Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Kiều Thê - Vân Gian
  3. Chương 16: Đoạn sau của giấc mộng xuân
Trước /69 Sau

Tiểu Kiều Thê - Vân Gian

Chương 16: Đoạn sau của giấc mộng xuân

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bùi Nam cực kỳ hối hận.

Chỉ thiếu có chút nữa thôi, cậu đã thử ra được Tề Phong Bắc có dục vọng với cậu rồi, sao tự nhiên lại lùi bước vậy chứ? Đáng lẽ ra cậu nên thuận đà mà tiến tới, phải để gạo nấu thành cơm, vậy thì người như Tề Phong Bắc chắc chắn sẽ không tiếp tục đuổi cậu ra ngoài nữa.

Rồi cậu sẽ thành công trở thành vợ của Tề Phong Bắc, cả đời sau này sẽ không sợ bị đuổi khỏi nhà họ Tề nữa.

Cơ hội như vậy liệu còn có thể có lần sau không?

Sau khi Bùi Nam thay đồ rồi nằm bẹp trên giường, cậu tưởng mình sẽ buồn vì chuyện này cả đêm nhưng khi cả người chìm trong bóng tối, vừa nhắm mắt lại thôi là hình ảnh của Tề Phong Bắc đã bay khắp ngõ ngách trong đầu cậu.

Người đàn ông này rất anh tuấn, khuôn mặt đẹp không tì vết, khí chất hoàn hảo đến mức chỉ cần đến gần thôi là đã khiến cho tim cậu lỡ nhịp.

Sau đó là một nụ hôn nóng bỏng.

Bùi Nam mơ mộng rất nhiều về nụ hôn đầu tiên của mình, trong tưởng tượng của cậu nụ hôn ấy sẽ ngọt ngào và dịu dàng xiết bao, hơn nữa nhất định cậu sẽ là người chủ động. Thế mà không ngờ tới nụ hôn đầu của cậu chẳng giống chút nào như trong tưởng tượng của cậu.

Đôi môi cậu bị vây lấy chặt kín, cậu muốn kêu cũng không phát ra được thanh âm nào, vừa hé miệng ra đã bị chiếm lấy ngay, người đàn ông thậm chí còn duỗi đầu lưỡi vào như muốn liếm hết toàn bộ phần thịt mềm trong khoang miệng cậu, rồi còn mút đầu lưỡi cậu nữa...

Cơ thể cậu không khỏi run lên, dương v.ật mềm oặt lần thứ hai được đà cứng lên, Bùi Nam co hai chân vào nhau hòng muốn áp chế được cơn dục vọng nóng cháy đang dâng lên, nhưng cho dù bất kể cậu có làm như thế nào cũng đều vô ích. Môi cậu tê dại, tựa như vẫn còn bị người đàn ông hôn, mùi rượu trong miệng dần trở nên nhạt nhẽo, bù lại mùi vị của Tề Phong Bắc ở trong khoang miệng lại dần rõ hơn, đầu lưỡi không an phận mà đưa đẩy không ngừng, dường như muốn người đàn ông mút tiếp một lần nữa.

Cậu khép chặt hai chân lại, chỗ đó vẫn còn hơi đau xót, giống như bị cọ xát đến mức sưng lên vậy. Đến bây giờ Bùi Nam vẫn chưa thể tin được cậu thế mà bị người đã từng làm ba của cậu cọ xát vào bướm nhỏ, còn dùng dương v.ật bự như vậy...

Thật lớn, thật sự rất lớn đó!

Hình ảnh thứ đồ đó lần thứ hai hiện lên trong đầu, Bùi Nam nhớ đến liền rùng mình, lẽ ra cậu phải thấy sợ nhưng chẳng hiểu sao hai má lại cứ đỏ phừng phừng lên, hơi thở cũng dồn dập, toàn thân run rẩy cực mạnh, dương v.ật cũng càng cứng hơn, thậm chí còn cọ vào cẳng chân mấy lần.

"Lớn như vậy, mình sợ cũng là chuyện rất bình thường mà... Sao lại tức giận chứ..." Bùi Nam nghĩ mà thấy oan ức lắm, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng đã tan biến từ lâu, biến thành những thứ phức tạp hơn trộn lẫn trong suy nghĩ của cậu, khiến cho cậu một đêm ngủ không yên.

Lúc tỉnh lại đã phát hiện vậy mà lại xuất tinh trong mộng rồi.

