Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau này, mấy viên đặc công tiến vào phòng ngay sau Đường Mộ Dương nhớ lại, trong nháy mắt khi bọn họ phá cửa xông vào, vị dân thường anh dũng hơn người đó đã lập tức bay lên.
Thật là bay, bởi vì trừ bỏ dùng từ bay, bọn họ cũng không biết dùng từ gì để hình dung hành động vĩ đại của anh chàng kia trong lúc đó. Có thể là dưới nghịch cảnh, tiềm năng của con người được khai mở. Nói tóm lại là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tiểu lưu manh đã dùng tốc độ của nhà vô địch chạy cự ly ngắn Olympic mà xông lên. Che ở trên lưng Mộ Dung Cương, thay y gánh chịu.
Đương nhiên, nếu như thật sự bị nguyên một con ngựa gỗ nặng như thế giáng xuống lưng, phỏng chừng tiểu lưu manh không chết thì cũng gãy xương sống thành mấy khúc, nửa đời sau làm bạn với cái xe lăn.
Hoàn hảo, viên đặc công quả cảm cơ trí của chúng ta đã nổ súng. Một phát súng chuẩn xác bắn trúng cánh tay phải của Tăng tiên sinh.
Đau đớn bất thình lình khiến cho anh ta buộc phải buông con ngựa gỗ ra, nhưng mà do sức hút của trái đất, cả con ngựa vẫn rơi thẳng xuống lưng Đường Mộ Dương, tuy lực đạo đã giảm bớt không ít nhưng đau vẫn là rất đau.
Chỉ là ngay lúc đó Đường Mộ Dương không hề có cảm giác, vẫn ôm chặt lấy cái người dưới thân, thâm tình nhìn y, dùng biểu tình chân thành nhất từ khi hắn chào đời đến nay, hỏi một câu mà mãi về sau này vẫn khiến hắn luôn đắc ý không thôi.
“Em không sao chứ?”
Tuy rằng chỉ có bốn chữ ngắn ngủn nhưng vào giây phút sống còn như thế, hắn cư nhiên có thể không để ý đến an nguy của bản thân, ngược lại hỏi y có sao không, đây là loại tình cảm như thế nào như?
Chính là tình yêu đích thực! Hơn nữa, so với ba chữ “anh yêu em” còn lãng mạn hơn biết bao nhiêu?
Khụ khụ, chúng ta vẫn là tạm thời cắt ngang màn tự biên tự diễn của tiểu lưu manh, trở về với hiện thực.
Mộ Dung Cương cũng không có bị những lời này của hắn khiến cho cảm động, bởi vì khi tiểu lưu manh bay đến trên lưng y, đương nhiên là đem y đè sấp ở trên sàn nhà. Mà bạn nhỏ vô tội ở trong lòng y tất nhiên là không còn sự lựa chọn nào khác mà đụng trúng bụng y.
Tiểu lưu manh nhìn thấy Mộ Dung Cương nháy mắt toát ra một đầu mồ hôi lạnh, mặt cắt không còn hột máu, một tay ôm bụng, một tay kéo áo hắn, chỉ kịp nói ra hai tiếng “đứa bé”, liền đau đến trực tiếp hôn mê bất tỉnh!
“Tiểu Cương! Tiểu Cương em xảy ra chuyện gì?”
Tiểu lưu manh vừa mới làm anh hùng hoảng sợ không nhẹ nào có tâm tư đi quản đứa bé nhà người khác? Càng không thể liên tưởng đến con của mình, chỉ biết ngốc hồ hồ dùng sức lay lay Mộ Dung Cương, ý đồ lay tỉnh y.
Vẫn là viên đặc công bình tĩnh, vừa bắt giữ Tăng tiên sinh, đồng thời cũng không quên hét lớn một tiếng,“Gọi bác sĩ!”
Tiểu lưu manh bay mất ba hồn bảy vía mới hồi thần, ôm Mộ Dung Cương lao ra ngoài,“Bác sĩ! Bác sĩ đâu?”
