Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm, nắng dần dâng lên, làm cho chân trời sáng lên, Đa Đạc đã trải qua thói quen nhiều năm, khi thái dương vừa lên chớp mắt một cái liền tỉnh lại.
Phản ứng đầu tiên của Đa Đạc khi tỉnh lại đó là khẩn trương nhìn về phía dưới cây đại thụ, ánh mắt nhìn đến thân ảnh đang ngủ say của Tiểu Ngọc Nhi, Đa Đạc mới thở ra một hơi.
Mắt thấy trời đã sáng, nếu còn không nhanh chóng tìm được đường ra đưa cô nương này về nhà, còn không biết người nhà vị cô nương kia sẽ gấp thành cái dạng gì. Quyết định chủ ý, Đa Đạc liền nhẹ nhàng đi tới trước người Tiểu Ngọc Nhi, tuy rằng thấy Tiểu Ngọc Nhi ngủ ngon đến như vậy, Đa Đạc do dự trong nháy mắt, nhưng vẫn phải nhẹ nhàng đem Tiểu Ngọc Nhi đánh thức.
"Làm sao vậy?" Nhu nhu cổ bị đau nhức, Tiểu Ngọc Nhi vẫn còn buồn ngủ nhìn Đa Đạc.
"Cô nương, trời đã sáng, chúng ta vẫn nên nhanh tìm đường trở về, nếu không người nhà cô nương sẽ lo lắng." Đa Đạc nhẹ giọng giải thích.
Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi mặc dù có chút không tình nguyện dậy sớm, nhưng vẫn là miễn cưỡng đứng lên, than thở nói: "Chúng ta nên nhanh đi thôi, nên đi đâu a?"
"Cô nương nếu tin ta, chúng ta trước hết đi quân doanh của ta, đến lúc đó ta tự mình hộ tống cô nương về nhà, như thế nào?" Đa Đạc đề nghị nói.
"Quân doanh?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn hắn, "Quân doanh không phải không cho nữ nhân tiến vào sao? Hơn nữa ngươi không phải nói ngươi không biết nơi này là chỗ nào? Như thế nào có thể đi ra?"
"Cô nương yên tâm, quân doanh tuy nói không cho nữ nhân tiến vào, nhưng cũng không nói chính xác là nữ nhân không thể đứng ngoài quân doanh. Tối hôm qua khi ta đi hái quả phát hiện có một con sông nhỏ, ta nhớ rõ gần trước quân doanh chúng ta cũng có một con sông nhỏ, chỉ cần đi dọc theo dòng sông, chúng ta nhất định có thể tìm đường ra" Đa Đạc giải thích chi tiết.
"Thật sao?" Tiểu Ngọc Nhi mừng rỡ, sau đó lại có chút trách cứ nhìn Đa Đạc: "Vậy sao tối hôm qua ngươi không nói sớm?"
Đa Đạc vội vàng giải thích: "Tối hôm qua quá muộn, hơn nữa ta cũng không xác định chắc chắn, chân cô nương lại đang bị thương, nếu như đi lầm đường, tình huống có thể xấu đi."
Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy đúng vậy, sau đó gật gật đầu.
Đa Đạc cũng coi như săn sóc, còn lấy chủy thủ tước xuống một nhánh cây đưa cho Tiểu Ngọc Nhi làm nạng chống giúp nàng dễ dàng di chuyển.
Vì thế Tiểu Ngọc Nhi chống theo gậy khiễng chân chậm rãi đi phía sau, mà Đa Đạc ở phía trước cẩn thận đi mỗi bước, đôi lúc còn quay lại nhìn Tiểu Ngọc Nhi một chút.
Vì không tính toán chắc chắn nên sau khi đi gần ba canh giờ, tính tình Tiểu Ngọc Nhi rốt cuộc cũng bạo phát. Tức giận ném nhánh cây kia đi, Tiểu Ngọc Nhi không hề để ý hình tượng ngồi xuống dưới đất, oán giận nói với Đa Đạc: "Ta đi không nổi, cố thế nào cũng đi không nổi nữa."