Quần lót ẩm ướt thoang thoảng mùi tanh, cùng với dương v.ật xuất tinh thì bướm nhỏ bên dưới cũng ẩm ướt, ẩm ướt đến mức cảm giác rằng đũng quần nơi đó cũng có thể vắt ra nước luôn vậy. Bùi Nam xấu hổ cuộn mình lại, chỉ vì cậu vẫn còn nhớ rõ giấc mộng của mình.

Là mộng xuân, mộng xuân dây dưa với Tề Phong Bắc.

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Cậu mơ thấy hai người hôn nhau, Tề Phong Bắc hôn cậu rất kịch liệt, hai đầu lưỡi quấn riết lấy nhau, triền miên đến mức không thể tách rời. Tề Phong Bắc lại sờ cậu, sờ eo cậu, sờ mông của cậu, rồi lại sờ bướm nhỏ của cậu... Ngón tay to lớn ấm áp của hắn xoa xoa lấy bướm nhỏ của cậu như muốn đem bướm nhỏ vò nát, tiếng nước vang lên nhóp nhép, sau đó tách hai chân của cậu ra, rồi móc ra dương v.ật khổng lồ đó, tầm mắt nặng nề nhìn cậu, khàn giọng nói: "Tôi sẽ phá thân cậu."

Nhưng đến cuối cùng vẫn không thể thành công, bởi vì do Bùi Nam chưa từng bị làm qua bao giờ, quá trình sau đó cậu không thể chịu được, toàn thân nóng ran lên và ngứa ngáy, vùi đầu vào lồng ngực người đàn ông như muốn hoà tan vào đó.

Bùi Nam cứng ngay khi nhớ lại dư vị trong giấc mộng, phía dưới cũng ngứa ngáy lại còn hơi đau xót, Bùi Nam cởi quần lót ra thì mới biết nơi đó của mình quả thật hơi bị sưng một chút rồi.

Tề Phong Bắc dùng sức chà xát mạnh như vậy, không sưng lên mới là chuyện lạ.

Nhưng Bùi Nam lại không cảm thấy khó chịu gì, trái lại còn cảm thấy vui vẻ.

Nếu mình "bị thương" thì thái độ của Tề Phong Bắc đối với mình sẽ tốt hơn đúng không?

Sẽ giống như trước đây vậy, mỗi lần Tề Phong Bắc về muộn thì cậu sẽ có cái cớ bắt "chứng cứ phạm tội", khiến cho ba ba nhận sai rồi sau đó cậu sẽ càng được chiều chuộng hơn.

Nghĩ tới đây, Bùi Nam gần như nhảy cẩng lên, vội vàng mặc quần áo rồi chạy vội tới phòng ăn, nhưng cậu chỉ nhìn thấy mỗi mẹ Hoa ở trong phòng bếp, trên bàn ăn cũng chẳng có bóng dáng của Tề Phong Bắc. Bùi Nam sững sốt, nhìn đồng hồ trên tường rồi hỏi: "Mẹ Hoa, ba con, Tề tiên sinh còn chưa xuống sao?"

Mẹ Hoa nói: "Tiên sinh đã đi rồi."

Một lòng tràn đầy mong đợi của Bùi Nam cứ vậy mà tan thành mây khói, cả buổi sáng luôn ỉu xìu. Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại khiến cậu càng ủ rủ hơn.

Chú Trung đã xuất viện về nhà.

Chú Trung bị rạn xương cụt, đáng lí ra nên nằm bệnh viện một tháng nhưng chú không yên tâm, thấy mình không có vấn đề gì thì kiên quyết quay về. Chú đi tới gần, bầu không khí nghiêm túc hẳn lên, bởi vì Bùi Nam quên gấp chăn bông nên ngày hôm đó cậu bị mắng hẳn mười phút.

Chú Trung cười lạnh nói: "Tâm tư của cậu tôi hiểu chứ, ngày hôm qua cậu làm ra loại chuyện đó, chính là muốn khiến cho tiên sinh tội nghiệp cậu có đúng không? Nghe nói cậu còn muốn tự sát? Đúng là hành vi ngu dốt!".

Chú trông không có vẻ hung dữ nhưng lại cực kỳ nghiêm túc, Bùi Nam nhìn mà sợ không thôi.

"Tôi nói cho cậu biết, cậu không thể cả đời cứ dựa vào nhà họ Tề mãi như vậy được, từ lâu rồi cậu đã không còn là thiếu gia của nhà này nữa. Tôi khuyên cậu một câu, bây giờ tốt nhất cậu nên chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, sau khi kết thúc thời gian tiên sinh hứa với cậu, tôi nhất định sẽ đưa cậu đi!"

