Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bây giờ tiểu mỹ nhân đã có phòng làm việc rồi, mỗi ngày cậu đều phải đến quẹt thẻ.
Mỗi ngày dưới lầu sẽ có người đến rước cậu đi làm.
“Anh không cần phải cố tình đến đón em đâu, em có thể tự đón xe buýt mà.”
Ngài chồng trước nhẹ hừ một tiếng.
“Dựa vào em, dậy nổi không?”
Tiểu mỹ nhân lấy bánh sandwich sáng nay cậu mới làm nhét vào miệng ngài chồng trước.
“Nói chuyện đàng hoàng!”
Ngài chồng trước bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa ăn bánh sandwich của tiểu mỹ nhân vừa lắc đầu.
“Sợ em đón xe sẽ cực khổ thôi, được hay chưa.”
“Tàm tạm.” Tiểu mỹ nhân cảm thấy gỗ mục cũng có thể khắc hoa rồi, hài lòng gật đầu, “Đưa rước thầy đi làm là vinh hạnh của em đó.”
Sau đó, hai người bọn họ cười nói vui vẻ cùng nhau đi làm.
Ngài trợ lý đã bị bỏ quên ở sau đầu không hiểu chuyện gì đang xảy ra: Đôi cẩu nam nam này, có chuyện của mình sao?
Được tăng lương hông?
Cảm thấy mệt mỏi.