nhà đến câu lạc bộ và ngược lại, hầu như không sinh hoạt về đêm, hơn nữa đối với chuyện tình cảm thì rất chậm chạp, cho nên em không cần lo lắng anh ấy ở bên ngoài lăng nhăng."
Lâm Mộc Chi cảm thấy Hà Miểu Miểu miêu tả Tần Lộc có chút không đúng, trước đây cô cũng cảm thấy như vậy, nhưng sau sự việc giãn gân hôm nay, cô phát hiện Tần Lộc trong lòng kỳ thật cái gì cũng biết, chỉ là đôi khi không muốn nói, suy cho cùng trong một số trường hợp, im lặng chính là từ chối, hơn nữa làm người khác không bị mất mặt.
"Đúng rồi... Có phải Tần Lộc có bạn cùng phòng?" Lâm Diêu Chi hỏi vấn đề mà cô muốn biết nhất, "Em nghe nói là con trai..."
"Bạn cùng phòng? Có sao?" Hà Miểu Miểu có chút mù mờ, rõ ràng là không biết rõ về người bạn cùng phòng này, "Nhưng chị với Tần Lộc yêu đương mới chỉ được nửa tháng, chưa từng đến nhà anh ấy, cũng chưa từng thấy bạn cùng phòng nào hết."
Lâm Diêu Chi rối trí: "Thật sự chưa nghe qua sao?"
Hà Miểu Miểu quả quyết nói đúng.
Thật kì lạ, dựa vào cách nói của Tần Lộc và Trình Miện, người bạn cùng phòng này chắc chắn là có, nhưng Hà Miểu Miểu với tư cách là bạn gái cũ của Tần Lộc lại hoàn toàn không biết người này, có khi nào là Tần Lộc cố tình che giấu, thật sự có vấn đề?
Trong lúc Lâm Diêu Chi im lặng, Hà Miểu Miểu lại ngượng ngùng hỏi về những chuyện liên quan đến Lâm Mộc Chi, ví dụ như Lâm Mộc Chi thích ăn gì, thích chơi cái gì...
Lâm Diêu Chi rất không khách khí bán anh trai, nói anh trai mình bình thường không có gì ưa thích, đặc biệt thích ở nhà, khi không có việc gì thường thích chơi game, lần sau nếu rảnh sẽ mời Hà Miểu Miểu tới chơi, chị ấy có thể trước mặt anh trai xin chữ ký.
Giọng nói Hà Miểu Miểu phấn khích đến mức run rẩy, nói rằng bản thân ngay từ khi học cấp ba đã bắt đầu theo đuổi thần tượng rồi, cô mua tất cả đĩa CD và đĩa hát mà Lâm Mộc Chi phát hành!
Lâm Diêu Chi hơi ngạc nhiên: "Chị từ cấp ba đã bắt đầu theo đuổi thần tượng? Vậy ngay cả tác phẩm đầu tay của anh trai em cũng xem qua rồi?"
Hà Miểu Miểu: "Đương nhiên, chị thích anh ấy ngay từ khi anh ấy diễn bộ phim đầu tiên."
Lâm Diêu Chi: "Chị thích anh ấy ở điểm gì?"
Hà Miểu Miểu: "Thích anh ấy một lòng một dạ."
Lâm Diêu Chi: "..." Quên nói, bộ phim đầu tiên của Lâm Mộc Chi là phim điện ảnh, trong phim, anh ấy vào vai một đứa trẻ chậm phát triển tâm lý bẩm sinh, rất ngốc, có vẻ Hà Miểu Miểu thật sự thích Lâm Mộc Chi.
Việc trao đổi thông tin cuối cùng cũng xong, mặc dù biết rất nhiều sở thích của Tần Lộc, nhưng có rất ít thông tin về bạn cùng phòng, ngay lúc Lâm Diêu Chi đang rối rắm, Tần Lộc bất ngờ gửi tin nhắn cho cô, nói rằng cuối tuần anh dự định mời mấy người bạn đến nhà ăn BBQ, hỏi Lâm Diêu Chi có muốn đến cùng nhau giao lưu võ thuật không.
Lâm Diêu Chi tự động loại bỏ giao lưu võ thuật ra khỏi đầu, coi đây thành lời mời hẹn hò của Tần Lộc, vui vẻ nói: "Được thôi, tôi có cần mang theo gì tới không?"
"Cô đến là được rồi." Tần Lộc nói như vậy.
Lâm Mộc Chi nói: "Bạn cùng phòng của anh cũng ở đấy sao?"
Tần Lộc nói: "Có, sao vậy?"
Lâm Diêu Chi cười ngốc nghếch: "Không có gì." Lần này tốt rồi, cuối cùng cô cũng có cơ hội gặp mặt bạn cùng phòng của Tần Lộc, không cần phải ở đây tiếp tục đoán mò.
Chỉ là không biết bạn cùng phòng đó... rốt cuộc là người như thế nào.
Tác giả có vài điều muốn nói:
Lâm Diêu Chi: Tình địch của tôi chắc chắn không phải là con trai!
Tần Lộc: Tình địch?
Lâm Diêu Chi: Chính là bạn cùng phòng của anh!
Tần Lộc: Nếu bạn cùng phòng của tôi là tình địch của cô, thì tình hình càng đáng sợ hơn.
Lâm Diêu Chi: "Hả??"