Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tiểu Ngọc Nhi ở đ ình nghỉ mát kia ngây người thật lâu mới rời đi, sau khi trở lại chỗ của mình ban đêm liền ngã bệnh, đầu đầy mồ hôi, mặt đỏ phừng phừng như quan công*, tay còn rất lạnh lẽo.
[*] Quan công hay còn gọi là Quan Vũ một nhân vật trong Tam Quốc chí, anh em kết nghĩa với Lưu Bị.
"Cao Oa, đây là có chuyện gì? Tiểu Ngọc Nhi đang êm đẹp như thế tại sao lại ngã bệnh?" Đại Ngọc Nhi sốt ruột nhìn Tiểu Ngọc Nhi đang bị bệnh, hỏi.
Cao Oa cũng là một bộ dạng thực sợ hãi, "Nô tỳ cũng không rõ lắm, có thể là lúc hôm nay trở về, ở trên đường bị gió thổi lạnh."
"Hiện tại đã là tháng tám, khí trời đã chuyển lạnh, sao không cho nàng mặc thêm áo?" Triết Triết nhăn lại mày, "Ngươi chiếu cốchú tử nhà ngươi như thế nào!"
Cao Oa vội vàng quỳ xuống thỉnh tội, "Nô tỳ đáng chết, thỉnh đại phúc tấn thứ tội."
Triết Triết cũng chỉ muốn phải nhẹ một chút, nhưng lại bị Tiểu Ngọc Nhi kéo lại.
Mặt Tiểu Ngọc Nhi đỏ bừng, kéo cổ tay áo Triết Triết, âm thanhkhàn khàn nói: "Cô cô, chuyện không liên quan đến nàng, là con thích lạnh, nên mở cửa sổ lâu như vậy, không nghĩ tới liền ngã bệnh."
Nghe thanh âm khàn khàn của nàng, Triết Triết vội hỏi: "Con cũng đừng mở miệng nói chuyện, cổ họng sẽ đau."
"Vậy cô cô đừng phạt Cao Oa." Tiểu Ngọc Nhi mắt to ướt át đáng thương hề hề nhìn Triết Triết.
"Được." Triết Triết bất đắc dĩ ật đầu đồng ý, sau đó dặn Cao Oa: " trong khoảng thời gian này ngươi nhất định phải hảo hảo chiếu cố chủ tử nhà ngươi, đừng lại để nàng bị lạnh."
"Vâng, nô tỳ tuân mệnh." Cao Oa vội lên tiếng trả lời.
Triết Triết lại tự mình lấy khăn mát xoa xoa mặt cho Tiểu Ngọc Nhi, lại dò xét nhiệt độ cơ thể nàng, mày nhăn càng chặt: "Như thế nào lại nặng như vậy? A Dâng Nhật, đi truyền thái y."
"Không cần đâu cô cô, thái y nói, ta chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi, ngủ một giấc, ra mồ hôi sẽ tốt hơn nhiều." Tiểu Ngọc Nhi vội lắc đầu.
Vừa vặn, một tiểu cung nữ ởThanh Ninh cung vội vàng đến bẩm báo nói tiểu Cách Cách đột nhiên khóc nháo không ngừng, giống như cũng có chút phát sốt, thái y đã tiến đến Thanh Ninh cung.
Mày Triết Triết càng nhăn chặt, cuối cùng vẫn trở về Thanh Ninh cung. Để Đại Ngọc Nhi và Hải Lan Châu lại với Tiểu Ngọc Nhi.
Đại Ngọc Nhi tiếp nhận thuốc Cao Oa bưng lên, cẩn thận múc một chút, rồi thổi thổi đưa tới trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, nhưng mà Tiểu Ngọc Nhi lại cực kì không phối hợp xoay đầu.
"Ngọc tỷ tỷ, tỷnhìn thuốc này nóng như vậy, vẫn nên để lát nữa muội uống." khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi có chút vặn vẹo nhìn cái bát đựng thứ nước đen tuyền đangtản ra nhiệt khí kia.
"Không được, thuốc phải uống nóng mới có thể phát huy dược tính tốt nhất, nếu để nguội sẽ không tốt, còn có tỷ tỷ đã thổi rồi, sẽ không nóng." Đại Ngọc Nhi vừa nói, vừa đem thìa đến bên miệng Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi do dự mãi, vẫn là mở miệng, thuốc vào trong miệng, cả khuôn mặt Tiểu Ngọc Nhi đều đau khổ, đánh chết cũng không chịu uống lần thứ hai.
Nhưng mà thái độ của Đại Ngọc Nhi thực kiên quyết: "Sinh bệnh phải uống thuốc, không uống thuốc sao có thể mau khoẻ được."
"Muội đây tình nguyện bệnh lâu hơn cũng không uống thứ thuốc kia." Tiểu Ngọc Nhi nhìn chén thuốc đen tuyền nhíu mày.
