Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh trăng hắt lên chấn song cửa sổ. Đã gần đến Trung thu, không khí càng trở nên trong trẻo khô mát.
Lúc Thư Cẩn quay về, trong phòng vẫn vắng lặng tối tăm như thường ngày.
Đang muốn đóng cửa, ngoài hành lang lại truyền đến từng đợt ho khan bị kiềm nén.
“Thiếu gia!” Thanh âm lo lắng này tựa hồ đã nghe qua ở nơi nào.
Tiếng bước chân bỗng nhiên ngừng lại. Thư Cẩn không đóng cửa, chỉ đứng nguyên tại chỗ. Vô thức muốn nghe ngóng được chút gì đó.
“Đại thiếu gia…” Người nọ vẫn không cam lòng kêu một tiếng.
Nếu đối phương đã không muốn đi theo ngươi, một đại nam nhân còn ở chỗ này lưu luyến không rời làm gì? Thư Cẩn nhịn không được nhíu mày.
Ngoài hành lang lại trở nên tĩnh lặng. Người bị gọi không đáp, trái lại bất đắc dĩ mở miệng nói một câu: “Thực xin lỗi, ta đã biết, bây giờ ta phải quay về.”
Có tiếng bước chân rời đi. Sau đó là tiếng bước chân hướng sang bên này. Thư Cẩn theo bản năng muốn đóng cửa, nhưng lại cảm thấy động tác của mình có phần giấu đầu hở đuôi, ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn không cam lòng mà đứng ngay cửa, chờ người nọ xuất hiện.
Quả nhiên người tới vừa nhìn thấy mặt gã liền có chút kinh hãi.
Khuôn mặt thanh tú kia bất kể lúc nào cũng không có biểu tình quá mức kích động. Giống như hết thảy mọi sự tốt xấu trên đời này hắn đều có chuẩn bị.
Thư Cẩn rất muốn biết, nam nhân này một khi trở nên kịch liệt thì sẽ có dáng vẻ thế nào.
“Sao không đốt đèn?” Tô Niệm Thanh vừa nói vừa thay gã châm ngọn nến trên bàn.
“Ngươi hai ngày sau phải rời khỏi?” Vấn đề kiếm chế đã một ngày rốt cuộc hỏi ra miệng, trong lòng ngược lại càng thêm nặng nề.
Tô Niệm Thanh lại bắt đầu pha trà, hồi lâu mới đáp một tiếng. “Ừm.”
“Trở lại kinh thành?” Thanh âm trầm xuống rất nhiều.
Đem trà đã pha xong đưa cho gã, Tô Niệm Thanh gật gật đầu.
Thư Cẩn trừng mắt nhìn hắn, ngực có chút khó chịu. Định nói gì đó, cuối cùng vẫn chôn cả dưới đáy lòng.
Đêm nay chính là đêm thứ tư.
Hai ngày sau, bất luận ai thua ai thắng, Tô Niệm Thanh đều phải rời khỏi nơi này.
Nhưng hai người trong lúc đó lại đặc biệt im lặng. Thư Cẩn không làm gì Tô Niệm Thanh, Tô Niệm Thanh cũng chẳng có biểu hiện gì kỳ quái, chỉ ngồi bên cạnh đọc sách. Cả hai đều không mảy may quý trọng chút thời gian còn lại của ván cược này.
Gió lạnh theo cửa sổ mở rộng lùa vào từng đợt. Người đang xem sách nhìn vầng trăng bên ngoài cửa sổ, đột nhiên mở miệng: “Qua vài ngày nữa là trung thu.”
Người mới vừa tắm gội bước ra nhìn ánh trăng, tùy ý “Ừm” một tiếng.
“Nếu không thì trở về cùng ta đón trung thu, thế nào?” Người đang đọc sách nhìn như vô ý hỏi.
Thư Cẩn trừng mắt nhìn gia hỏa kia, tuyệt không cho rằng hắn chỉ thuận miệng đề cập.
“Ngươi còn muốn ở lại Lăng Châu bao lâu?” Tô Niệm Thanh lúc này rốt cuộc đã ngẩng đầu nhìn về phía gã.
“… Liên quan gì đến ngươi.” Lời này là nói theo thói quen, người nọ cũng đã nghe quen, liền cười, không chút lưu tâm mà nói tiếp: “Đến Tô gia đón trung thu, dù sao so với một mình ở lại Lăng Châu vẫn tốt hơn.” Hắn cũng không đề cập đến Thiên Lộc thành – nơi vốn phải là nhà của thiếu niên.
“Không đi.” Thiếu niên lập tức cự tuyệt.
“Hả…” Tô Niệm Thanh nhướng mi, vẻ mặt tiếc nuối, “Quên đi.”
