Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Như vậy mà cũng được nữa sao?” Chỉ Yên trừng lớn mắt, tức giận nhìn một màn trước mắt này, nàng mất sức chín trâu hai hổ, vậy mà người này có thể đi qua dễ dàng như vậy.
“Có ai khiến Tiểu Yên Nhi không vui sao?” Nhìn biểu tình của Chỉ Yên lúc này, Minh Dập Hàn nhịn không được trêu ghẹo nói, thanh âm trầm ổn, lại mềm mại như tiếng suối, âm thanh cực kì dễ nghe.
Tâm tình Chỉ Yên có chút hoảng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhiễm một tia mê say, nam nhân này thật quá yêu nghiệt, sao lại có thể mị hoặc như vậy chứ, đi đến đâu cũng có thể khiến người ta phạm tội.
“Gần ngay trước mắt, nếu ngươi không ở lại, ta sẽ thật cao hứng.” Chỉ Yên hừ nhẹ, không lưu tình chút nào đả kích hắn.
“Nhưng mà được nhìn thấy Tiểu Yên Nhi, ta lại thật cao hứng.” Nghe Chỉ Yên nói như vậy, Minh Dập Hàn không khách khí cười, ôn nhu nói.
Khóe miệng run rẩy, Chỉ Yên thật không thể nói gì, nàng thật sự hoài nghi người trước mắt này là Ma đế cao cao tại thượng sao?
Dường như miệng hắn có mật, nhưng lại cũng hoa ngôn xảo ngữ.*
*Đại khái là đại ca ăn nói ngọt ngào như có mật, nhưng những lời lả lướt hoa gió cũng không kém…
“Hừ!” Hừ nhẹ, Chỉ Yên quyết định không bao giờ cùng hắn nói chuyện nữa.
Lầu hai nhã thính, Minh Dập Hàn theo Chỉ Yên lên lầu, hiện trường vang lên một mảnh kinh hô, Minh Dập Hàn anh tuấn bất phàm khiến các cô gái đều nhìn theo với vẻ mặt háo sắc, trong mắt toàn là lửa nóng.
“Rất suất, hắn là ai vậy?” Thiếu nữ hai tay nâng mặt, gần như mê muội duyên dáng gọi to.
“Nhãn tình thật khá, không giống bảo thạch bình thường...”
“Rất khốc, lạnh lùng, ta thích.” Mặt khác một thiếu nữ trực tiếp từ chỗ ngồi đứng lên, trước mặt mọi người hướng Minh Dập Hàn mà chạy đến.
“Thật khí phách, tràn ngập hương vị nam nhân, ta nói cho các ngươi biết, nam nhân này là của ta, ta không cho phép ai ngoài ta ngắm hắn.”
...
Toàn bộ nhã thính, trừ bỏ Minh Dập Hàn là nam nhân, còn lại đều là thiếu nữ nhà quyền quý, bình thường đều được nuông chiều từ bé, ở nhà dường như muốn có cái gì liền có cái đó, hiện tại lại có một nam nhân ưu tú như vậy xuất hiện nhất thời khiến bọn họ ngồi không yên.
Chỉ Yên hé miệng, trong mắt xẹt qua một tia trêu tức, không hề để ý vẻ mặt của nam nhân kia đã tràn đầy hắc tuyến, cứ thế thảnh thơi chọn lấy một chỗ trống mà ngồi xuống.
“Cổn!” Một tiếng quát lạnh, Minh Dập Hàn cả người tán ra hàn khí băng lãnh, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao.
Những nữ nhân vừa rồi còn cười nói bất giác cả người run lên, ánh mắt lộ ra sự kiêng kị.
“Thật không ôn nhu!” Chỉ Yên bĩu môi, hướng Minh Dập Hàn đang đến hừ nhẹ nói.
Nghe Chỉ Yên nói như vậy, vẻ mặt Minh Dập Hàn lần nữa tràn đầy hắc tuyến, ý của nàng là muốn hắn ôn nhu đối với những nữ nhân khác sao?
“Tiểu Yên Nhi, ngươi ở đây a!” Một tiếng gọi lớn, Sa Toa mặc một bộ đồ màu tím rất nhanh đã đi tới, phía sau là Sa Long một thân lam bào vô cùng anh tuấn.
“Các ngươi đến đây!” Thấy hai người, Chỉ Yên ánh mắt vui vẻ, rốt cục không cần một mình đối mặt với Minh Dập Hàn nữa rồi.
“Yên Nhi, đây là?” Sự thật chứng minh, tảng băng như Minh Dập Hàn ngồi ở đây rất khó khiến người ta bỏ qua.
Ánh mắt Sa Toa sắc bén, lộ ra sự nghi hoặc, Sa Long liễm mi, khuôn mặt tuấn dật ôn nhu nhiễm lên vẻ âm trầm, ánh mắt sắc bén đánh giá nam nhân trước mắt.
“Không cần phải quan tâm đến hắn, các ngươi mau ngồi đi.” Chỉ Yên khoát tay, cũng lười giới thiệu, trực tiếp lôi kéo Sa Toa ngồi xuống.