Đa Đạc quay đầu lại, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Đi tiếp thôi, một lát nữa sẽ tới."
"Ngươi đã nói như vậy từ hai canh giờ trước rồi! Ta mới không tin ngươi!" Tiểu Ngọc Nhi lên án nói.
"Lúc này là thật, chỉ cần đi về phía trước một đoạn nữa, theo dòng suối nhỏ kia, chúng ta có thể đến." Đa Đạc chỉ chỉ phía trước.
Tiểu Ngọc Nhi theo hướng nhìn qua, hết sức mới nhìn thấy, miễn cưỡng thấy được một dòng suối nhỏ đang chảy xuôi. Tiểu Ngọc Nhi trở mình xem thường một cái, hữu khí vô lực nói: "Vậy làm phiền ngươi đi về trước, sau đó tìm người đem ta nâng về đi, ta thật sự là đi không nổi."
Kỳ thật cũng không có gì khiến Tiểu Ngọc Nhi phát giận, nàng vốn chính là được nuông chiều từ bé đến lớn, cho dù là sinh trưởng ở thảo nguyên Mông Cổ nhưng nàng cũng chưa có đi đường xa như vậy, huống chi chân nàng lại đang bị thương, tối hôm qua chỉ ăn chút mận, từ sáng sớm đã đi ba canh giờ cũng chỉ uống mấy ngụm nước, hơn nữa bây giờ là giữa tháng sáu, thời tiết nóng bức, Tiểu Ngọc Nhi không bị cảm nắng đã là tốt rồi.
Đa Đạc lau mồ hôi trên trán, kỳ thật hắn cũng nóng nực khó chịu, nhưng mà nếu hiện tại mặc kệ Tiểu Ngọc Nhi ở nơi này, nàng bị cảm nắng cũng là chuyện sớm muộn, suy nghĩ một chút, Đa Đạc đi đến trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, đưa lưng về phía nàng ngồi xổm xuống.
"Ngươi làm gì vậy?" Tiểu Ngọc Nhi không hiểu nhìn hắn.
Đa Đạc quay đầu nhìn nàng: "Cô nương không phải mệt sao? Ta cõng cô nương đi."
Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy vui vẻ, rốt cục có thể không cần phải tiếp tục đi nữa, nhưng mà trên mặt cũng không có lộ ra, còn không có ý tốt nói: "Vậy thì phiền toái ngươi a."
"Không phiền toái." Đa Đạc sang sảng cười, "Đều là ta hại cô nương thành như vậy, ta cũng nên phụ trách không phải sao?"
"Vậy ta đây liền không khách khí!" Nghe vậy, Tiểu Ngọc Nhi cũng không chút khách khí, lập tức liền nhào tới trên lưng Đa Đạc, kéo chặt lấy cổ hắn.
Đa Đạc bị nàng dùng lực như vậy, thiếu chút nữa lảo đảo té một cái trên mặt đất, may mắn hắn dùng hai tay chống được. Phía sau lập tức truyền đến tiếng cười sang sảng của Tiểu Ngọc Nhi: "Xuất phát!"
Đa Đạc dở khóc dở cười, cũng đành phải điều chỉnh tư thế một chút, sau đó cõng Tiểu Ngọc Nhi lên.
Đi một hồi, Tiểu Ngọc Nhi chú ý tới Đa Đạc, trên cổ trên trán hắn chảy thật nhiều mồ hôi, có chút bất an hỏi: "Ngươi không sao chứ? Nóng thì nói, ta cho quạt cho ngươi chút gió."
Dứt lời, Tiểu Ngọc Nhi vội vàng dùng tay quạt gió cho Đa Đạc.