"Nói bậy!" Đại Ngọc Nhi trừng mắt nhìn nàng, "Việc thân thể sao có thể nói lung tung, muội nhất định phải uống."
"Nhưng mà thật sự rất đắng..." Tiểu Ngọc Nhi khó chịu mở miệng, vẫn còn cảm thấy cỗ hương vị khó uống kia còn lưu lại trong miệng.
"Có ai bắt muội thích lạnh đâu, hiện tại sinh bệnh, còn phải uống thuốc nữa." Đại Ngọc Nhi không chút khách khí nói thẳng, sau đó lại đem thìa dút cho Tiểu Ngọc Nhi.
Nhìn Đại Ngọc Nhi là vô luận như thế nào cũng phải bắt mình uống thuốc, Tiểu Ngọc Nhi gục đầu xuống, nhìn kia bát thuốc kia, một bộ đáng đã hạ quyết tâm, đã đem bát thuốc kia đoạt lại sau đó uống một hơi cạn sạch. sau khi uống thuốc xong, cái loại hương vị đắng ngắt từ trong miệng tản ra này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Ngọc Nhi đều nhíu lại.
Nhìn bộ dáng này của nàng giống như đang chịu khổ hình, Đại Ngọc Nhi dở khóc dở cười, liền cầm chén thuốc cùng thìa đưa cho Tô Mã, trêu ghẹo nói: "Nhìn muội như vậy, về sau còn có mở cửa sổ đón gió nữa hay không."
"Không dám... không dám nữa." Tiểu Ngọc Nhi vô lực nói, sau đó phân phó Cao Oa đi lấy chút mứt hoa quả.
Tô Mã cũng nhịn không được cười nói: "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách lúc uống thuốc vĩnh viễn giống như tiểu hài tử."
"Cũng phải a." Đại Ngọc Nhi cười nói: "Ta còn nhớ rõ lúc trước kia muội bị bệnh, Ngạch Cát dỗmuội uống thuốc đều tốn thật nhiều công phu."
Tiểu Ngọc Nhi cầm lấy vài mứt hoa quả trực tiếp bỏ vào trong miệng, trong miệng nói cái gì cơ hồ cũng không rõ: "Vẫn là dì có kiên nhẫn, dáng vẻ không giống như tỷ, dỗ cũng không dỗ, trực tiếp bắt muội uống."
"Ta cũng không phải là Ngạch Cát, cho nên Tiểu Ngọc Nhi muội trong khoảng thời gian này ở kinh đô ngàn vạn lần đừng có sinh bệnh, nếu không nha, tỷ tỷ ta mỗi ngày đều đến bức muội uống thuốc, mãi cho đến khi muội khỏe lại mới thôi." Đại Ngọc Nhi vừa nói vừa cù cù bên hông Tiểu Ngọc Nhi.
Tiểu Ngọc Nhi tránh không kịp, bên hông lại là nơi nàng nhột nhất, cù cù vài cái Tiểu Ngọc Nhi liền cười đến chảy nước mắt, còn kém chút nuốt phải mứt quả xuống họng.
"Được rồi, được rồi, không dám, về sau muội tuyệt đối không dám bị bệnh nữa a." Tiểu Ngọc Nhi vội cầu xin tha thứ.
Đại Ngọc Nhi lúc này mới thu hồi tay lại, sau đó cười không ngừng.
Lúc này, Hải Lan Châu đột nhiên mở miệng nói: "Ngọc Nhi, hiện tại sắc trời đã tối, ta về trước đi."
Thần sắc Hải Lan Châu có chút lạnh nhạt, nhưng Đại Ngọc Nhi căn bản không phát hiện, nói: "Ai nha, tỷ tỷ, còn sớm lắm, tỷ cũng ở lại bồi Tiểu Ngọc Nhi đi."
Nghe vậy, sắc mặt Hải Lan Châu càng cứng đờ, sau đó cười nhạt nói: "Ta xem Tiểu Ngọc Cách Cách có muội chơi cùng đã rất vui vẻ, ta cũng không nỡi làm mọi người mất hứng."
Đại Ngọc Nhi không nhìn, nhưng lời này Đại Ngọc Nhi vẫn hiểu được, nàng vội đứng lên, giữ chặt Hải Lan Châu nói: "Ai nha, tỷ tỷ ở trong này sao có thể mất hứng được, hơn nữa Tiểu Ngọc Nhi cũng thực hy vọng tỷ tỷ có thể lưu lại bồi nàng a."
"Tiểu Ngọc Nhi, ngươi nói đúng không?" Vừa nói, Đại Ngọc Nhi vừa chờ mong mà đem tầm mắt chuyển tới chỗ Tiểu Ngọc Nhi.
Cho dù Tiểu Ngọc Nhi trong lòng không phải nghĩ như vậy, nhưng vẫn cười nói: "Đúng vậy, Hải Lan Châu tