Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thư Cẩn.” Bất đắc dĩ ngăn gã kích động đệ đệ đáng yêu của mình thêm nữa, Tô Niệm Thanh cười khổ kéo gã qua, lấy miếng lật tử cao ra, bẻ một phần nhét vào miệng gã, “Tô Dạ nói thế nào cũng là người duy nhất có thể gánh vác trách nhiệm kế thừa hương hỏa, ngươi không thể đối tốt với nó một chút sao?”
“Ta vì sao phải đối tốt với hắn? Tô gia thế nào cũng đâu liên quan đến ta?” Thư Cẩn hừ một tiếng, hồi lâu vẫn không bài trừ được công kích ngọt ngào, căm giận cắn lật tử cao.
Tô Dạ mày kiếm dựng thẳng, bỗng nhiên cười lạnh nói: “Muốn ta không phải gánh vác gánh nặng này còn không đơn giản sao? Huynh với Ánh Tử trước tiên cứ nghĩ cách có hài tử, sau đó không phải có thể quang minh chính đại bên nhau?”
Thư Cẩn chỉ ăn điểm tâm mà không trả lời, tựa hồ đang cười nhạo khiêu khích của hắn.
“Đệ muốn ta tổn hại một cô nương thiện lương?” Tô Niệm Thanh hỏi lại.
“Hừ, trên đời này những nữ nhân chỉ mong tiến vào Tô gia mà mặc kệ đối tượng là ai đầy rẫy, tùy tiện chọn một người không phải là được sao? Chỉ cần có hài tử, Tô gia có thể có…” “Đệ thật sự nghĩ như vậy?” Tô Niệm Thanh chỉ tươi cười ngắt lời hắn.
…Đương nhiên không thể! Nhưng Tô Niệm Thanh thật sự quá mức giảo hoạt, dám mở tất cả ra khiến mình muốn trốn tránh trách nhiệm cũng không thành! Hắn còn trẻ mà! Tại sao lại phải đeo cái gánh nặng còn nặng hơn cả thành gia lập nghiệp này trên lưng?
“Hắc Lang bảo còn cần đệ. Đệ vẫn còn nhỏ, trước làm thành đại sự, đừng nóng vội thành gia. Tô gia lớn thế này chẳng lẽ còn tìm không được người sao? Chỉ cần là họ Tô, tùy tiện kiếm một người đến, Tô gia không phải sẽ hủy trong tay chúng ta.” Tô Niệm Thanh an ủi nói, tuy rằng phương thức không thích hợp như vậy.
Tô Dạ nhìn ca ca chòng chọc, lại nhìn thiếu niên đã có ý rời đi, thần sắc biến đổi, ngữ khí có phần nghiêm túc: “Ta chính là chủ nhân của Hắc Lang bảo. Mà ngươi lại là người của Thiên Lộc thành. Chúng ta chẳng lẽ không có dịp giao thủ?”
Mặc dù cũng xem thường cái gọi là chính đạo này nhưng Hắc Lang bảo nói thế nào cũng là một phần tử trong chính đạo, trắng và đen chưa bao giờ ngừng tranh đấu, vậy tương lai thì sao? Tên thiếu chủ này về sau khó tránh khỏi cùng mình giao chiến, đến lúc đó ca ca phải đứng ở bên nào?
“Thì làm sao? Chỉ cần người không đánh ta, ta tự nhiên sẽ không phạm đến người.” Thư Cẩn lạnh lùng ném ra những lời này, hoàn toàn không để ý tới Tô Dạ, mau chóng rời khỏi hành lang. Mà Tô Niệm Thanh thủy chung chỉ cười, tựa hồ hoàn toàn không để tâm đến vấn đề này.
Tô Dạ nhíu mày, không thể tán đồng, còn định nói thêm nhưng đối phương đã ngắt ngang:
“Tô Dạ, chỉ cần đệ còn chưa tìm được người mình thích thì đừng ra vẻ người lớn trước mặt ta.”
Thấp giọng một câu, khiến Tô Dạ nhanh chóng đỏ mặt.
