Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đang phẫu thuật trong phòng cấp cứu, cũng chưa biết tình hình, nhưng mà chắc chắn nó sẽ không sao đâu, con cũng bình tĩnh một chút.” Ông Thông động viên cô dù rằng lòng ông cũng đang đau như cắt.
Mai cả người như mất hết sức lực, mặt mày tái nhợt, hai hàng nước mắt lăn dài trên má, nguyên cả đường đi đến đây cô đã khóc cho đôi mắt sưng phù lên. rồi. Nhìn không còn giống một người phụ nữ thuần khiết, xinh đẹp, trong trẻo như thường thấy.
Trong miệng có lẩm bẩm: “Anh nhất định không sao đâu, anh phải khỏe mạnh
lên cho em, anh nhất định không sao mà …”
Giọng nói thê lương, rũ rượi đến những người xung quanh nhìn thấy cũng phải nao lòng.Vừa mới kết hôn chưa được nửa năm, à không, còn chưa kịp tổ chức đám cưới, chỉ mới cầm tờ giấy đăng ký, ngoại trừ người nhà thân thiết, đâu ai biết rằng họ đã là vợ chồng hợp pháp chứ? Mới vui vẻ được mấy ngày đầu, sao bây giờ lại ra nông nỗi như vậy?
Vương Đình Trường bước tới đỡ cô sợ cô sẽ ngã xuống, để cô ngồi ở dãy ghế một bên, nhưng Mai lại ngay lập tức đứng lên đi đến sát cửa phòng phẫu thuật, cô đứng úp mặt vào trong đó, hai hàng nước mắt không ngăn lại được, hai tay cô đặt úp lên trên cửa không dám khóc thành tiếng, nhưng thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng
nấc nghẹn của cô.
Bà Hương cũng không khá hơn là bao, đang đi đi lại lại trước cửa phòng phẫu thuật, hai tay chắp trước ngực như đang cầu nguyện cho con trai được bình an.
Cuộc phẫu thuật kéo dài gần mười tiếng đồng hồ, đến gần sáng mới hoàn thành, trong thời gian này không ai rời khỏi cửa nửa bước, chưa bao giờ thời gian lại trôi lâu đến thế, tính từng giây từng phút.Vương Đình Trường gọi điện cho thư ký mang cơm đến cho mọi người, dù thế nào đi nữa cũng phải ăn một chút mới trụ được lâu dài.
Mai không thể nào nuốt nổi, đành phải uống một hộp sữa cho qua bữa.
Hai đứa nhỏ đang ở biệt thự với Vân Hạ, lúc nghe tin ba bị tai nạn cả hai đứa nhóc đều khóc nháo lên đòi đi vào bệnh viện, nhưng ở trong bệnh viện nhiều vi khuẩn, hai ông bà đành phải dỗ một lúc lâu, bảo lúc nào ba đỡ bệnh sẽ đưa hai đứa đến thăm ba.
Nhìn thấy bác sĩ đi ra, gương mặt ai nấy đều tỉnh táo chạy đến trước mặt bác sĩ hỏi:
“Con tôi sao không bác sĩ?” “Chồng tôi sao rồi bác sĩ?
Vị bác sĩ trung niên, đầu lất phất vải cây tóc bạc cởi khẩu trang ra, khuôn mặt bác sĩ hình chữ điền rất phúc hậu, nhưng vì ca phẫu thuật quá dài mà trông ông rất mệt mỏi. Ông chậm rãi nói:
“Người nhà bình tĩnh, bệnh nhân bị chấn thương ở đầu rất nghiêm trọng, ngoài ra tay chân cũng bị gãy nhiều chỗ, tạm thời chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng có tỉnh lại hay không còn chưa nói trước được.”
“Bác sĩ nói vậy là sao ạ? Chồng tôi nhất định phải tỉnh lại, huhu …”.
Mai vùng vẫy hét lên, chuyện gì đang xảy ra với gia đình cô vậy chứ? Không phải mọi chuyện vẫn đang rất êm ấm sao, tự nhiên lại thành ra như vậy?
Ông Thông là người tỉnh táo nhất lúc này lên tiếng hỏi bác sĩ:
“Có cách nào để chắc chắn con trai tôi sẽ tỉnh lại không? Tốn bao nhiêu tiền hay mời chuyên gia gì đó chúng tôi đều sẵn lòng, chỉ cần con trai tôi tỉnh lại là được.”
“Chúng tôi cũng đang định bàn bạc với gia đình chuyện này, nhưng mọi chuyện đều không thể chắc chắn.”
“Tôi biết rồi, chúng tôi sẽ mời đoàn bác sĩ tốt nhất trên thế giới về làm việc, mong các bác sĩ giúp con tôi.”
“Đó là trách nhiệm của chúng tôi” “Bịch” Mai đột nhiên ngất xỉu dưới mặt đất.
Vương Đình Trường nhanh chóng ôm cô lên, đi vào phòng cấp cứu bên cạnh.
Mai được y tá tiêm một mũi an thần, cô nằm ngủ đến trưa mới dậy.
Nhưng vừa tỉnh lại là cô lại chạy xuống khỏi giường
đi đến trước cửa phòng ICU nhìn vào trong thông qua tấm kính. Thấy anh gương mặt trắng bệch đang đeo ống thở, trên đầu và khắp cơ thể quấn đầy băng gạc, cô cứ đứng đó nhìn như thế.
“Anh nhanh tỉnh lại đi được không? Anh không được có mệnh hệ gì, nếu không em và con sẽ phải làm sao đây.
Anh nói muốn sinh thêm một đứa nhỏ mà, bây giờ anh tỉnh dậy đi, anh muốn sinh thêm mấy đứa nhỏ nữa cũng được?”.