Cùng lúc đó, nhóm người nhà chú ý chặt chẽ tiến trình vừa biết được hành động thành công, như ong vỡ tổ vọt ra, nhóm người nhà bệnh nhi bận rộn nhận con, mà người của Kì gia thì vây lấy Đường Mộ Dương.
Kì An Tu càng già càng dẻo dai, phát huy tác dụng của chủ gia đình.
Lập tức ra lệnh,“Hạnh Chi các con mau mang Tiểu Cương vào phòng cấp cứu, Gia Duyệt và Nhạc Chi đi tìm bác sĩ. Đừng hoảng hốt! An Chi và Mộ Thần đi ra ngoài ứng phó cảnh sát và phóng viên, tỉnh táo lại một chút đi!”
Có Kì An Tu nói như thế, cả nhà đều biết nên làm gì. Lập tức tản ra hành động.
Mộ Dung Cương được đưa vào phòng đặc biệt, Hà Gia Duyệt ở chỗ này kiểm tra thân thể đã rất nhiều năm, đương nhiên biết nên đi đâu, tìm bác sĩ nào. Về phần đôi chồng chồng Kì An Chi và Đường Mộ Thần, thường xuyên ứng phó với những trường hợp như thế này, lập tức dùng thân phận đại cổ đông của bệnh viện mà đi ra ngoài trấn an lòng người.
Mấy người khác thì chỉ huy Đường Mộ Dương, đem Mộ Dung Cương bế vào phòng đặc biệt, đóng chặt cửa, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.
Bác sĩ liền đến rất nhanh, khi được truyền nước biển, Mộ Dung Cương vẫn là gắt gao ôm bụng, hơn nữa thân thể hơi hơi cuộn lại, không chịu nằm thẳng ra.
Chút động tác bản năng nho nhỏ này, thu vào trong mắt tiểu lưu manh đang hoảng loạn, đương nhiên hắn không hề để ý, Kì Hạnh Chi đang sợ hãi càng không nhận ra, nhưng dừng ở trong đôi mắt lão luyện của Diêu Nhật Hiên lại rất có vấn đề.
“Các người nhẹ tay một chút, bác sĩ chú ý kiểm tra một chút xem có phải Tiểu Cương đang mang thai không?”
A? Một phòng tất cả đều choáng váng, dù có nghĩ đến thế nào cũng không ai nghĩ đến chuyện này a?
Nhưng mà Diêu Nhật Hiên rất tin tưởng vào trực giác của mình, bản thân từng có tổng cộng năm đứa con, còn chăm sóc Kì Hạnh Chi và Hà Gia Duyệt sinh ba đứa cháu, sắp có đứa cháu thứ tư, và giờ thì có lẽ là đứa thứ năm. Huống hồ người lớn tuổi, luôn có tâm lý thà rằng tin là có, cẩn thận vẫn hơn,“Trước kiểm tra cho chắc.”
Sự thật quả nhiên không sai.
Khi rất nhanh, kết quả kiểm tra của bác sĩ có phản ứng dương tính, cả nhà mới thấy vô cùng may mắn, này thật sự là nhà có người già như có bảo vật a!
Nếu bọn họ trong tình huống không biết, lôi Mộ Dung Cương cho dùng thuốc chụp CT linh tinh, rủi như thuốc có tác dụng phụ lẫn tia bức xạ rất có khả năng gây nguy hiểm cho sinh mệnh nhỏ vô tội này.
May mắn, may mắn!
Mộ Dung Cương còn đang hôn mê, nhưng sau khi được tiêm thuốc xong, cảm giác đau đớn trong bụng dần dần tiêu trừ, đôi mày nhíu chặt cuối cùng có thể giãn ra, thân thể cũng dần thả lỏng. Mấy ngày đường bôn ba liên tục, hơn nữa lại còn trải qua kinh hách cùng lo lắng, chợt buông lỏng, giúp cho y dần dần từ trạng thái hôn mê chuyển sang trạng thái ngủ.
Vừa mới ngủ, liền ngủ thẳng đến sáng sớm ngày hôm sau.
Chiếp chiếp chiếp!