“… Huynh là đại ca của ta, ta ngụy trang làm gì.” Tô Dạ cậy mạnh nói. Bản thân hắn chính là một người ngay thẳng, thậm chí có phần trẻ con, có khi còn rất nhiệt huyết xúc động. Nhưng nhiều năm nay va chạm cọ xát trên giang hồ, tự nhiên cũng luyện ra một loại tính cách khác. Chẳng qua bị Tô Niệm Thanh vạch trần như vậy vẫn phải có chút xấu hổ.
Tô Niệm Thanh cười khẽ: “Biết Ánh Tử vì sao luôn độc lập tự chủ như vậy chứ?”
“Tiểu quỷ kia không phải trời sinh như thế sao?”
“Nó trước khi gặp gỡ Thọ Hỉ chỉ xem như bị chúng ta chiều hư mà thôi. Sau này gặp được Thọ Hỉ, Ánh Tử mới dần trở nên hiểu chuyện. Nếu không thích Thọ Hỉ, nó làm sao nguyện ý thay đổi bản thân vì người khác như vậy?”
Tô Dạ hừ một tiếng, coi như là đồng ý.
“Vậy nên, Tô Dạ, nếu đệ gặp được người mình thích nhất định cũng sẽ thay đổi.”
Tô Dạ nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười trăm năm không đổi kia, thở dài nói: “…Đại ca, huynh tuy cười nhưng ý tứ bên trong luôn bất đồng.” Lần này, bên trong có thêm vẻ giảo hoạt hiếm thấy, nét mặt này thoạt nhìn lại có vài phần tương tự với tên tiểu quỷ Ánh Tử ngạo mạn xảo trá kia. Cũng khó trách cha luôn âm thầm cảm thán rằng ba huynh đệ họ bên trong đều là một loại tính nết.
Chắc tám phần là do bị tiếu diện hổ* đại ca này dẫn dắt? Lúc hai người bọn họ còn chưa phân rõ thị phi hắc bạch, tiếu diện hổ ca ca đã chuyển thói quen của mình qua người bọn họ một cách vô tri vô giác. Tô Dạ âm thầm cảm thán cho mình.
“Thật không?” Tô Niệm Thanh không phủ nhận.
“Vậy… Huynh lại bị hắn cải biến cái gì?” Kia chẳng qua là một thiếu niên mười tám tuổi lạnh lùng tàn nhẫn, còn nuôi mấy người luyến đồng, kẻ như vậy vì sao lại lộn xộn cùng một chỗ với Tô Niệm Thanh ôn nhu thông minh?
“Ta sao?” Tô Niệm Thanh nhẹ nhàng vân vê hoa quế trong tay, suy nghĩ một hồi mới nói: “Tính nhẫn nại kém hơn trước kia?”
Tròng mắt To Dạ thiếu chút nữa đã trừng ra luôn.
Tính nhẫn nại kém? Thứ có thể làm cho Tô đại thiếu gia trở nên nôn nóng trên đời này rốt cuộc có bao nhiêu loại?
Tô Dạ còn muốn truy vấn thêm nhưng đối phương đã ngáp một cái.
Còn có thể thế nào? Dù có một trăm vấn đề, Tô Dạ cũng chỉ có thể nghẹn lại trong bụng. Đã quấy rầy giấc ngủ giấc ngủ của Tô đại thiếu gia, cho dù là Hoàng đế lão gia cũng chưa chắc cứu được ngươi. Tô Dạ từ nhỏ đã đi theo bên người hắn nên hiểu rõ điểm này hơn bất kỳ ai.
“Nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều như vậy!” Tô Niệm Thanh mỉm cười cáo biệt, liền xoay người tiến về phía phòng mình.
Tính nhẫn nại quả thật kém hơn trước kia rất nhiều.
Nếu không sẽ không vì muốn đi tìm hài tử kia mà ngay cả đệ đệ của mình cũng chẳng thèm nhìn lại.
Thay đổi này rốt cuộc là tốt hay không? Tô Niệm Thanh cũng chẳng buồn suy nghĩ. Chỉ biết là lúc bản thân bị người dùng sức kéo vào phòng, tâm tình đột nhiên tốt lên rất nhiều.
“Ngươi lại trù tính cái gì?” Người vốn phải ở trong khách phòng lại xuất hiện trong phòng mình, nhưng cũng không khiến người kinh ngạc chút nào.
