Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thời gian kế tiếp, Tiểu Ngọc Nhi sinh hờn dỗi, mà Đa Đạc cũng không hiểu ra sao, không biết mình như thế nào lại chọc cho Tiểu Ngọc Nhi tức giận, hai người một đường trầm mặc đến Phổ Tể Tự.
Vừa đến cửa chùa Phổ Tể Tự, một cái thân ảnh nho nhỏ chính xác vọt tới trước ngựa của Tiểu Ngọc Nhi, thanh âm còn mang theo tiếng khóc nức nở: "Cách Cách, ngài đã trở lại, hù chết Cao Oa!"
Người tới đúng là Cao Oa, nhìn thấy Cao Oa êm đẹp đứng ở một chỗ này, Tiểu Ngọc Nhi cũng nhẹ nhàng thở ra, vội an ủi: "Được rồi, không có việc gì, ngươi trước đừng khóc."
Cao Oa hốc mắt hồng hồng, chắc là đã khóc cả đêm, "Cách Cách, ngài không biết, nô tỳ thật lo lắng ngài xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, may mắn Bồ Tát phù hộ, bây giờ ngài đã trở về. Cách Cách, tối hôm qua ngài đi đâu a?"
Nhắc tới chuyện tối hôm qua Tiểu Ngọc Nhi liền tức giận, nhưng nhìn Cao Oa khóc đến thương tâm như vậy, cũng chỉ nhẹ giọng oán giận nói: "Ngươi còn nói a, ngày hôm qua ngươi trễ như vậy cũng chưa trở về, ta còn tưởng rằng ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đi ra ngoài tìm ngươi, kết quả ngã xuống dốc, chân còn bị gãy."
"A?" Nghe vậy, Cao Oa vội khẩn trương nhìn chân Tiểu Ngọc Nhi: "Cách Cách, ngài bây giờ còn đi được không? Hiện tại muốn đi tìm lang trung hay không, để xem lại vết thương cho ngài?"
"Không có việc gì, ngươi đừng khẩn trương như thế." Tiểu Ngọc Nhi trấn an nói.
Cao Oa đỏ mắt vành mắt, cảm động nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Cách Cách, ngài đối với nô tỳ thật tốt, còn đi tìm nô tỳ, nô tỳ đời này kiếp này nhất định làm trâu làm ngựa cũng phải hảo hảo phụng dưỡng Cách Cách!"
Vừa nói, Cao Oa còn quỳ rạp xuống đất, làm chứng cho quyết tâm.
Tiểu Ngọc Nhi không dự đoán được Cao Oa sẽ bởi vì chuyện này, lại đột nhiên thể hiện trung tâm, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp. Cho đến khi Đa Đạc ở phía sau nhắc nhở, nàng mới hồi phục tinh thần lại, "Ngươi muốn nha hoàn của ngươi quỳ trên mặt đất bao lâu a?"
Tiểu Ngọc Nhi quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, sau đó quay đầu nhìn Cao Oa, vốn định tự mình kéo nàng đứng lên, nhưng mà đi đứng không tiện, vì thế liền trực tiếp ra lệnh nói: "Vậy ngươi nhanh lên đứng lên, nha hoàn ta cũng không thể không duyên cớ quỳ trước người khác đi."
Cao Oa nghe vậy, nâng lên đôi mắt đỏ có thể so với thỏ nhìn về phía sau Tiểu Ngọc Nhi, lúc này mới nhìn thấy Đa Đạc. Nàng vội đứng lên, sau đó không hiểu nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Cách Cách, vị này là?"
"Chính là hắn hại chân ta bị đau, đến hiện tại mới có thể trở về." Tiểu Ngọc Nhi tức giận giải thích.
Nghe vậy, con thỏ trong nháy mắt lập tức biến thành sài lang, hung tợn trừng mắt nhìn Đa Đạc một cái: "Nguyên lai là ngươi làm hại Cách Cách nhà ta thảm như vậy, ngươi còn ngồi ở phía sau Cách Cách nhà ta, ngươi nhanh cút xuống dưới cho ta! Muốn chiếm tiện nghi sao, đăng đồ tử!"
Đa Đạc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị Cao Oa kéo xuống ngựa, đừng nhìn Cao Oa tuổi còn nhỏ, khí lực nhưng cũng rất lớn, Đa Đạc cũng không có kịp phòng bị, thật sự bị nàng kéo xuống. May mắn phản ứng nhanh nhẹn, nếu không sẽ chật vật ngã trên mặt đất.