Gã cự tuyệt dứt khoát, hắn tiếp nhận cự tuyệt cũng dứt khoát, chẳng mảy may có ý tứ giữ lại. Thư Cẩn sửng sốt một chút, vành tai lập tức lại đỏ lên, sự khó chịu trong lòng càng thêm kịch liệt.
Hỗn đản, hắn tuyệt nhiên không thật tâm muốn đưa mình về.
Nghĩ như vậy, liền quyết định tự mình lên giường nghỉ ngơi trước.
Không phải không muốn đụng vào hắn, thật sự là… thật sự là nam nhân này đêm nay ho quá kịch liệt.
Sự thật không muốn thừa nhận khiến khuôn mặt thiếu niên trở nên đỏ ửng, vì không muốn để cho người nào đó thấy, mới hục hặc xoay người qua, đưa lưng về phía hắn.
Nhưng lần này xoay người, khiến gã hối hận rất lâu.
Cửa sổ đang mở rộng chợt lóe sáng, Tô Niệm Thanh tuy nhanh nhạy nhưng vẫn không tránh được triệt để, kèm theo một tiếng trầm đục, trên cánh tay phải lập tức xuất hiện một vệt máu hẹp dài!
Thư Cẩn quay đầu lại, còn chưa kịp thấy rõ hiện trạng đã bị Tô Niệm Thanh mãnh liệt kéo qua, hai người nhất thời ngã ngồi cùng một chỗ!
Chỗ vừa rồi gã dừng lại hiện đang có ba cây ngân châm cỡ bằng ngón tay cắm phập xuống!
Thư Cẩn sắc mặt đại biến. Không phải bởi vì bản thân gặp nguy hiểm thiếu chút nữa mất mạng, mà là vì hình dạng của ngân châm.
Lại nhìn về hướng ám khí vừa rồi đả thương Tô Niệm Thanh, gã hít sâu một hơi. Nếu không phải có người giả mạo, vậy chỉ có một khả năng…
“Đã lâu không gặp. Tiểu Cẩn.”
Kia chính là người nào đó trong Thiên Lộc thành.
Thư Cẩn che chắn Tô Niệm Thanh, nhìn chòng chọc vào người bên ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên lãnh liệt vô cùng.
Nam nhân toàn thân hắc y ngồi xổm ngoài cửa sổ tuy đang cười nhưng vẻ mặt kia rõ ràng là căm thù thiếu niên trong phòng.
Không khí trong phòng hoàn toàn thay đổi, Tô Niệm Thanh đánh giá cả hai, tự nhiên cũng nhìn thấy trao đổi ngầm giữa hai người. Hắn vừa suy xét vừa xé tay áo ra quấn tạm lên vết thương.
Dù sao cũng không thể để phải rút lui ngay trước trận đấu chỉ vì mất quá nhiều máu.
“Thư Yếm…” Nói ra cái tên này, Thư Cẩn chính là đang thừa nhận quan hệ giữa hai người.
Ở Thiên Lộc thành, địch nhân vĩnh viễn không phải ít. Mà Thư Yếm là người tranh đấu kịch liệt nhất trong đó.
“Nếu không phải Lưu gia trả quá nhiều tiền, ta cũng sẽ không đến đây, có điều không ngờ lại ngộ thương ngươi, việc này cũng thật làm cho người ta cao hứng.” Thư Yếm vẫn ngồi chồm hổm, nhưng tay đã đưa ra sau lưng.
Thư Cẩn nhíu mày, nếu không phải là tình hình không cho phép, gã nhất định sẽ quay đầu lại, hung hăng đánh cho nam nhân kia một quyền. Gã còn tưởng Thư Yếm vì mình mà đến, không ngờ lại là vì Tô Niệm Thanh.
Người của Thiên Lộc thành không phải dễ mời, cái giá phải trả luôn cao đến mức khiến người kinh sợ. Rốt cuộc Tô Niệm Thanh đã làm gì khiến cho đối phương khó có thể nhẫn nại như vậy?
“Quả nhiên là Lưu gia.” Người phía sau cư nhiên bật cười. Thư Cẩn không thể quay đầu lại, chỉ có từ biểu tình của Thư Yếm để đoán ra, giờ phút này gia hỏa kia thật sự đang cười.
Căm tức, rồi lại không nén được tò mò.
“Lưu gia cho bao nhiêu tiền? Năm vạn lượng bạc? Hay còn nhiều hơn?” Tô Niệm Thanh thản nhiên hỏi, “Thủy vận của bọn họ đương nhiên không chỉ có một chút bạc như vậy. Nhưng ngươi thật sự đáng giá nhiều tiền vậy sao? Bọn họ tất nhiên sẽ không ngoan ngoãn trả tiền. Cho dù là Thiên Lộc thành lại như thế nào? Những người muốn giết ngươi không phải ít, ở Thiên Lộc thành còn cả xấp lớn, năm vạn lượng bạc này có thể mua ngươi, tự nhiên cũng có thể mua được người khác.”
