Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một màn thổ lộ của tiểu lưu manh khiến cho Mộ Dung Cương cảm thấy rất hỗn loạn, mãi cho đến tiệc tối mới miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại.
Nhưng trong lòng đầy tâm sự khiến cho y cứ xuất thần, mà khi ý thức lại thì bắt đầu lại thấy ảo não vô cùng, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lời của tiểu lưu manh là thật sao?
“Tiểu Cương, cậu nếm thử xem, món tôm nướng này thật là thơm, chỉ là có hơi cay, cậu ăn được không?” Đổng Uyển Khanh rất phong độ mà chăm sóc y, vừa ân cần nhưng không quá phận, lại không quá khách khí.
Mộ Dung Cương trong lòng có hơi áy náy, mình cứ để mặc cậu ta từ chiều tới giờ. Bối rối lắc đầu, đột nhiên từ phía sau vang lên tiếng nói, “Cậu ấy không ăn món ăn có gia vị cay nồng ở bên ngoài, chỉ có ở nhà mới ăn mà thôi.”
Đường Mộ Dương tắm rửa một cái, thay đổi quần áo xuống dưới sảnh. Chiếc áo thun màu lam pha xám bó sát người phối với một chiếc quần dài màu trắng rộng rãi, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái tự nhiên. Mái tóc không được chải chuốt như mọi khi mà để xõa tung thoải mái, khí chất cả người toát ra hoàn toàn bất đồng với trước kia, giống như một cơn gió mát lành, làm cho người ta không thể không liếc mắt nhìn một cái, lại nhịn không được mà lén nhìn thêm một lần nữa.
Khách đến dự tiệc dường như có người đã nhận ra hắn là ai, Mộ Dung Cương nghe được bên trong đám người có tiếng kinh hô khe khẽ. Nhưng mà y không có cách nào lắng nghe xem người ta rốt cuộc là đang nói cái gì, chỉ đứng sững như bị điểm huyệt mà nhìn tiểu lưu manh trưng ra nụ cười thương hiệu, từng bước một nhàn nhã tự đắc đi về phía y.
Tựa hồ nhìn thấy bộ dáng ngốc lăng của y rất thú vị, vươn tay xoa đầu y, “Cưng nói có đúng không nha, cháu cưng?”
Thân thể vừa tiếp xúc,, Mộ Dung Cương nhất thời giống như được giải huyệt giật bắn mình, trái tim vốn đang đập loạn trong ***g ngực cũng lập tức khôi phục lại bình thường, nửa là vì bị hắn trêu chọc, nửa là vì chính mình thất thố, trưng ra gương mặt đỏ bừng,“Lấy bàn tay bẩn thỉu của chú ra!”
Đường Mộ Dương cười cười rút tay ra nhưng không vội thu về mà vói lấy một miếng thịt bò hầm tiêu trong dĩa của y bỏ vào trong miệng, vừa thưởng thức món ăn vừa liếm ngón tay, “Đồ ăn của cưng lấy ở đâu vậy? Lấy cho chú một dĩa đi cưng.”
“Bộ chú không có tay sao? Mà đừng có ăn bốc!” Mộ Dung Cương giấu cái dĩa ra đằng sau, bộ dáng nổi giận đùng đùng giống hệt như con nít, ngay cả Đổng Uyển Khanh cũng không nhịn được mà muốn trêu ghẹo y.
“Keo kiệt!” Đường Mộ Dương liếm liếm ngón tay, tiêu sái quay mông đi, tự mình cầm lấy một cái dĩa, bắt đầu công cuộc tìm kiếm đồ ăn.
Tiệc rượu thiết kế là hình thức tiệc buffet, vừa có đầy đủ những món ăn đáp ứng sở thích của mọi người, lại giúp cho đám thanh niên nam nữ có thể tự do đi lại xã giao.