Đa Đạc không nói gì lau mặt một phen, sau đó kêu oan: "Tiểu nha đầu, tuy nói Cách Cách nhà ngươi biến thành như vậy cũng có trách nhiệm của ta, nhưng mà không thể đều đem tất cả sai lầm quăng cho ta a? Hơn nữa ta cũng đưa Cách Cách nhà ngươi trở về không phải sao?"
"Ngươi câm miệng! Cách Cách Nhà ta hiện tại đang bị thương, ngươi chuyện gì cũng đều không sao, không phải ngươi sai thì còn có thể là ai? Đưa Cách Cách nhà ta về, đó cũng là việc mà ngươi phải làm." Cao Oa nguýt hắn một cái, sau đó thật cẩn thận đem Tiểu Ngọc Nhi đỡ xuống ngựa.
Nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi đi đường khập khiễng, ánh mắt Cao Oa càng hận không thể biến thành dao nhọn thẳng tắp mà đâm về phía Đa Đạc, trong ánh mắt tràn đầy tố cáo, nhìn, ngươi làm hại Cách Cách nhà ta bị thương nghiêm trọng như vậy.
Đa Đạc tự nhận mình đuối lý càng cúi đầu thấp xuống.
Tiểu Ngọc Nhi nhìn thấy trong lòng một trận thống khoái, nhìn! Vẫn là nha hoàn nàng đau lòng nàng a!
Bất quá trong khoảng thời gian này, Tiểu Ngọc Nhi cũng không muốn tiếp tục dây dưa với Đa Đạc hơn nữa, vội ngăn lại Cao Oa vẫn còn tiếp tục muốn nói gì đó, "Cao Oa, đừng nói thêm nữa, chúng ta vẫn là nhanh trở về đi."
Cao Oa cũng vội vàng gật gật đầu, nhưng vẫn quay đầu lại trừng mắt nhìn Đa Đạc một cái, sau đó mới chậm rãi nâng Tiểu Ngọc Nhi vào Phổ Tể Tự.
Đa Đạc thấy nàng hai đi xa, cũng không có dừng lại, liền dắt ngựa trở về, lại vô tình thấy cây trâm cài bằng bạc rơi trên mặt đất. Hắn tiến lại nhặt lên, nhìn cây trâm thấy giống cái Tiểu Ngọc Nhi cài trên đầu như đúc, chắc là lúc nàng vừa mới xuống ngựa liền làm rơi trên mặt đất.
Thấy thân ảnh Tiểu Ngọc Nhi lập tức sẽ mất ở cửa chùa, Đa Đạc vội gọi lại nàng:"Cô nương!"
Tiểu Ngọc Nhi chắc là đang cùng Cao Oa nói chuyện gì rất cao hứng, nên lúc quay đầu lại, bên miệng cũng còn vương ý cười. Vừa vặn ánh mặt trời chiếu rọi trên khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi, khiến cho da thịt nàng càng thêm trắng nõn phấn nộn, mắt hạnh mỉm cười, để lộ một chút ngây thơ.
Đa Đạc lập tức ngốc lăng ở nơi đó, nhìn khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi thật lâu chưa có tỉnh lại.
Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn Đa Đạc một hồi lâu, thấy hắn nửa ngày cũng không nói chuyện, tưởng vừa rồi nàng nghe lầm, liền quay đầu rời đi.
Trong chớp mắt khi cửa lớn của Phổ Tể Tự đóng lại, Đa Đạc mới như tỉnh lại, nhưng mà trong đầu đều là hình ảnh Tiểu Ngọc Nhi vừa mới ngoái đầu lại cười, hắn đã nhìn thây rất nhiều cô nương cười, nhưng tựa hồ không có một người cười khiến hắn cảm thấy tươi đẹp động lòng người như vậy, khiến tâm hắn cũng không tự giác mà đập mạnh.
Vỗ mạnh cái ót của mình một chút, Đa Đạc lẩm bẩm: "Đa Đạc a Đa Đạc, việc quan trọng hiện tại không phải là nụ cười của cô nương người ta a, phải nhanh chóng trở về quân doanh, nếu không đợi ca ca đã trở lại, kia thật đúng là việc lớn!"
Kiên định ý tưởng của chính mình, Đa Đạc lập tức cưỡi ngựa hướng quân doanh mà chạy như bay, nhưng mà trâm cài đầu kia được Đa Đạc chặt chẽ nắm trong tay.
Chờ khi hồi cung, sau khi an ổn trong hoàng cung, việc đầu tiên Tiểu Ngọc Nhi làm là vội vàng thay quần áo bẩn trên người, sau đó phân phó Cao Oa đi mời ngự y tới đây.
Chờ ngự y tiến đến, cuối cùng chẩn đoán bệnh, vết thương trên chân Tiểu Ngọc Nhi tuy không có gì quá nghiêm trọng, nhưng cũng thương tổn đến gân cốt, trong những ngày sắp tới không được tùy tiện đi lại nhiều, muốn hoàn toàn khôi phục cũng phải một hai tháng.