"Ta không sao." Đa Đạc cười cười, sau đó ngừng một chút hơi nâng Tiểu Ngọc Nhi lên, sau đó tiếp tục vừa đi vừa lẩm bẩm nói: "Không thể ngờ được a..."
"Không thể ngờ được cái gì?" Cách hắn gần như vậy Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên nghe được lời hắn đang lầm bầm lầu bầu.
Đa Đạc không có ý tốt, cười nói: "Không thể ngờ được, cô nương so với thoạt nhìn còn nặng hơn nhiều, cho nên ta mới lao lực như vậy a."
"Ngươi!" Tiểu Ngọc Nhi trừng hắn, lập tức dùng sức kéo lấy mái tóc của Đa Đạc.
"Ai ~ đau!" Đa Đạc vội vàng hô đau, cầu xin tha thứ nói: "Cô nương tuyệt không nặng, lời vừa nãy ta chỉ nói đùa!"
"Hừ!" Tiểu Ngọc Nhi hừ lạnh một tiếng, sau đó buông lỏng bím tóc Đa Đạc ra, cũng không quạt cho hắn nữa, ngược lại bắt đầu thưởng thức cảnh sắc ven đường.
Da đầu ở ót bị kéo phát đau, Đa Đạc xin thề, lần sau không bao giờ tiện miệng mà đi trêu chọc nữ nhân, ít nhất nếu trêu chọc cũng không thể trêu chọc nữ nhân hung dữ.
Lần này Đa Đạc cũng không nói mạnh miệng gì, đi hết con suối nhỏ, quả nhiên liền thấy được quân doanh ở cách đó không xa, quân kỳ Đại Kim tung bay theo gió, khiến cho Đa Đạc và Tiểu Ngọc Nhi thấy được hy vọng.
"Cô nương, chúng ta đến!" Đa Đạc kích động nói.
Tiểu Ngọc Nhi tất nhiên cũng nhìn thấy, cao hứng phấn chấn nói: "Ân, chúng ta đi nhanh lên!"
Đa Đạc đáp ứng, sau đó dùng toàn lực, cơ hồ là chạy trở lại quân doanh.
Đến cửa quân doanh, Đa Đạc mới buông Tiểu Ngọc Nhi ra, sau đó bước vào quân doanh, một thị vệ mặc quần áo màu trắng đỏ mang theo vài tên tiểu binh tiến lên đón, thấy Đa Đạc bình an trở về, người đầu lĩnh thở ra một hơi: "Bối lặc gia, ngài đã trở lại! Ngài nếu như không trở lại, chờ thập tứ bối lặc trở về không thấy ngài, thế nào cũng lột da chúng ta a!"
Đa Đạc cười ha hả, đi tới vỗ bả vai người nọ, "Yên tâm đi! Có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để ca ca ta lột da của ngươi! Đúng rồi, Hách Triết, nhanh chóng chuẩn bị một con ngựa tốt."
"Vâng!" Hách Triết quay đầu phân phó vài câu với tiểu binh phía sau, rồi mới lên tiếng dò hỏi: "Bối lặc gia, người cần ngựa làm gì?"
Đa Đạc quay đầu lại chỉ Tiểu Ngọc Nhi đứng ở cách đó không xa, "Vị cô nương này bị lạc đường, ta phải đem người đưa về nhà."
Nghe vậy, Hách Triết nhìn Tiểu Ngọc Nhi, tay khoát lên vai Đa Đạc, sau đó ý vị thâm trường cười với Đa Đạc, "Thuộc hạ hiểu được, bối lặc gia ngài thật đúng là diễm phúc tràn đầy, hôm qua cả đêm đều ở cùng một chỗ với vị cô nương này sao?"
"Đi đi đi, ngươi đoán mò cái gì vậy!" Đa Đạc ghét bỏ đẩy tay hắn ra, "Ta cùng vị cô nương này thanh danh trong sạch, ngươi đừng nói lung tung hủy đi danh dự cô nương người ta!"