Bùi Nam bị chú dạy bảo đến mức cúi gằm mặt.

Chú Trung lại cau mày, "Nhìn bộ quần áo mà cậu đang mặc đi, lẽ nào cậu không có bộ đồ nào bình thường chút sao?"

Bùi Nam nhẹ giọng nói: "Không có ạ."

Chú Trung nhìn chằm chằm nửa ngày, cuối cùng để lại lời cảnh cáo: "Tôi về rồi, cậu không cần theo sau phục vụ tiên sinh nữa, sau này tiên sinh ở nhà, cậu cũng không được làm phiền, cũng không cho phép cậu lên lầu hai nữa."

Bùi Nam sửng sốt, không nhịn được ngẩng đầu lên, "Đây là... ý của ngài ấy sao?"

Chú Trung nói: "Đương nhiên!"

Bùi Nam lo lắng lắm. Chú Trung nói vậy thì kế hoạch sắp tới của cậu sẽ bị ngâm nước rồi, mà có khi còn không có cơ hội hành động nữa kìa. Nhưng chú Trung trở về cũng có chỗ tốt, ngày thứ hai sau khi chú về thì cũng đã bảo người đưa qua cho câu mấy bộ quần áo bình thường để cậu mặc, tuy rằng giá cả bình dân nhưng ít ra cũng là áo thun và quần vận động có màu sắc phổ thông.

Sau chuyện lần đó, Bùi Nam không còn được gặp Tề Phong Bắc nữa.

Thời gian Tề Phong Bắc ở nhà chẳng bao nhiêu, ở nhà cũng chỉ xuất hiện ở tầng một lúc ăn cơm. Bùi Nam không được phép lên lầu hai, cũng không được phép ăn cơm chung với Tề Phong Bắc cho nên cậu căn bản không có cơ hội đến gần Tề Phong Bắc. Mỗi lần tới giờ Tề Phong Bắc ăn cơm thì cậu đều muốn kiếm cơ hội đến gần thì chú Trung sẽ mắng ngay rằng: "Tiên sinh đang dùng bữa, không cho phép quấy rầy, cậu trở về phòng nhanh đi!"

Bùi Nam ấm ức nhìn Tề Phong Bắc, nhưng người đàn ông chẳng hề quay đầu lại, chỉ nghiêm túc nhìn tờ báo trong tay, dường như xem cậu không hề tồn tại.

Xem ra chuyện tối ngày hôm đó khiến hắn tức giận thật rồi.

Càng làm cho Bùi Nam lo lắng chính là sau tối hôm đó, tối nào cũng sẽ mơ thấy mộng xuân.

Giấc mơ cứ kéo dài, đầu tiên là âu yếm nhau, sau đó là bướm nhỏ cứ bị xoa nắn nhiều lần, rồi đối phương sẽ móc ra thứ đồ vừa to vừa dài ấy. Kích thước đáng sợ như vậy nhưng sau khi nhìn thấy nhiều lần trong giấc mơ thì Bùi Nam cũng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, thay vào đó cậu luôn cảm thấy ngứa ngáy và rất muốn sờ vào một cái. Cậu luôn tỉnh dậy trong cơn đê mê, giấc mơ không có nửa đoạn sau nên thân thể cũng không có cách nào thoả mãn, mà cậu cũng không có đủ kinh nghiệm để lấp đầy phần còn lại của giấc mơ.

Rốt cuộc là muốn quan hệ thì phải làm sao.

Mặc dù biết phải nhét vào nhưng Bùi Nam tìm mãi cũng không tìm được chỗ có thể nhét, cậu sờ khắp bướm nhỏ của mình mấy lần nhưng chỉ chạm tới chỗ âm vật khiến cậu thấy rất sướng, sau đó là tới phần hậu môn ở phía sau. Nhưng cái lỗ đó đóng chặt quá, cậu đã thử mở nó ra nhưng đau quá không chịu được, cuối cũng vẫn chẳng biết lối vào hàng thật ở nơi đâu.

Chuyện này làm cậu khó chịu mãi, cho đến một buổi chiều nọ không nhịn được nà ngồi xổm xuống bên cạnh chú thợ trồng hoa họ Triệu, nhỏ giọng hỏi: "Chú Triệu ơi, chú có thể giúp con một việc được không?"