Giữa đại sảnh được sắp một dãy bàn thật dài, bên trên là vô số các loại món ăn đủ màu sắc. Xung quanh là rất nhiều bàn tròn nho nhỏ, để cho mọi người có thể tùy ý ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện với nhau.
Mà trước đại sảnh còn có một sân khấu nhỏ, đang có một dàn nhạc diễn tấu những bản nhạc nhẹ, có lẽ lát nữa sẽ có biểu diễn tiết mục gì đó.
Mắt thấy Đường Mộ Dương tiêu sái bỏ đi, Đổng Uyển Khanh mới hiếu kì hỏi,“Tiểu Cương, vì sao cậu lại không ăn cay ở ngoài?”
Mộ Dung Cương có chút quẫn bách, ấp úng đáp,“Tôi chỉ cần ăn đồ ăn cay nồng sẽ không ngừng chảy nước mũi……”
Đổng Uyển Khanh phụt một tiếng không nhịn được cười,“Cậu thật đáng yêu! Quên đi, chúng ta cũng tìm vị trí ngồi xuống.”
Tôi có phải là con gái đâu mà đáng yêu cái gì? Mộ Dung Cương trong lòng oán thầm, ngoài mặt thì không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Đổng Uyển Khanh.
Không bao lâu sau, Kì Khang Chi mang theo một thiếu niên thanh tú đáng yêu đi vào.
Đó hẳn là bạn trai của anh Hải Trừng đi? Nhưng sao chú năm lại không để ý đến cậu ta lắm vậy? Mộ Dung Cương chỉ thấy Kì Khang Chi thấp giọng nói gì đó với thiếu niên kia, sau đó tự mình cầm lấy một cái dĩa đi lấy một đống thức ăn, rồi đi tìm một chỗ tốt ngồi xuống, để lại thiếu niên kia chân tay luống cuống, cả buổi trời vẫn do dự không biết nên làm cái gì mới tốt.
Mộ Dung Cương nhìn không được, buông đũa xuống đi qua đó,“Xin chào, tôi là em họ của Hà Hải Trừng, tên tôi là Mộ Dung Cương. Cần tôi giúp gì không?”
Thiếu niên cuống quít tự giới thiệu,“Ách…… tôi là Hứa Gia Bảo, tôi … ư………” Cậu định bắt tay, nhưng một tay cậu còn đang cầm dĩa, một tay cầm cái gắp thức ăn, ở trên còn dính nước sốt, không nghĩ tới vung lên làm văng nước sốt vào dép của Mộ Dung Cương.
“Ai nha! Dơ quá! Tôi……” Hứa Gia Bảo càng thêm luống cuống tay chân, không biết nên để mấy thứ trên tay vào đâu.
“Không sao cả, cậu cứ đứng yên đó.” Mộ Dung Cương sợ cậu ta càng làm càng hỏng thêm, trước trấn an đối phương, rồi mới nhanh chóng rút ra chiếc khăn ăn ở hộp giấy gần đó, lau sạch vết bẩn trên chân. Sau đó mới tiếp nhận dĩa của thiếu niên, bắt đầu giúp cậu ta lấy đồ ăn.
“Cậu đừng lấy nhiều quá, mỗi thứ chỉ cần lấy một miếng, nếm thử là đủ rồi. Mấy món này ăn được lắm, tôi vừa thử qua, cậu có thể nếm thử. Cậu thích ăn món gì? Nhạt nhạt hay là đậm vị một chút?”
Hứa Gia Bảo càng thêm ngượng ngùng, di di mũi chân,“Tôi, tôi không kén ăn lắm đâu. Phiền…… phiền cho anh quá!”
“Không sao đâu!” Tiểu lưu manh không biết từ lúc nào lại xuất quỷ nhập thần xông ra, dọa Mộ Dung Cương nhảy dựng.
“Sao chú lại tới nữa?”
