Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Thủy Lưu Ly
Xôn xao, hiện trường hoàn toàn lâm vào một mảnh sôi trào. Mọi người, bao gồm hai vị gia chủ Tư Đồ, Hạ Hầu, tất cả đều lộ vẻ sợ hãi nhìn mặt bàn rỗng tuếch trên đài. Biến mất, cứ biến mất như vậy, rốt cuộc nàng là loại người nào? Cái loại tốc độ và thân pháp này, nàng, còn là con người sao?
Lúc này Chỉ Yên đang ẩn mình trong vòng tay càn khôn, mắt lạnh nhìn mọi chuyện trên sân. Giữa đài, Âu Dương Phong chịu đả kích, rốt cục hôn mê bất tỉnh, Âu Dương Cẩn bộ dáng thất hồn lạc phách, trên mặt hắn lộ vẻ không cam lòng và phẫn hận chỉ kém hóa thành lửa giận ngập trời. Nếu nàng rời đi trễ một chút, có lẽ đã bị lửa giận của hắn đốt thành tro.
Tam đại gia tộc, đứng đầu là Âu Dương gia, tại lần đại hội thụ dược này hoàn toàn trở thành tiêu điểm, cũng theo sự chấm dứt của đại hội, địa vị xuống dốc không phanh.
Tin tức Âu Dương Phong trở thành phế vật một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng qua chỉ mất một ngày mà đã truyền khắp các thành trấn to nhỏ phụ cận. Những nhân sĩ trước kia lui tới buôn bán với Âu Dương gia đều tới cửa yêu cầu giải trừ quan hệ hợp tác. Hưng suy vinh nhục của Âu Dương gia chỉ trong chớp mắt đã biến hóa nghiên trời lệch đất
Âu Dương Bằng chuyển ra khỏi Âu Dương phủ, được Văn Thừa tiến cử, đạt một chức quan ở trên triều, ngày qua ngày sống thoải mái bừa bãi. Trừ những lúc ngẫu nhiên đến phủ Văn Thừa, đại đa số thời gian đều tập trung vào tu luyện. Hắn có thể đột phá thân thể phế nhân này hoàn toàn dựa vào sự điều tiết của Chỉ Yên, cho nên hắn tính toán một bên cố gắng tu luyện, một bên đợi Yên Nhi trở về. Chỉ có như vậy, hắn mới có thực lực canh giữ bên người nàng.
Mười ngày trôi qua, Chỉ Yên từ Cẩm thành đi ra, một đường hướng tới núi Vân Vụ ở phía tây đại lục. Đột phá Trúc Cơ, nàng có thể chính thức luyện đan được rồi.
Núi Vân Vụ là ngọn núi nằm trong số bốn ngọn núi được mệnh danh là Ác Sơn trên U Minh. Hàng năm sương mù tràn ngập, thích hợp để thảo dược sinh trưởng, hơn nửa số thảo dược ở đại lục đều được thu thập từ núi Vân Vụ. Mục đích chuyến đi của Chỉ Yên lần này là hái thuốc luyện đan.
Xuyên qua những chướng ngại trùng điệp, rốt cục nàng cũng tới được núi Vân Vụ. Trong rừng có nhiều loại cây thấp, nhưng lớn tựa như những cây nấm lớn che trên đỉnh đầu khiến người khác gần như không nhìn được ánh mặt trời. Chỉ Yên vừa đi vừa vận chuyển âm khí trong cơ thể, hấp thu những năng lượng từ bên ngoài này.
"Mấy loại thảo dược gần chỗ này mặc dù có cấp bậc thấp, nhưng quý ở an toàn, trong vòng tay càn khôn linh khí đầy đủ, chắc hắn không mất bao lâu, sẽ đạt được trạng thái lý tưởng!" Chỉ Yên đào từng bụi cây, xoay người, đem một gốc cây Lam Chi non cẩn thận đào, rồi thu chúng vào vòng tay càn khôn.
