Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Rời khỏi đại sảnh, Sở Khanh hớn hở phóng về phòng ngủ, túm Yến Yến kêu gào: "Yến Yến, mi xem, đây là cái gì!"
Cởi dải băng quấn khăn tay lại thành nút, hắn kề khăn tay trước mũi hít một hơi thật sâu.
Hơi thở quen thuộc và mùi hoa nhài chen nhau chui vào mũi.
Mùi hương cơ thể và tiên khí vốn đã tự mang tính xoa dịu của Sở Yến khiến hắn lập tức đỏ hoen mi.
"Mi ngửi xem! Có mùi của sư tôn!" Vô cùng thỏa mãn, hắn nóng lòng đưa khăn tay tới trước mặt Yến Yến.
Cho dù mỗi ngày quy định mình nhất định phải nhập định duy trì tiên khí và khai thông ma khí, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được tiên khí Sở Yến tích trữ trong người hắn đang dần vơi đi.
Vì vậy qua một năm lại lần nữa có tiên khí mới vào tiến vào trong cơ thể, Sở Khanh vui đến mức từng tế bào từ trên xuống dưới đều đang nhảy múa.
Quá nhớ nhung, đến nỗi chỉ kích thích nhỏ xíu như vậy đã có phản ứng.
Hiếm khi vui vẻ từ tận đáy lòng khiến Sở Khanh vô thức buông thả, mặc kệ là ngày hay đêm hắn tức tốc kéo rèm lại, mê luyến muốn hít mọi hơi thở của Sở Yến trên khăn tay vào trong người.
Chẳng qua chưa vui vẻ được bao lâu đã bị tùy tùng của ma vương gọi qua: "Ma vương bảo bây giờ ngươi qua đó một chuyến."
Cúi đầu nhìn bản thân y sam xộc xệch và chăn gối lộn xộn, là cụt hứng hay may mắn hắn cũng không giải thích được: ít nhất hắn đã làm một nháy.
Bất đắc dĩ sửa soạn lại bản thân, Sở Khanh theo tùy tùng đến nơi ở của ma vương, có hơi kinh ngạc: thế mà lại gọi hắn đến phủ đệ riêng chứ không phải đại sảnh triều đường?
Đẩy một cánh cửa trong đó ra, tuỳ tùng ra hiệu mời hắn vào rồi lui ra ngoài, mà trong phòng, phụ thân ruột của hắn đang dùng bữa một mình.
"Ăn chưa? Cùng nhau?" Ma vương vỗ ghế trống bên cạnh.
Cảnh giác không nhúc nhích, Sở Khanh trầm giọng nói: "Ông muốn nói gì cứ nói thẳng."
Hai người họ là ai với ai? Là quan hệ có thể cùng ngồi xuống ăn cơm chắc?
"Ngươi cứ coi như cùng phụ thân chưa làm tròn trách nhiệm này ăn bữa cơm đi."
Đã nói đến nước này, cho dù không phải thần tử cũng là hậu bối, Sở Khanh chỉ có thể cung kính không bằng tuân mệnh, nhận chén đũa ma vương đưa tới.
Ngồi xuống bàn ăn, Sở Khanh theo thói quen đỡ lấy ngọc bội đeo bên hông, chắc chắn rằng tua rua ngay ngắn dán trên áo quần ở đùi.
Hiển nhiên ma vương để ý đến hành động nhỏ này, nhướng mày hỏi: "Sở Yến tặng?"
Hắn "ừm" mà ma vương hóng hớt hỏi tiếp: "Tín vật định tình?!"
Trợn mắt với ma vương, Sở Khanh cúi đầu lùa cơm.
Vừa mới tiết dục xong, thật ra có hơi đói.
Không nhận được câu trả lời, ma vương cũng có thể tự nói tiếp: "Có đôi khi ta thật không hiểu tiên tôn các ngươi nuôi ngươi như cái gì nữa."
Không quan trọng, Sở Khanh nghĩ.
Sư tôn đã nói, hắn là người thân quý giá nhất của y, có lời này của Sở Yến đã đủ rồi.
"Con trai? Đồ đệ? Hay là người tình?" Ma vương lắc đầu bật cười, "Đừng trách ta vứt ngươi bên ngoài một mình không ngó ngàng, không phải ta chưa từng nghĩ đến việc đón ngươi về, là tiên tôn của ngươi không cho đấy chứ!"
Chủ đề này lại gợi lòng tò mò của Sở Khanh: "Hả?"
Trước khi Tân Thụy tới đòi người vào năm ngoái, người Ma giới từng tới?
"Có lẽ là lúc ngươi khoảng một tuổi, mọi người đồn thổi tiên tôn Tiên giới đã nhặt một đứa trẻ, nuôi tiểu ma vương ở trong nhà." Ma vương như nhớ lại điều gì, dừng một lát, "Ồ đúng rồi, cũng quên hỏi Sở Yến có nói ngươi biết nhặt được ngươi thế nào không?"