Tiểu lưu manh làm vẻ mặt vô tội,“Vừa rồi chú hai chọn mấy món đều ăn xong hết rồi nha, không phải nên đến lấy thêm sao? Hai ta khẩu vị không khác biệt lắm, cưng ăn cái gì thì chú hai của cưng ăn cái đó!”
Mộ Dung Cương lườm hắn một cái, lại vẫn là hậm hực gắp đồ ăn cho Hứa Gia Bảo.
Tiểu lưu manh nhàn rỗi đứng nhìn một hồi thì chán, quay qua nhìn thấy bộ dáng ngây ngô của Hứa Gia Bảo, bắt đầu ngứa ngáy tay chân,“Hắc, cậu chính là lão bà của Hà Hải Trừng đi? Hai đứa bây có gian tình với nhau từ khi nào vậy?”
Hứa Gia Bảo mặt đỏ bừng đến độ xuất huyết, lắp bắp giải thích,“Không…… không phải đâu!”
“Không phải cái gì chớ, thằng nhóc kia hẹn chú mày đến đây, nhất định chả có hảo tâm đâu! Cẩn thận nha nhỏ, thằng nhóc đó hiểm lắm đó, không khéo nó đem chú mày ăn đến xương cốt cũng chẳng còn!”
Hứa Gia Bảo bị dọa hết hồn, lão Hải là loại người như vậy sao?
“Chú đừng có nói lung tung!” Mộ Dung Cương trừng tiểu lưu manh một cái, trấn an Hứa Gia Bảo,“Cậu đừng nghe tên này nói hưu nói vượn, tên này là Đường Mộ Dương, là em trai của bác cả nhà tôi, có bệnh thần kinh nên đừng có để ý!”
Bệnh thần kinh? Hứa Gia Bảo có ngốc đến đâu cũng nghe ra được ý đùa bỡn trong đó. Giương mắt nhìn tiểu lưu manh, có chút muốn cười, lại ngượng ngùng. Đột nhiên cậu nhíu mày, rồi khẽ hô một tiếng.
Đường Mộ Dương cười đến vẻ mặt phong tao,“Cảm thấy chú đây đẹp trai hông? Tên tiếng Anh của tôi Yannis.”
“A!” Hứa Gia Bảo quên béng mất mình đang ở đâu hét ầm lên, vừa hét xong thì tự mình cũng hoảng lên, vội vã che miệng, đôi mắt lại hưng phấn lòe lòe sáng lên,“Anh thật là Yannis sao?”
Tiểu lưu manh đắc ý dào dạt,“Nếu các hạ hỏi chính là siêu sao mô tô thì chính là tiểu sinh!”
Hứa Gia Bảo rất là kinh hỉ, kích động tóm lấy cánh tay hắn mà lắc không ngừng,“Thật là anh? Thật là anh sao? Tôi rất thích anh!”
Tiểu lưu manh vênh váo tự đắc,“Cám ơn, bất quá không cần rất thích đâu, chỉ cần hâm mộ bình thường là tốt rồi.”
Nông cạn! Mộ Dung Cương vô cùng khinh thường, mắt thấy thức ăn trong dĩa đã kha khá, đưa qua cho Hứa Gia Bảo một dĩa,“Này!”
Hứa Gia Bảo quay đầu nhìn thấy Kì Khang Chi cô đơn một mình ngồi ăn, nhìn lại hai người đứng cạnh mình, có chút không biết nên chọn bên nào bỏ bên nào,“Hai người ngồi ở chỗ nào? Chúng ta ngồi chung bàn đằng kia nha?”
“Miễn! Cái tên Kì lão ngũ kia, bát tự của tên đó với tôi không hợp, bọn này chỉ cần ngồi gần nhau hơn nửa phút là đập nhau liền.” Đường Mộ Dương lại chỉ chỉ qua chỗ Đổng Uyển Khanh, lại nhìn qua Mộ Dung Cương,“Còn về phần vị tiên sinh này, ngài đây còn phải đi cùng người ta nói chuyện yêu đương nữa.”