Hách Triết không hề gì buông một tay: "Vừa đúng lúc, bối lặc gia ngài liền thuận tiện đem người cưới vào cửa!"
"Ta không giống như ngươi, nói đến không da không mặt! Lời này nếu bị cô nương người ta nghe được còn ra thể thống gì?" Đa Đạc thấp giọng trách cứ Hách Triết một chút, sau đó cũng nhìn Tiểu Ngọc Nhi, rất sợ lời vừa nói bị nàng nghe được sẽ khiến nàng tức giận.
Thấy bộ dáng Đa Đạc lúc này khẩn trương như vậy, Hách Triết bật cười, cảm thấy hiểu rõ: "Đúng đúng đúng, là ta nói lung tung, bối lặc gia ngài còn phải vất vả hộ tống vị cô nương này về nhà."
Nói chuyện một chút, tiểu binh cũng đem ngưa dắt đến trước mặt Đa Đạc.
"Hách Triết, ngươi ở lại quân doanh, ta đi một lát." Trước khi đi dặn dò vài câu, Đa Đạc liền dắt ngựa ra khỏi quân doanh.
Tiểu Ngọc Nhi thấy Đa Đạc đi ra, cũng vội tiến ra đón: "Chúng ta hiện tại là có thể đi rồi sao."
"Có thể." Đa Đạc gật gật đầu, sau đó giải thích: "Chỉ là, quân doanh chúng ta cũng chỉ có ngựa, cho nên nếu cô nương không ngại, ta đưa cô nương về nhà."
Tiểu Ngọc Nhi suy tư một lúc, gật gật đầu, sau đó nói: "Vậy ngươi đưa ta về Phổ Tể Tự là được, ở nơi đó ta còn có chuyện muốn làm, đến lúc đó ta sẽ tự mình về nhà."
"Phổ Tể Tự?" Đa Đạc nghi hoặc nói: "Kinh đô chúng ta có ngôi chùa này sao?"
Vẫn đứng ở phía sau nghe trộm lời bọn họ nói chuyện Hách Triết nhịn không được xen mồm nói: "Ngôi chùa kia toạ ở trên núi, lúc chúng ta săn thú cũng thường xuyên thấy qua, từ nơi này đi thẳng về phía đông vài dặm liền tới."
Đa Đạc gật gật đầu, sau đó giúp Tiểu Ngọc Nhi lên ngựa, cũng may Tiểu Ngọc Nhi cũng là người thường xuyên cưỡi ngựa, cho dù bị thương nhưng lên ngựa cũng không quá sức. sau khi Tiểu Ngọc Nhi ngồi xong, Đa Đạc cũng lưu loát xoay người lên ngựa, đá nhẹ bụng ngựa, hai người một con ngựa hướng phía đông chạy đi.
Trên đường, Đa Đạc nghĩ Tiểu Ngọc Nhi tuy rằng vừa mới bị thương, nhưng rất quen thuộc động tác lên ngựa, liền hỏi: "Cô nương, ngươi cũng thường xuyên cưỡi ngựa sao? Ta thấy động tác vừa rồi của cô nương rất thuần thục."
"Ta là người Mông Cổ, thuở nhỏ thường cưỡi ngựa." Tiểu Ngọc Nhi không chút nào giấu diếm nói.
"Người Mông Cổ?" Đa Đạc kinh ngạc: "Cô nương nói được tiếng Mãn Châu giỏi như vậy a."
"Ta có thân thích ở bên cạnh, cho nên cũng biết."
Có thân thích, nói Mãn ngữ rất hay, bộ dạng cũng tốt, Đa Đạc đoán nói: "Cô nương là người từ Mông Cổ Khoa Nhĩ Thấm tới?"
"Làm sao ngươi biết?" Tiểu Ngọc Nhi kinh ngạc nhìn hắn, chẳng lẽ liền chỉ bằng hai điểm này, liền có thể đoán ra nàng từ đâu đến?