Chim ở đâu kêu vậy, thật đáng ghét! Mộ Dung Cương vẫn muốn chìm trong giấc mộng ấm áp, thực không muốn tỉnh. Nhưng tiếng chim kêu càng thêm náo nhiệt, hắn không kiên nhẫn muốn chui vào trong chăn, lại cảm thấy bàng quang trướng khó chịu, thật muốn đi tiểu.
Nhịn nhịn, ngủ thêm một chút. Ôi không được, cuộc đời con người có ba việc lớn, thật là khó chịu.
Mộ Dung Cương mọi cách không muốn mở mắt, nhìn vách tường màu lam, ngây người ngẩn ngơ, đây là ở đâu nhỉ?
“Tiểu Cương, con tỉnh rồi?”
Người đầu tiên hiện ra trong mắt không phải là tiểu lưu manh, là ──“Cha?” Mộ Dung Cương càng hồ đồ.
Mục Sam trong mắt dầy đặc tơ máu đỏ quạch, vừa nhìn đã biết là cả đêm chưa được ngon giấc, từ ái xoa đầu con trai,“Đứa ngốc, tốt rồi, bây giờ đã không có việc gì. Đây là bệnh viện của con, hôm qua con đột nhiên ngất đi, bác sĩ nói cần phải quan sát nhiều một chút, cho nên vẫn cứ ở đây từ hôm qua. Ba ba con cũng ở đây chăm sóc con đến hơn nửa đêm thì mệt quá mới thiếp đi được một chút.”
Mộ Dung Cương chậm rãi chuyển động ánh mắt, nhìn ba ba mình đang đắp chăn ngủ trên sô pha bên cạnh, kí ức từng chút khôi phục lại. Y nhớ rất rõ, ngày hôm qua chính là tiểu lưu manh đã xông lên, che ở trên lưng y.
“Kia Đường…… Đường Mộ Dương đâu?”
Cơ hồ là vô thức vừa nghĩ đến liền hỏi ra miệng, y có chút hối hận, sao cứ phải quan tâm tên kia chứ? Tựa như chứng tỏ rằng y rất thích hắn vậy!
Quả nhiên, Mục Sam hiểu lầm, ha hả cười,“Mộ Dương không sao cả, ngày hôm qua cản cái ghế kia cho con, không bị tổn thương đến gân cốt nhưng cũng bị bầm tím vài chỗ, sưng lên lâu như vậy mà nó vẫn không hề hé răng, cứ ở bên cạnh con, chỉ là gần sáng, chúng ta thấy nó có chút phát sốt, mới bắt nó đi kiểm tra.”
“Hừ, kia cũng đáng đời anh ta!”
Bên cạnh, Kì Hạnh Chi ngủ không say lắm bị bọn họ nói chuyện đánh thức, dụi dụi mắt, ngáp một cái liền đi đến xem con trai,“Tiểu Cương, con thấy thế nào rồi?”
Câu này vừa hỏi ra, làm cho Mộ Dung Cương chợt nhớ ra, đỏ mặt lí nhí nói,“Con…… con muốn đi toilet.”
Kì Hạnh Chi khinh thường,“Cần gì phải ngượng? Mang thai vốn chính là như vậy, bào thai chèn lên bàng quang khiến cho mắc tiểu cũng là hiện tượng bình thường, để ba ba đỡ con a.”
Gì gì gì? Mộ Dung Cương lập tức hoàn toàn thanh tỉnh,“Ba ba, ba ba vừa nói cái gì?”
Mục Sam cười, đỡ con trai đứng lên, “Bác sĩ đã kiểm tra rồi, sắp được hai tháng. Ông Đường vui đến phát điên luôn, đang còn thương lượng với ông nội con muốn tổ chức tiệc mừng!”
Kì Hạnh Chi căm giận bất bình than thở,“Thật sự là tiện nghi cho táo nhỏ kia! Con khỏi cần quan tâm, tự chăm sóc bản thân là được rồi.”
Mộ Dung Cương nửa ngày mới hồi thần, sau kinh ngạc cùng vui sướng ban đầu, y đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Thật sự có bảo bảo sao? Không phải ảo giác của y? Vậy y có thể chăm sóc được nó sao? Bảo bảo bộ dạng có đẹp không? Đang lúc y mất hồn mất vía, miên man suy nghĩ, chuẩn lão cha đang hưng phấn lôi một người đi đến.