Sở Khanh kể lại bằng vài ba câu, nói rất nhẹ nhàng: "Người nói mẹ ta trốn khỏi cung Ma giới, chết bên đường, y trùng hợp gặp được, bèn mang ta về."
"Ngươi không tò mò tại sao mẹ ngươi phải chạy trốn khỏi cung?" Ma vương nói với vẻ mong đợi.
"Ông muốn kể cứ việc kể." Dù sao hắn không hề tò mò với yêu hận tình thù của phụ mẫu ma vương của hắn.
"Lúc đầu nàng không biết ta là ma vương, mang thai rồi ta dẫn nàng về cung, kết quả nàng thấy các phi tử của ta, vừa khóc vừa nháo còn muốn thắt cổ." Ma vương thở dài, "Không phải chỉ là mươi mấy cô nương xinh đẹp thôi à? Tới nỗi phải bỏ nhà ra đi sao?!"
"..." Ảo, ảo thật sự.
"Ngươi len lén nói ta biết, tiên tôn Tiên giới Sở Yến của các ngươi không giấu nữ nhân nào trong cung thật?" Ma vương bắt đầu gài hàng.
Sở Khanh nói chắc như đinh đóng cột: "Không có."
"Ồ, nam nhân thì sao?"
"..." Tiểu ma vương hắn tính không?
"Hầy, thôi đi, dù tiên tôn của ngươi thích nam hay nữ, chắc là lãnh cảm hoặc không được." Ma vương bắt chéo chân, ăn mấy cọng rau xanh, nói rất dửng dưng, "Tóm lại ta đã phái sứ giả muốn đón ngươi về, đều bị hắn từ chối hết."
Gác đũa, Sở Khanh ngẩng đầu đối diện ma vương: "Sư tôn không phải."
Ma vương nhất thời chưa hiểu: "Không phải cái gì?"
"Sư tôn không phải lãnh cảm cũng không phải không được."
Chỉ cởi trần nới dây buộc tóc ở trước mặt hắn, sau đó để tìm dục trèo lên gò má, đây không phải lãnh cảm cũng không phải không được, đây là giữ mình trong sạch.
Sự quyến rũ của Sở Yến, hắn cũng không muốn người khác nhìn thấy.
"Ò, được rồi..." Ma vương nhún vai, "Ngược lại là ngươi đó, tiên tôn của các ngươi không nỡ đưa ngươi về, ngươi thì hay rồi, học mẹ ngươi bỏ nhà đi."
Chủ đề nhạy cảm, Sở Khanh cụp mắt trở lại làm người câm.
"Chơi đủ rồi thì về đi, ta không muốn để cho Tiên giới có lý do khai chiến với Ma giới." Nhắc tới quan hệ ngoại giao của hai tộc, ma vương thay đổi dáng vẻ vui đùa trước đó, nói rất nghiêm túc.
Liếc nhìn ma vương, Sở Khanh bảo đảm: "Sư tôn sẽ không vì lý do như Sở Khanh mà phát động chiến tranh làm cho dân chúng hai bên lầm than."
Tạm dừng, hắn cong khóe môi dí dỏm giễu: "Nếu không phải mấy ông tự nội chiến còn liên lụy Tiên giới bọn ta, ông tưởng ta muốn tới đây?"
"Nhìn cái thái độ không nể mặt ai của ngươi kìa! Cảm thấy ta sẽ không giết ngươi?" Ma vương cười híp mắt hỏi.
"Tất nhiên ông sẽ không, Tân Thụy cũng sẽ không." Sở Khanh mỉm cười, "Nếu như giết ta, ai làm con cờ diệt trừ Tân Trí và một đám đồng đảng còn chả phải quan hệ cạp váy cho mấy ông?"
Mục đích bị vạch trần thẳng thừng nhưng ma vương cũng không xấu hổ, còn lộ vẻ tán thưởng: "Tuổi còn trẻ, đầu óc lại khá lắm, xem ra mấy năm nay Sở Yến bồi dưỡng ngươi rất tốt!"
"Ông yên tâm, ta không hứng thú gì với người hay sự vụ Ma giới các ông, giết Tân Chí và Chu Nho Ma rồi ta đi ngay." Sở Khanh hừ lạnh.
Là một năm hay mười năm, không ai nói chính xác được, nhưng hai bên đều biết ngày ấy sẽ chẳng tới nhanh.
Mà Sở Khanh rõ hơn ai hết, nếu thật sự đến ngày kết thúc tất cả, hắn có thể sống sót rời khỏi Ma giới hay không cũng là một nghi vấn.