"Hắc hắc." Đa Đạc cười đắc ý, "Người ta đều nói con gái Khoa Nhĩ Thấm đều là đại mỹ nhân, ta cũng chỉ đoán mò, không thể ngờ được là đoán đúng."
Những lời này khiến Tiểu Ngọc Nhi thực thoả mãn, nữ nhân a, đều có chút hư vinh, hơn nữa này có thể xem như trong suốt khoảng thời gian ở cùng Đa Đạc, Tiểu Ngọc Nhi cảm thấy đây là lời hay nhất phát ra từ miệng hắn, Tiểu Ngọc Nhi vừa lòng gợi lên khóe môi.
"Bất quá, mỗi khi nói ra lời này, Ngọc tỷ tỷ lại bắt ta làm một chút trò hề." Đa Đạc nói tiếp.
Tươi cười của Tiểu Ngọc Nhi có chút cương tại bên miệng, liếc mắt trừng Đa Đạc, tiếng nói Tiểu Ngọc Nhi có chút lạnh: "Ngươi vừa mới nói cái gì?"
"Ngọc tỷ tỷ a." Đa Đạc còn không có nghe ra tức giận trong lời nói của Tiểu Ngọc Nhi, tiếp tục nói: "Ngọc tỷ tỷ cũng là từ Khoa Nhĩ Thấm tới, ngươi đại khái cũng biết chứ, chất nữ của đại phúc tấn Triết Triết, cũng được công nhận là đệ nhất mỹ nữ của Mãn Mông a."
Tiểu Ngọc Nhi bên miệng không còn tươi cười, "Không biết."
"A." Đa Đạc bừng tỉnh đại ngộ, "Hôm nào ta giới thiệu cho các ngươi nhận thức, nàng là người trong lòng ca ta, chúng ta cũng từng gặp nhau."
"Phải không?" Tiểu Ngọc Nhi ngoài cười nhưng trong không cười.
"Đó là đương nhiên!" Đa Đạc cao ngạo nhấc đầu: "Tuy nói Ngọc tỷ tỷ cũng là đại mỹ nhân, nhưng là ta lại cảm thấy nàng không xứng với ca của ta."
"Vậy loại mỹ nhân tài năng nào mới có thể xứng với ca của ngươi?" Đối với sự sùng bái trong lời nói của Đa Đạc với đối Đa Nhĩ Cổn, Tiểu Ngọc Nhi chỉ biết vô lực xem thường, thằng nhãi này kiếp trước hay kiếp đều như vậy, lấy huynh làm trời a.
Đa Đạc thật đúng là chăm chú suy tư một chút, hồi đáp: "Người như cô nương khẳng định sẽ không được, rất nhu nhược, một chút khí khái nữ tử Mông Cổ cũng không có. Có thể xứng với ca của ta, tất nhiên phải là tài mạo song toàn, cưỡi ngựa săn bắn mọi thứ đều tinh thông, nhưng quan trọng nhất vẫn là trù nghệ phải tốt, có thể dỗ cho ca ta mỗi ngày đều vui vẻ, ta cũng có thể thuận tiện sang ăn cơm ké, ha ha!"
Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại hướng hắn cười cười, sau đó chân trái nảy sinh ác độc, đem hết toàn lực hung hăng đạp Đa Đạc một cước.
Đa Đạc nhất thời đau nhe răng trợn mắt, không hiểu nhìn Tiểu Ngọc Nhi, "Cô nương đá ta làm gì a?"
"A, thật sự là thật có lỗi, đột nhiên chân muốn giãn ra một chút để lát nữa có thể đi đứng." Tiểu Ngọc Nhi tựa tiếu phi tiếu giải thích.
Kỳ thật có trời mới biết, nàng mất nhiều khí lực mới áp chế suy nghĩ muốn đem Đa Đạc đá xuống ngựa, cho nên, tính tình nàng thật ra vẫn còn tốt lắm a.