Mối quan hệ của hai người khá tốt, mỗi lần người làm vườn đến Bùi Nam đều sẽ rót nước trái cây cho chú, đôi lúc còn giúp đỡ chú nữa. Chú Triệu chỉ là người làm công nhỏ nhoi, mặc dù thân phận Bùi Nam bây giờ cũng không hơn gì chú nhưng ít nhất đối phương cũng đã từng là một tiểu thiếu gia cao quý cho nên chú Triệu cũng rất vui khi được làm bạn với cậu, bên trong lời nói cũng không khỏi có chút lấy lòng.

Lần này cũng không ngoại lệ, "Giúp cái gì? Có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp."

Giọng Bùi Nam lại càng nhỏ hơn, "Chú có... Có loại phim đó có thể cho con mượn xem một chút không?"

Sau khi biết rõ cậu muốn loại phim nào, chú Triệu giật mình ngay, nhìn xung quanh thấy không có chú Trung đứng gần đó mới thở phào nhẹ nhõm. Vốn dĩ chú không tính đồng ý nhưng không chịu được Bùi Nam cứ theo năn nỉ suốt, cuối cùng vẫn lén lút đưa chiếc điện thoại mình chuyên dùng để xem video phim khiêu dâm giấu tận sâu trong đáy hòm cho Bùi Nam.

Bên trong không chỉ có các video khiêu dâm được tải xuống mà còn có các đường link chuyên đăng mấy cái video khiêu dâm như vậy.

Sau khi đưa cho cậu, chú Triệu còn dặn dò cẩn thận, "Nhất định phải cẩn thận một chút, không được để chú Trung phát hiện, nếu không tôi sẽ bị mất việc đó."

Gia cảnh nhà họ Tề quyền quý, có truyền thống gia đình nghiêm khắc, những thứ tục tĩu như vậy đương nhiên không được phép xuất hiện trong nhà.

Hơn nữa sau chuyện Bùi Băng ngoại tình hơn mười năm thì chú Trung càng quản lý kín kẽ hơn. Bởi vì chú cảm thấy mình thật thất trách, dù sao chủ nhân bề bộn nhiều việc đến như vậy, chú thân là quản gia lại không phát hiện tư tình của bà chủ và tài xế, thật sự là sai lầm.

Đây có lẽ cũng chính là nguyên nhân chú có thái độ đặc biệt cứng rắn và lạnh nhạt đối với Bùi Nam.

Bùi Nam lén lút đem đồ về phòng mình giống như ăn trộm, đợi cho đến trời tối khi mọi người đi ngủ hết thì mới dám lấy ra. Cậu mở cái video thứ nhất trong sự hiếu kỳ và mong đợi, thanh tiến độ trên video cho thấy chú Triệu đã xem qua, hơn nữa chỉ xem được có một nửa rồi tắt đi, cho nên cảnh đầu tiên đập vào mắt Bùi Nam chính là một cảnh đặc biệt kích thích.

Trong video đó nữ chính đang khẩu giao cho nam chính.

Bùi Nam đương nhiên chẳng biết từ "khẩu giao" này là cái gì, chỉ đến khi cậu thấy nữ chính thè lưỡi liếm trọn lấy dương v.ật của nam chính rồi nuốt vào cổ họng thì hoảng hồn ré lên một tiếng, cuối cùng phải lấy tay che miệng mình mới ngăn không cho tiếng hét lọt ra nữa. Dòng máu chảy trong người nhanh chóng sôi trào, cả người cậu đều cảm thấy nóng lên, chỉ mấy phút sau, bản năng tình dục bao trùm lấy cậu, làm cậu thoát khỏi cơn buồn nôn.

Thì ra là còn có thể làm như vậy.

Nữ chính trong bộ phim không tới mức đẹp tuyệt vời nhưng bù lại rất mị hoặc, còn nam chính thì có gương mặt phổ thông, thứ dưới háng cũng đen đen, không lớn lắm, được mút lâu như vậy cũng không thấy cương gì cả.

Trong đầu Bùi Nam đã tự động thay cậu vào vai nữ chính, mà nam chính thì biến thành Tề Phong Bắc, thứ đồ vừa ngắn vừa nhỏ kia cũng biến thành thứ vừa to vừa dài... Nếu cậu liếm dương v.ật của Tề Phong Bắc, liệu Tề Phong Bắc có lộ ra biểu tình đê mê như vậy không?

Quảng cáo
Trước /69 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngã Dụng Mộc Điêu Ký Lục Dị Thường

Copyright © 2022 - MTruyện.net