“Ngươi muốn hỏi cái gì?” Tô Niệm Thanh hỏi lại gã.
Thư Cẩn bỗng nhiên đỏ mặt, chỉ có thể dùng ánh mắt hung tợn để che giấu vẻ không được tự nhiên của mình: “Ngươi muốn từ quan?”
“Hư, nhỏ giọng chút.” Tô Niệm Thanh đặt ngón tay lên môi gã, ra vẻ thần bí.
“Nếu thật sự sợ bị người biết, vừa rồi sao còn đứng ngoài đó nói oang oác?” Thư Cẩn căm giận đẩy tay hắn ra.
“Tô Dạ là đệ đệ ta, ta tự nhiên tin được.” Tô Niệm Thanh cười nói.
…Người này rốt cuộc đang cố ý kích thích gã hay là cái gì? Thư Cẩn chỉ cảm thấy lồng ngực anh ách, không nói được gì, chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, quay người toan rời khỏi phòng.
Nhưng người kia cư nhiên không giữ mình lại.
Thư Cẩn đang định đẩy cửa bỏ đi, nhưng chân mới bước ra khỏi cửa lại lui trở về. “… Ngươi cố ý?” Gã nhìn hắn chòng chọc.
Tô Niệm Thanh bật cười. “Ta lại làm cái gì sao?”
“Đêm nay ta mới không thèm đi.” Khóe miệng Thư Cẩn giương lên, gã khiêu khích cười nói: “Nên đến phiên ta đáp lễ ngươi.”
“… Không liên quan đến chuyện này.” Tô Niệm Thanh ho khan một tiếng, sắc mặt phiếm hồng.
“Ngươi tốt nhất là giải thích rõ ràng cho ta. Nếu không ta sẽ trực tiếp thượng.” Thiếu niên không hề cố kỵ.
“Ta vốn không muốn làm quan.” Tô Niệm Thanh cười khổ giải thích: “Nếu không phải là vì Tô gia, ta đã không kiên trì đến bây giờ.”
Thư Cẩn nhìn thẳng vào mắt hắn, hồi lâu mới hỏi: “Là vì ta?”
“… Nếu ta gật đầu, ngươi sẽ cao hứng?” Hắn cư nhiên hỏi vặn lại.
“Ngươi gật hay không thì liên quan gì đến ta?” Thư Cẩn vừa lãnh đạm trả lời vừa kéo hắn lại gần, cắn lên môi hắn.
Tô Niệm Thanh khẽ cười đáp lại nhiệt tình của gã. Tuy ngày ấy thật sự khoái trá nhưng ngạo khí của hài tử này chung quy vẫn rất cao, việc làm tổn thương ngạo khí của gã chẳng những khiến gã khó chịu, bản thân cũng không nhẫn tâm. Chuyện ủy khuất cứ để mình tiếp thụ là được.
Đương nhiên thỉnh thoảng vẫn phải chứng minh chút năng lực của mình mới được.
“Tô Niệm Thanh, ngươi là con hồ ly giảo hoạt.” Giữa lúc đang hôn nồng nhiệt, vẫn có người toát ra lời oán giận.
Người bị phê bình lại cười đến mức vô phương phản bác. Hoặc phải nói là bị hôn đến nỗi không cách nào phản bác.
“Nếu không thích thì quên đi.” Vất vả lắm mới tranh thủ thở được một hơi dài.
“… Ta còn chưa nói là không cần.” Thư Cẩn bực bội nói.
“Nếu ta từ quan, sẽ chỉ là một gốc cây ngọn cỏ ven đường. Ngươi vẫn cần?”
“… Tô đại thiếu gia, ngài đây là gốc nhân sâm ngàn năm, còn không được người ta thờ phụng?” Gã giễu cợt.
“Nhân sâm cũng không thể ăn bậy.”
“Ta có thể đem nó hầm trên lửa nhỏ, rồi sẽ chậm rãi uống, mỗi ngày một chút, cường thân lại kiện thể, thật sự không tồi.”
Vì thế quả thật liền nhổ nhân sâm ngàn năm lên, mang về nhà, chậm rãi hầm canh.
Cường thân lại kiện thể.
Thể xác và tinh thần đều rung lên.