Chỉ chốc lát sau, một bàn đồ ăn sáng được bưng lên, Sa Long biết tính cách của Chỉ Yên nên lấy cho nàng một bát cháo thịt nạc, còn dặn nàng cẩn thận nóng.
“Được rồi, cám ơn, ngươi cũng nhanh ăn đi.” Chỉ Yên hí mắt, khóe môi lơ đãng nở nụ cười ấm áp, hướng Sa Long cảm kích.
Từ lúc bắt đầu gặp mặt ba người này, Minh Dập Hàn vẫn bị cho ra một bên, lúc này nhìn Chỉ Yên hướng nam nhân khác mà tươi cười vui vẻ, ánh mắt trầm xuống, trong mắt nhiễm lên ngọn lửa ghen tị.
“A, này người kia ơi, ngươi cũng ăn đi, dù sao cũng nhiều.” Sa Toa ánh mắt nhảy dựng, nhìn vẻ mặt đầy hàn khí của Minh Dập Hàn mà nói.
Đối với hảo ý của nàng, Minh Dập Hàn căn bản không hề để ý tới, ánh mắt không hề chớp mà nhìn Chỉ Yên.
Bị nhìn chằm chằm, Chỉ Yên đang vùi đầu ăn cháo cũng chịu không nổi, không nói gì trừng mắt nhìn hắn.
“Không thích, liền rời đi, không có aai ép buộc ngươi ở lại đâu. “ Âm thanh non nớt vang lên, lại lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.
Những người thường đến nhã thính dường như đều biết đến Chỉ Yên, lúc này nhìn nàng đối với nam nhân khí phách lạnh lùng như thế bất kính, một đám oán khí đều hướng Chỉ Yên mà đến, có người còn đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, muốn vì Minh Dập Hàn mà bênh vực.
“Xuy, còn không phải là ỷ vào sự sủng ái của Diệp Văn tôn giả cùng Lôi Minh viện trưởng sao, ngươi túm cái gì mà túm? “ Tại một góc sáng sủa, thiếu nữ vừa mới bị Minh Dập Hàn quát bất mãn nói thầm.
“Còn tuổi nhỏ, rõ ràng là thông đồng với nhau, bộ dạng đó cùng với yêu tinh cũng chẳng khác nhau là mấy.”
...
Thanh âm nói chuyện rất nhỏ, người bình thường căn bản nghe không thấy nhưng đối với Minh Dập Hàn cùng Chỉ Yên căn bản không hề có trở ngại gì.
Nghe nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Chỉ Yên hoàn toàn lạnh xuống.
Minh Dập Hàn ánh mắt trầm xuống, sắc mặt lạnh như đóng băng, quanh thân tán hàn khí khiến người ta rùng mình, Sa Long cùng Sa Toa đồng thời ngẩng đầu cả kinh, trong mắt lộ ra kinh ngạc trước sự việc diễn ra trước mắt này.
“Làm sao vậy?” Nhìn sắc mặt Chỉ Yên, Sa Long thân thiết nói, Sa Toa vẻ mặt hoài nghi, đã xảy ra chuyện gì sao?
“Ô ô, Yên Nhi không phải yêu tinh...” Chỉ Yên thanh âm mềm nhũn, quay tròn hai tròng mắt đáng thương sang nhìn Sa Long.
“Ai nói, Tiểu Yên Nhi là cô gái đáng yêu nhất, chưa bao giờ là yêu tinh.”Thanh âm Sa Long cất cao, ánh mắt sắc bén quét về phía mọi người.
“Là các nàng, nàng nói Yên Nhi tẫn hội thông đồng, nói Yên Nhi lớn lên giống yêu tinh.” Đôi môi đỏ mọng khẽ chu lên, Chỉ Yên nghiêng thân, bàn tay trắng nõn chỉ phía hai thiếu nữ trong góc.
Tầm mắt mọi người nguyên bản đều dùng lại ở bên cạnh, lại thấy Chỉ Yên chỉ chỉ, hoảng hốt, từng ánh mắt thoáng chốc hướng qua.
Hai thiếu nữ cả kinh, các nàng cũng chỉ là trong lòng ghen tị, lại không nghĩ đến sẽ bị nhiều người nhìn chăm chú như vậy.
“Xuy, yêu tinh? Đó cũng không phải là ai cũng làm được, ít nhất thì đời này ngươi cũng không có tư cách!” Sa Toa cười lạnh, không hề lưu tình mà châm chọc.
“Ta nói rồi, ai dám đối với Yên Nhi bất kính chính là đối với Long Đằng quốc bất kính, đã dám ra tiếng nhục mạ, liền phải gánh vác hậu quả mà mình gây ra.” Sa Long đứng lên, hí mắt, vẻ mặt lãnh liệt nhìn hai vị thiếu nữ, hoàn toàn trái ngược với thái độ ôn nhuận ấm áp trước đó.
Nhìn Sa Long đối với Chỉ Yên bảo hộ như vậy, nhìn từng cái giơ tay nhấc chân thân thiết giữa hai người, Minh Dập Hàn trong lòng đố kị không thôi, trong mắt cũng nổi lên cuồng liệt ghen tuông.