“Hey!”Rihanna cười đến cả người lẫn vật vô hại, hôm nay cô nàng đã cố ý thay đổi một cái váy, cách ăn mặc dịu dàng dễ gần.
Đường Mộ Dương chính thức giới thiệu,“Đây là Rihanna, là cái người anh đã từng nhắc đến với em. Ê, bà nói mau lên!”
Rihanna ngày đó trước khi Mộ Dung Cương được điều trị đã được Kì An Chi lễ phép mời đi, an bài nghỉ lại tại một khách sạn. Dù sao việc riêng của nhà bọn họ vẫn không nên để cho người ngoài biết. Cho nên cô nàng không biết chuyện Mộ Dung Cương mang thai, lần này cô đến đây là vì bị Đường Mộ Dương chộp tới bắt nhận lỗi.
“Thực xin lỗi, ngày hôm đó là tui cố ý gây hiểm lầm cho anh. Bởi vì tui có một bộ phim muốn diễn, cho nên cần phải nắm bắt được diễn biến tâm lý của nhân vật. Nếu anh chơi lâu với tui thì sẽ biết, tui thường xuyên chơi trò này, chỉ là có đôi khi hơi đùa quá trớn. Nhưng mà tui thiệt tình là không cố ý làm anh bị tổn thương đâu, vì thế nên tui thành thật xin lỗi nha. Tui với Yannis thiệt sự là hổng có gì mà, ổng căn bản không phải là trà của tui, mà tui cũng không phải là đồ ăn của ổng, bọn tui là hoàn toàn trong sạch!”
Nhìn cô gái với vẻ mặt chân thành đứng trước mặt, Mộ Dung Cương nở nụ cười. Từ khi cô vừa bước chân qua ngưỡng cửa, y đã biết nhất định chỉ là hiểu lầm. Nếu không, không có ai vạn dặm xa xôi chạy đến để tiếp tục kích thích tình địch đã muốn bỏ chạy trối chết.
“Cô diễn rất giống, chúc bộ phim mới của cô thành công!” Chủ động vươn tay, bắt tay giảng hòa.
“Cám ơn!”Rihanna vô cùng cảm kích, nắm tay y, khe khẽc hỏi,“Vậy tui đi được chưa? Bộ phim mới đã đóng máy rồi, tui không thể chạy loăng quăng ở đây được nữa. Khi nào khởi chiếu tui sẽ tặng anh tấm vé coi lượt đầu tiên hén?”
Mộ Dung Cương rất có phong độ cười,“Không cần, đến lúc đó cô tặng tôi đĩa phim là được rồi. Nếu có khả năng thì chụp vài tấm ở hậu trường rồi tặng cho tôi, tôi sẽ càng thích.”
“Không thành vấn đề!” Rihanna cười khẽ phao mị nhãn, tiêu sái xoay người rời đi.
“Rihanna tiểu thư!” Kì Hạnh Chi lén lút đi theo, ra ngoài thì gọi giật cô nàng lại.
Rihanna sửng sốt,“Xin hỏi, còn có việc gì ạ?”
Kì Hạnh Chi hoàn toàn là một bộ dạng gà mẹ bảo vệ gà con, mời cô nàng đi vào một góc yên lặng sáng sủa, thận trọng cảnh cáo,“Tôi là ba ba của Mộ Dung Cương, có câu, tôi phải nói với cô. Tôi mặc kệ cô và Đường Mộ Dương là thật hay là giả, nhưng mà con trai tôi sắp kết hôn với cậu ta. Cho nên yêu cầu cô tránh xa bọn họ ra. Nếu không, không chỉ có vai diễn này của cô sẽ lập tức bị thay người, hơn nữa, tôi sẽ khiến cho cô đi khắp nơi trên thế giới cũng không tìm được việc!”