"Yên tâm đi, mấy chỗ gần đây ngay cả nửa con ma thú đều không có, chờ thu thập được một lượng kha khá thảo dược, chúng ta lại vào bên trong." Từ lúc vào rừng rậm, Phi lão dùng trạng thái linh hồn, ẩn hiện sau lưng Chỉ Yên, một bên dùng linh thức giúp nàng điều tra thảo dược ở gần đây, một bên lưu ý động tĩnh chung quanh.
"Ha ha, Dạ Quang thảo, đến đến đến, nha đầu, đây là thứ tốt đấy." Sắc mặt Phi lão vui vẻ, thanh âm cất cao nói, Chỉ Yên nghe được, tò mò đi qua. Lúc đến nơi nàng chỉ thấy một loại cây nhỏ đang lấp lóe ánh sáng, lẳng lặng nằm dưới một cây cổ thụ hơn mười người mới ôm trọn. Từng phiến lá gắt gao dán chặt vào gốc cây cổ thụ, giống như dây thường xuân bám vào tường vậy.
Chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện từng phiến lá mọc ra vô số rễ cây nho nhỏ đâm vào thân cây, bên trên có một ít chất lỏng, thân cây cổ thụ cũng vì đó mà trở nên khô vàng, giống như sắp chết tới nơi.
"Đây là Dạ Quang thảo trong y điển?" Chỉ Yên nghi ngờ nhìn chằm chằm gốc thảo dược này, đôi mắt trong suốt lóe sáng. Dạ Quang thảo, tên như ý nghĩa, trong có chứa quang tố, ở trong chỗ tối sẽ phát sáng, chói mắt sáng ngời. Đặc tính hấp thụ cao, dựa vào hấp tinh hoa của mấy loại thực vật bên ngoài thành chất dinh dưỡng nuôi chính mình, là tài liệu chủ yếu để luyện chế đan dược tam phẩm, Kinh Lạc đan.
"Đáng tiếc, đáng tiếc, thời gian lại kém một chút." Phi lão vuốt cằm, thở dài nói. Gốc Dạ Quang thảo này nhiều nhất chỉ mới năm mươi năm, mặc dù cũng có thể dùng để điều chế đan dược tam phẩm Kinh Lạc đan nhưng hiệu quả lại không bằng Dạ Quang thảo một trăm năm hay thậm chỉ là ngàn năm.
"Dù sao bây giờ cũng không thể luyện chế được, cứ chuyển vào vòng tay càn khôn trồng đi." Biểu hiện của Chỉ Yên rất hờ hững. Nói chuyện trước mắt, ngay cả đan dược cấp thấp nàng còn chưa luyện chế bao giờ chứ đừng nói chi đến đan dược tam phẩm Kinh Lạc đan.
"Ngươi có thể nhổ tận gốc Dạ Quang thảo?" Phi lão liếc mắt xem thường, nhìn Chỉ Yên không thèm nói gì. Đặc tính của Dạ Quang thảo này là sinh trưởng dựa vào thực vật, một khi chúng đã lựa chọn được thực vật để hấp thụ thì rất khó di chuyển được. Cố tình gốc Dạ Quang thảo này dựa vào lại là cây cổ thụ một ngàn năm tuổi. Chỉ bằng một tiểu nha đầu như nàng mà có thể nhổ tận gốc Dạ Quang Thảo, chậc chậc, thật sự không có khả năng.
"Này, không phải còn có ngươi sao, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn một tiểu nha đầu như ta thúc thủ vô sách (không có cách nào) đối với một gốc cây thảo dược nho nhỏ này?" Chỉ Yên bĩu môi, uất ức nhìn Phi lão, biểu tình này muốn bao nhiêu chân thực liền có bây nhiêu chân thực. Khóe miệng Phi lão run rẩy, trên trán rơi xuống vài vạch hắc tuyến. Có vẻ như nha đầu kia xem hắn là cu li thì phải, chậc chậc, hắn đường đường ma linh một giới lại lưu lạc tới bước này...