Mộ Dung Cương bị hắn chọc tức không nhẹ, quay đầu bước đi.
Tiểu lưu manh nhún vai,“Tôi ngồi với thằng bạn ở bên kia, nếu cậu thích thì cứ qua đó chơi, hoan nghênh.”
Hứa Gia Bảo do dự một chút, vẫn là đi qua chỗ Kì Khang Chi.
Không ngờ còn chưa kịp ngồi xuống thì Kì Khang Chi liền gương mắt đạm đạm nói với cậu,“Cậu thích thì cứ qua đó đi. Tôi và Đường Mộ Dương tuy rằng không ưa nhau, nhưng dù sao cũng là thân thích, đều là tranh cãi nhỏ thôi, không có gì đâu. Nếu cậu thích cậu ta như vậy thì cứ qua bên đó mà ngồi đi.”
Hứa Gia Bảo đỏ mặt, vừa rồi mình nói lớn quá sao? Ngay cả anh ta cũng nghe thấy, anh ta giận mất rồi.
“Tôi……tôi muốn ngồi ở bên này.”
“Nhưng mà tôi đã ăn xong rồi.” Kì Khang Chi cười cười, đứng dậy cầm lấy cái dĩa đã trống không lên,“Chơi vui vẻ đi, cậu đã trưởng thành rồi, không cần xảy ra chuyện gì cũng đều trông cậy người khác chăm lo cho mình, nhớ về phòng sớm một chút là được.”
Hắn nói xong liền bỏ đi.
Còn lại Hứa Gia Bảo sửng sốt ngồi đó, lớn đến thế này rồi, lần đầu tiên mới có người nói với cậu như vậy.
Mặc kệ là ở trong nhà, hay là chơi với bạn bè, cậu vĩnh viễn vẫn là bảo bảo được mọi người chăm sóc, nhưng người này, anh ta lại nói, nói cậu không cần đợi người khác chăm sóc cho mình, anh ta…… sao anh ta lại có thể nói như vậy?
Cuối cùng, Hứa Gia Bảo rốt cuộc vẫn là ủ rũ ôm dĩa thức ăn đi tìm Đường Mộ Dương.
“Kì lão ngũ chính là như vậy, luôn âm dương quái khí, đừng để ý đến hắn ta!” Đường Mộ Dương giới thiệu Hứa Gia Bảo với Cốc Tâm Dương và Tô Minh.
Cốc Tâm Dương không cần phải nói, là người rất hào sảng, biết Hứa Gia Bảo cũng rất có hứng thú với xe mô tô, ngay lập tức liền hẹn cậu khi nào rảnh thì sẽ đi hóng gió.
Nhưng mà Tô Minh thì khác, chỉ lo cắm cúi ăn, rất ít khi nói chuyện, bất quá đôi khi ngẫu nhiên liếc nhìn Hứa Gia Bảo, trong ánh mắt lại mang theo một cỗ cảm xúc khác thường.
Hứa Gia Bảo cũng cảm nhận được, nhưng mỗi lần cậu muốn kiểm tra thử thì đối phương lại cúi đầu, dùng mái tóc thật dài che đi đôi mắt.
Buổi tiệc càng lúc càng náo nhiệt, rất nhiều nam thanh nữ tú đã tụ tập thành từng nhóm bốn năm người, bắt đầu tiếp xúc làm quen.
Người phụ trách của khách sạn không mất thời cơ tiêu sái đi lên sân khấu, tuyên bố,“Các vị, dựa theo ý của người tổ chức buổi tiệc này, hôm nay tại bữa tiệc này của chúng ta còn có một hoạt động bán đấu giá từ thiện. Các vị có thể tùy ý lên sân khấu biểu diễn, hoặc là đưa ra vật phẩm tùy thân tiến hành bán đấu giá, không có giới hạn. Tất cả tiền quyên được từ hoạt động bán đấu giá này sẽ được ủy thác cho hội từ thiện. Nếu như không có vấn đề gì thì bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu nhé? Có vị nào muốn là người đầu tiên không ạ?”