Rihanna lắp bắp kinh hãi, cái người trung niên này, bộ dáng thì hiền lành như thế nhưng sao lại có thể nói ra những lời khủng bố đến như vậy? Ông ta là đang đùa giỡn mình sao?
“Tốt nhất là cô nên tin.” Mục Sam đi đến, vừa nhìn Rihanna vừa gọi điện thoại cho ai đó,“Có một vị Rihanna tiểu thư, đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, bởi vì có một số việc trì hoãn, liên hệ với đạo diễn của cô ấy một chút, bảo người ta đừng trách cứ cô ấy.”
Chưa đến ba phút sau, điện thoại của Rihanna réo vang, ông đạo diễn nổi tiếng nghiêm khắc cư nhiên đích thân gọi điện thoại đến, khẩu khí ôn hòa như ông bác hàng xóm. “Rihanna, cô không cần lo lắng, cứ nghỉ ngơi hai ba ngày rồi về cũng được.”
Rihanna nổi da gà, cái gia đình gì thế này? Có ngốc đến đâu cô cũng biết nên nói gì,“Xin yên tâm, tôi tuyệt đối không dám bày trò đùa này lần thứ hai đâu.”
Nhìn bóng dáng cô gái bỏ chạy trối chết, Mục Sam mới cau mày nhìn lão bà “Em hù dọa một cô bé làm cái gì?”
Kì Hạnh Chi chính nghĩa lẫm nhiên,“Em không thể để cho bất luận kẻ nào uy hiếp đến hạnh phúc của con em! Hơn nữa, chẳng phải anh cũng là đồng lõa đó sao?”
Mục Sam cười ha ha, ôm Kì Hạnh Chi đi ra ngoài.
“Đi đâu vậy anh?”
“Về nhà.”
“Tiểu Cương còn cần người chăm sóc!”
“Bệnh viện có bác sĩ hộ lý, con nó lại là bác sĩ, không sao đâu. Tiểu Liệt hôm qua cũng rất sợ hãi, chúng ta về xem nó. Đợi Tiểu Cương ra viện, muốn kết hôn cũng cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Không bằng chúng ta thu dọn đồ đạc về nhà lớn ở đi.”
“Hừ, anh chính là muốn tạo cơ hội cho táo nhỏ thì có!”
“Người trẻ tuổi luôn luôn muốn có không gian riêng, mấy lão già chúng ta không tiện xen vào. Ai nha, thời gian trôi qua thật mau, chỉ chớp mắt, chúng ta sắp trở thành ông cả rồi. Chậc chậc, thật sự là nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Ô ô, em già rồi……”
Sờ sờ,“Không sao cả, anh và em cùng nhau già.”
Ừ, “Vậy anh không thể già chậm hơn em.”
“Yên tâm, anh lớn tuổi hơn em, đương nhiên là già nhanh hơn em rồi.”
Cò kè mặc cả,“Cũng không thể già quá nhanh!”
Trái lương tâm nói dối,“Ừ. Em muốn anh già như thế nào thì anh liền già như thế nấy.”
Vừa lòng, tay cầm tay, kề tai nói nhỏ,“Em muốn sinh thêm một đứa.”
Kinh hỉ,“Không sợ bụng lớn sẽ xấu sao?”
Rõ ràng còn có chút rối rắm,“Vẫn là sợ, nhưng mà thêm mấy năm nữa ngay cả Tiểu Liệt cũng kết hôn dọn ra ngoài, hai chúng ta chẳng phải sẽ rất buồn sao? Không bằng tranh thủ vẫn còn trẻ, sanh thêm đứa nữa, dù sao Gia Duyệt cũng sắp sinh, chúng ta nhanh chóng đuổi kịp, cũng chẳng ai chê cười đâu. Bất quá nếu em trở nên khó coi thì không cho anh ghét bỏ em!”
Kia còn có gì phải bàn nữa? Cố gắng nào!
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại có một đôi cô nam quả nam, tiểu lưu manh cười nịnh tiến lên a dua,“Tiểu Cương……”
“Anh đứng lại đó cho em!” Mộ Dung Cương vẻ mặt nghiêm túc, có một số chuyện đã đến lúc cần phải nói cho rõ ràng.