Cuối cùng, đường đường ma linh vẫn phải chấp nhận làm cu li cho người khác, đem cây cổ thụ che trời vào trong vòng tay càn khôn. Lúc này trong vòng tay, linh khí nồng đậm, nơi nơi che phủ sương mù, chỉ có một vùng là có thể nhìn thấy mấy loại thực vật lớn nhỏ, sinh trưởng tươi tốt.
Trung tâm vùng trồng thảo dược này có một ao nước khoảng hơn mười mét vuông, dưới sự giúp đỡ của Phi lão, Chỉ Yên đem cây cổ thụ trồng bên cạnh ao, sau đó lại phân chia mấy khoảng đất xung quanh ao thành những khối nhỏ, phân biệt trồng cây ăn quả, thảo dược…
Đến khi chuẩn bị xong hết mọi việc, sắc trời bên ngoài đã tối đen, Chỉ Yên quyết định ở lại trong vòng tay càn khôn tu luyện.
Linh hồn khí không ngừng gột rửa thân thể, ngắn ngủn vài canh giờ, âm dương khí trong cơ thể gia tăng không ít. Linh giả tu hành chú ý tiến hành theo chất lượng mà ma y tu luyện lại chú trọng thiên thời địa lợi, cơ duyên xảo hợp, không chỉ có tu vi phải tăng, cảnh giới tinh thần cũng phải thăng cấp.
Sau một đêm tu luyện, Chỉ Yên trở lại nơi đã gieo trồng dược thảo ngày hôm qua, đột nhiên phát hiện chúng nó không chỉ sống được, hơn nữa còn lớn không ít. Cây cổ thụ khô vàng hôm trước đã trở nên xanh tốt, khỏe mạnh, nhiều cành đâm chồi non, giống như đang bước vào mùa xuân vậy. Gốc Dạ Quang thảo bám vào cổ thụ cũng lớn hơn nửa tất, ánh sáng long lanh, càng thêm đẹp mắt.
"Về cơ bản đã đủ mấy loại thảo dược cần thiết, hôm nay chúng ta vào sâu bên trong dạo một vòng, thuận tiện kiếm thêm vài thứ quý hiếm về." Phi lão híp mắt, vui mừng. Chờ đợi hơn vạn năm trong vòng tay càn khôn nhưng lần này lại là lần đầu tiên nhìn thấy mọi thứ tràn ngập sức sống và hy vọng như vậy.
"Tốt nhất là có thể luyện đan sớm một chút." Ánh mắt Chỉ Yên nóng rực nhìn chằm chằm Phi lão, cứ nghĩ đến việc luyện đan là tâm của nàng lại cảm thấy ngứa ngáy vô cùng.
"Được thôi, trừ phi ngươi có thể luyện đan bằng tay không, mà không cần bất cứ đồ phụ trợ gì." Phi lão lười biếng, hừ nói.
"Không phải chỉ cần dược đỉnh thôi sao?" Chỉ Yên khó hiểu, không phải chỉ là luyện đan thôi à, ngay cả tứ phẩm Tụ Linh dịch nàng đều luyện qua, một cái đan dược nhất phẩm nho nhỏ thì có gì khó?
"Xuy, luyện dược và luyện đan có thể so sánh sao? Tùy tùy tiện tiện sẽ bị nổ lò, luyện đan, hừ, thoáng không chú ý thì thao tác lập tức thất bại, dược đỉnh bạo liệt là chuyện thường như cơm bữa. Đến lúc đó, thiếu tay, thiếu chân gì cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi." Phi lão nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn nàng một cái, không nghĩ tới hắn đường đường là một ma linh còn phải đi giải thích cái vấn đề đơn giản như vậy.
"Được rồi, không phải muốn tìm một dược đỉnh có chất lượng sao, chỉ có một vấn đề nho nhỏ như vậy mà còn bị ngươi lòng vòng mất nửa ngày." Chỉ Yên không cam lòng yếu thế trừng mắt nhìn lại, nhất thời khiến Phi lão sững sờ tại chỗ. Kết quả là, hắn, bị ghét bỏ? Ngao...