Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đối với tiểu mỹ nhân mà nói, đến tham gia bữa tiệc chúc mừng sinh nhật bà nội hắn là như là đang dằn vặt bản thân.
Dù sao thì bắt một ai đó đứng trước cửa cười đón khách, nghĩ đến là nhức đầu.
Người đến tham dự không ít, ánh mắt của tiểu mỹ nhân chỉ dừng lại trên người một cặp mẹ con.
Người mẹ bảo dưỡng rất tốt, cử chỉ nhã nhặn, ai cũng không thể nhìn ra bà đã hơn năm mươi rồi, nhiều nhất cũng chỉ mới qua ba mươi.
Tay bà đang dắt một bé trai, vẫn còn khá nhỏ, thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu, nhìn là muốn ôm hun cưng nựng.
Người mẹ đang tỉ mỉ lấy những miếng bánh ngọt mà đứa nhỏ muốn ăn.
Bà không phiền không bực, kiên nhẫn hỏi han ý kiến của đứa nhỏ, cùng con trai thương lượng xem có thể ăn ít một miếng bánh hay không.
Trông bà của bây giờ ôn nhu như thế, là một người mẹ tốt không thể xoi mói.
“Đang nhìn gì thế?”
Tiểu mỹ nhân nghe thấy tiếng của ngài chồng trước thì giật cả mình, theo bản năng mà đứng chắn trước mặt hắn, nhưng đáng tiếc kích thước cơ thể không đủ lớn, ngài chồng trước vẫn là nhìn thấy được người đang đứng ở bên kia.
Cặp mẹ con kia cũng nhìn sang bên đây, trong một khoảnh khắc nụ cười trên gương mặt của người mẹ trở nên cứng ngắc, sắc mặt của ngài chồng trước ngược lại bình đạm như thường, hắn gật đầu một cái, xem như là hỏi thăm.
Tiểu mỹ nhân lại nhăn chặt chân mày, vỗ lên cánh tay của ngài chồng trước.
“Bút lông dầu hết mực rồi, đi lấy cây mới cho em.”
Ngài chồng trước nghe theo chỉ thị ngoan ngoãn rời đi, tiểu mỹ nhân lúc này mới nhẹ nhõm trở lại.
Cặp mẹ con kia cũng bước qua đây.
Trên tay quý phụ ôn nhã bình tĩnh kia vẫn đang nâng chiếc đĩa của đứa nhỏ, sắc mặt vẫn còn chút khó xử.
“Nó… Tụi con có khỏe không?”
Tiểu mỹ nhân lập tức tỏ thái độ.
“Hôn nhân sắp đặt có tốt hay không, dì không phải là người biết rõ nhất sao, dì.”