Mà vừa vặn, chờ sau khi ngự y băng bó vết thương cho Tiểu Ngọc Nhi, Triết Triết liền dẫn Đại Ngọc Nhi đến.
Vừa thấy Tiểu Ngọc Nhi gọi ngự y đến, trên chân còn băng bó, Triết Triết hoảng sợ: "Tiểu Ngọc Nhi, chân con bị sao vậy?"
Tiểu Ngọc Nhi vội giải thích: "Cô cô, con không sao, chính là không cẩn thận bị chật chân mà thôi."
Đại Ngọc Nhi nghi hoặc nói: "Tiểu Ngọc Nhi, không phải con đi lễ Phật sao? Như thế nào chân lại thành ra như vậy?"
Cao Oa ở một bên muốn mở miệng giải thích, Tiểu Ngọc Nhi vội ngăn cản nàng lại, sau đó làm như không có gì cười nói: "Chỉ là khi đi xuống cầu thang không cẩn thận bị ngã, sau đó chân liền bị chật."
"Con a." Triết Triết nghe vậy, oán trách liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái, "người lớn như vậy rồi, vẫn còn nghịch ngợm không chịu cẩn thận, cô cô còn tưởng rằng con đi lễ Phật có thể khiến cho con an tĩnh lại một chút, kết quả lại thành ra như vậy, trong lúc dưỡng thương không cho phép con đi nữa, ngoan ngoãn ở lại trong cung."
Tuy rằng trong miệng là oán giận, nhưng Triết Triết vẫn là hỏi kỹ thái y một phen về tình huống thương thế của Tiểu Ngọc Nhi, sau khi xác định không có gì trở ngại mới nhẹ nhàng thở ra, cũng lập tức phân phó người chuẩn bị một ít thuốc bổ, hảo hảo chăm sóc cho Tiểu Ngọc Nhi trong thời gian dưỡng thương.
"Cám ơn cô cô." Tiểu Ngọc Nhi vội nói cám ơn, sau đó dò hỏi: "Bất quá hôm nay như thế nào cô cô lại đến tìm con a? Chẳng lẽ là tin tức linh thông như vậy, Tiểu Ngọc Nhi vừa xảy ra chuyện cô cô liền biết?"
"Con còn nói a." Triết Triết tức giận nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái, "Không phải đã nói sau khi hồi cung việc đầu tiên là muốn bồi ta uống trà ngắm hoa sao? Kết quả đến buổi trưa con cũng chưa trở về, nghe được cung nhân bẩm báo nói con đã trở lại, cho nên liền đến xem sao."
"Cũng không phải như vậy a." Đại Ngọc Nhi cũng ở một bên tiếp lời nói: "Cô cô đợi muội thật lâu, liền sợ muội xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Tiểu Ngọc Nhi áy náy nhìn Triết Triết và Đại Ngọc Nhi: "Thật sự xin lỗi, con hẳn là phải phái người hồi cung đưa tin ức cho hai người sớm một chút, còn khiến cho cô cô vì con mà lo lắng như vậy."
"Hài tử ngốc." Triết Triết cười nhìn nàng: "Chuyện xảy ra đột ngột, trở tay không kịp cũng đương nhiên, con ấy, trước hết phải hảo hảo dưỡng thương đi, uống trà ngắm hoa khi nào cũng có thể bồi cùng ta."
"Ân!" Tiểu Ngọc Nhi cười gật gật đầu.
Đại Ngọc Nhi cũng nói: "Tiểu Ngọc Nhi, muội liền chuyên tâm dưỡng thương, trong khoảng thời gian này tỷ tỷ sẽ thường xuyên đến đây nói chuyện với muội."
"Cám ơn Ngọc tỷ tỷ."
Triết Triết Một bên đột nhiên mệt mỏi ngáp một cái.
Nhìn cái bụng mới lộ ra của nàng, Tiểu Ngọc Nhi vội hỏi: "Cô cô nếu người mệt, trước hết hồi cung đi, vết thương của con chỉ là việc nhỏ, long thai của người không thể chịu khổ như vậy a."
"Ân." Triết Triết cũng lười biếng đáp: "Ta hồi cung trước, con nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt."
"Cô cô, con đưa người trở về." Đại Ngọc Nhi vội đứng dậy nói với Triết Triết.
"Tốt." Triết Triết gật gật đầu.
Đại Ngọc Nhi quay người lại cũng hảo hảo dặn Tiểu Ngọc Nhi chú ý dưỡng thương, sau đó liền đỡ Triết Triết rời đi.