“Tôi!” Đường Mộ Dương ăn xong chưa kịp lau miệng liền nhảy đi ra, “Ca hát có thể không?”
Đương nhiên có thể, người chủ trì cũng nhận ra hắn, lập tức giới thiệu,“Vậy xin mời Yannis bắt đầu tiết mục mở màn của đêm nay!”
Đường Mộ Dương vọt tới trên đài, lấy khăn tay chùi chùi miệng, tiếp nhận microphone, phi thường tự tại nói,“Thật ngại quá, mọi người đều biết tôi là tay đua mô tô, kỳ thật đó chỉ là nghề tay trái của tôi mà thôi, sở trường của tôi chính là ca hát đấy!. Chỉ là vẫn không được Bá Nhạc(*) phát hiện mà thôi.”
(Bá-Nhạc vốn nổi tiếng xem tướng ngựa, biết rõ khả-năng, sở trường sở đoản của mỗi giống ngựa, rất sành việc giám-định ngựa để phát-hiện ngựa nào đích-thị là thiên-lý mã. Đời vốn không thiếu thiên-lý mã, song nếu không có Bá-Nhạc, thử hỏi mấy ai phân-biệt được ngựa nào là ngựa thường, ngựa nào là tuấn mã có thể chạy suốt nghìn dặm đường?)
Hắn vừa lên tiếng, dưới sân khấu liền vang dội tiếng cười, không khí lập tức liền trở nên sinh động.
“Mọi người đừng có cười mà, tôi nói thật đấy! Không tin thì mọi người cứ chờ xem, bất quá tôi có một yêu cầu nho nhỏ, tôi biết mọi người đều có điện thoạt di động, nhìn cô gái xinh đẹp kia kìa, đã bắt đầu chụp hình rồi. Anh tuấn tú lắm đúng không?”
Hắn tạo vài tư thế pose với mọi người dưới sân khấu, lại còn chớp chớp mắt, tiếng cười càng lớn.
“Chúng ta có lẽ không biết nhau, nhưng mà gia trưởng của chúng ta hẳn là đều quen biết, vậy coi như chúng ta cũng là người quen rồi, xin mọi người thủ hạ lưu tình, có chụp thì cũng chỉ giữ lại để tự thưởng thức, nếu buồn chán thì lấy ra yy cũng không sao, nhưng xin đừng đăng lên mạng, tôi đã bị để ý lắm rồi, tôi không muốn lại gặp thêm nhiều rắc rối sau này, có được không?”
“Không thành vấn đề!” Không ít người còn huýt sáo, nhiệt liệt cổ động.
Đổng Uyển Khanh nhìn cái gã bắn điện bốn phía trên đài kia, giờ khắc này, đúng là có cảm giác hắn là một ngôi sao thật,“Tên này cũng có khả năng thu hút đấy chứ, từ nhỏ đã vậy sao?”
“Hắn đúng là kẻ chỉ thích náo động!” Mộ Dung Cương ngoài miệng tuy rằng nói như thế, nhưng ánh mắt nhìn chăm chú kia rõ ràng đã bán đứng tâm y.
Đổng Uyển Khanh đâu có mù, đương nhiên nhìn ra y là khẩu thị tâm phi. Trong lòng thầm than, có lẽ lúc này mình thật sự là người thừa. Cúi đầu cười yếu ớt, uống một ngụm cà phê, cá tính yêu nghiệt vốn bị đè nén đang rục rịch đòi thoát ra.
Tưởng như thế là đã thắng ta đây sao? Không dễ vậy đâu em ạ!
Đường Mộ Dương ở trên sân khấu, nhìn thẳng về phía Mộ Dung Cương,“Hôm nay tôi lên đây hát một bài, thứ nhất là vì báo ơn, dù sao nơi ăn chốn ở này đều là do nhà người ta cung cấp cho. Thứ hai, là vì muốn nói một lời với một người, đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất.”