Thiên Lộc thành nhìn như đáng sợ, nội bộ kỳ thật lại luôn nghi kỵ lẫn nhau, căn bản không thể nói đến chuyện đoàn kết.
Chẳng qua là chính đạo trước mắt làm sao không phải như thế? Tán sa* cùng tán sa, chỉ có năm năm ngang tay. Thật đáng buồn đáng tiếc.
*“Nhất bàn tán sa”: chia năm xẻ bảy.
Từ này ban đầu là để nói về xã hội Trung Quốc gặp phải loạn trong giặc ngoài dẫn đến chia năm xẻ bảy, sau liền trở thành thành ngữ dùng để ví von một đơn vị, tổ chức phân tán, mất đoàn kết.
Từ “tán sa” (cát bụi lỏng lẻo, rời rạc) trong đây (chắc) cũng tương tự như vậy.
Những lời của Tô Niệm Thanh khiến cho biểu tình của Thư Yếm lập tức trở nên hung hiểm. Thư Cẩn lại càng trầm mặc không ra lời.
“Hừ, ngươi phân tích quả không tồi, nhưng bất luận thế nào, việc này cứ đợi giết ngươi rồi nói sau.” Một chữ cuối cùng không nhẹ cũng không nặng, nhưng ngân châm trong tay lại mãnh liệt phóng đến!
…
Cánh tay Tô Niệm Thanh đã đau đến mức gần như hoàn toàn mất đi tri giác.
Nhưng hắn vẫn ngồi dưới đất, nhìn chằm chằm thiếu niên mặt mày đầy máu ở phía trước. Máu này đương nhiên không thể là của hắn. Cũng không phải là của thiếu niên. Chính là của cái người mà thân thể đang dần mất đi độ ấm bên ngoài cửa sổ, không, phải nói là thi thể.
Y phục mới thay lại bị nhuộm đầy máu tươi, nhưng lần này cả người gã đều như ngâm trong máu. Từng giọt huyết châu đang nhỏ xuống từ vũ khí cầm trong tay.
Trên mặt thiếu niên không thấy có biểu tình gì, vẫn chẳng hề nhúc nhích.
Tô Niệm Thanh đứng lên, bước qua, dùng cánh tay trái không bị thương ôm lấy thiếu niên, kéo vào lòng mình. “Máu đã không còn độ ấm, hà tất phải quyến luyến như vậy? Mau đi tắm rửa.”
Thiếu niên ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn hắn.
Đây không phải là lần đầu tiên gã giết huynh đệ của mình, lại càng không phải là lần đầu tiên giết người. Nhưng đây là lần đầu tiên gã giết chết huynh đệ của mình trước mặt người khác. Đối với người này mà nói, tựa hồ không gì có thể quan trọng hơn tình huynh đệ.
“… Về sau đổi thành trường kiếm đi.” Tô Niệm Thanh nhẹ giọng nói.
Vì sao?
“Một ngày nào đó, kiếm kia không phải để giết người, mà là để bảo vệ bản thân, hoặc bảo vệ người khác.” Hắn dùng tay lau vết máu trên mặt gã, trong mắt nồng đậm vẻ thương tiếc.
Không phải thương hại, mà là thương tiếc. Đau lòng. Vô cùng đau lòng.
Đây chẳng qua là một hài tử mới mười bảy mười tám tuổi.
Thư Cẩn giống như một con rối, bị hắn ấn vào trong nước, lại được hắn từng chút từng chút giúp tẩy đi vết máu trên người.
Trước khi nước ấm được mang đến, Tô Niệm Thanh đã băng bó sơ qua vết thương, mà hiện tại lại hoàn toàn không sợ nước ngấm vào băng vải, dùng cả hai tay giúp gã tẩy trừ sạch sẽ vết máu trên người.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn hắn.
Thình lình rơi nước mắt.
Rơi bất ngờ đến nỗi không kịp ngăn lại.
Tô Niệm Thanh luống cuống lau nước mắt cho gã, nhưng đầu lại bị kéo xuống, dán lên đôi môi ấm áp.
“Ta sẽ không giết ngươi.” Thiếu niên chỉ nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Nụ hôn pha lẫn vị mặn chát. Tô Niệm Thanh mỉm cười. “Đừng tùy tiện hôn môi, ta còn chưa hết bệnh.”
Thư Cẩn nhìn hắn chằm chằm, bỗng nhiên cũng cười lên.
Cười đến mức thật sự phải gọi là hoa lê hàm lệ. Hoàn toàn bất đồng với vẻ xinh đẹp thường ngày.
“Tô Niệm Thanh. Ta muốn thắng ván cược này.” Gã thấp giọng nói một câu như vậy, liền từ dưới nước đứng lên, ôm lấy thanh niên, bắt đầu nhiệt liệt hôn hắn.