Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh nói cái gì?” Tiểu mỹ nhân không ngờ rằng ngài chồng trước sẽ hỏi mình câu này, “Bây giờ là đang muốn chất vấn em sao?”
Tiểu mỹ nhân mới ăn no căng bụng tức giận rồi, thậm chí còn cảm thấy mấy món khi nãy mới ăn vào đang không ngừng xông lên cổ họng.
“Anh chỉ là…” Ngài chồng trước ngập ngừng, hắn có chút phiền não thái độ của bản thân lúc này, nhưng hắn thật sự rất để ý cách nhìn của tiểu mỹ nhân với uy mãnh tiên sinh.
Hai người họ biết nhau sớm hơn mình, đề tài để nói chuyện của nhiều hơn mình, tranh tranh cãi cãi chơi chơi giỡn giỡn, ngài chồng trước cảm thấy mình vĩnh viễn cũng không thể thân thiết với tiểu mỹ nhân như vậy.
Hắn chính là vô vị, khiến người ta cảm thấy phiền.
“Nếu như lúc trước em nói sớm với anh......, thực ra chúng ta có thể không cần phải kết hôn đâu.”
Ngài chồng trước nghe thấy bản thân mình nói vậy đó.
Hai người họ có thể không cần phải kết hôn, hắn có thể… buông bỏ rất nhiều thứ, chỉ cần tiểu mỹ nhân vui vẻ.
Nhưng người trước mặt lại không vui vẻ.
Tiểu mỹ nhân tức đến đỏ cả mắt, trừng mắt cắn răng nói với hắn.
“Câu này tặng lại cho bản thân anh đi!”
Tiểu mỹ nhân tức giận muốn bỏ đi, lại bị ngài chồng trước nắm lấy cổ tay áo.
“Kha Mộng Nghiêu…”
Tiểu mỹ nhân lại đạp hắn một cái, chỉ để lại một câu.
“Mặc kệ tôi! Lo cho tiểu trợ lý của anh kìa!”
Có thể nói là vạn phần ủy khuất.