Tim Mộ Dung Cương lại bắt đầu đập thình thịch, chợt nghe tiểu lưu manh ở trên đài cao giọng tuyên cáo,“Cháu yêu, chú bây giờ trịnh trọng nói cho cưng, chú hai là thật lòng muốn theo đuổi cưng nga! Các anh chị em ở đây nếu ủng hộ xin quyên góp vài đồng, xem như giúp tôi bày tỏ tấm lòng. Cảm tạ!”
Nhất thời, tiếng thét chói tai, tiếng trầm trồ khen ngợi cơ hồ muốn đem cả gian phòng chấn sụp!
Mộ Dung Cương hận không thể đào lỗ chui xuống, tiểu lưu manh, hắn sao lại nói ra trước bàn dân thiên hạ chứ?
Nhưng tiểu lưu manh không chỉ có muốn nói, còn muốn hát, giống như châm một ngọn lửa ở trên sân khấu, ngọn lửa đó lan ra khắp bốn phía, quả thực khiến cho toàn sảnh náo nhiệt hẳn lên.
Mộ Dung Cương hoảng hốt, dường như y lại trở về mùa hè bảy năm về trước.
Cũng là một đám đông ồn ào nhốn nháo, một đám gương mặt còn trẻ hơn cả những người ở đây, ở giữa lễ tốt nghiệp không chút cố kị mà đùa giỡn, những tiếng cười đùa, còn có những giọt nước mắt, cũng là những lời khiến cho bản thân không khỏi run rẩy, cũng là những đợt sóng nhiệt như muốn cuốn phăng tất cả.
Còn có bia, một ly lại một ly bia, một ly lại một ly bia!
Rồi sau đó là mơ hồ, cơn mơ hồ đáng sợ, cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng không nghe rõ, chỉ còn lại một mảnh mơ hồ……
Không! Mộ Dung Cương đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Đổng Uyển Khanh thân thiết hỏi,“Cậu sao thế, sao sắc mặt lại kém vậy?”
“Không sao!” Mộ Dung Cương kịch liệt thở dốc, trên đầu mồ hôi lạnh đầm đìa. Tập trung nhìn lên, bài hát đã kết thúc, tiết mục kế tiếp sắp được bắt đầu.
“Thực xin lỗi, tôi có chút không thoải mái, muốn được yên tĩnh một mình.” Mộ Dung Cương thật sự không còn khí lực để chống đỡ nữa, xoay người đi như muốn bỏ chạy.
Mà một người vẫn yên lặng đứng trong góc phòng nhìn toàn cảnh từ đầu tới giờ liền nhanh chóng đuổi theo.
Cuối cùng, ngôi sao vừa mới gây náo nhiệt vừa rồi, Đường Mộ Dương nhảy xuống sân khấu, nhìn không thấy đứa cháu yêu đâu, lập tức chạy ra ngoài tìm.
Đổng Uyển Khanh bĩu môi, nhìn trái nhìn phải, cầm lấy ly rượu từ từ tiến lại đằng sau lưng chàng cảnh sát đang lắc lư theo điệu nhạc, ái muội nâng một chân lên, dùng đầu gối cọ cọ cái mông cong cong của đối phương.
Cốc Tâm Dương cảnh giác quay đầu, vừa thấy là ai, nhất thời xù lông,“Cậu làm gì vậy hả?”
“Đùa giỡn.” Đổng Uyển Khanh đùa dai trưng ra nụ cười vô sỉ, thấp giọng kề sát vào lỗ tai đối phương nói,“Nếu anh có chứng cớ, cũng có thể tố cáo tôi quấy nhiễu ***.”
Tên yêu nghiệt này! Cốc Tâm Dương hạ quyết tâm phải trừng ác dương thiện.
————————————-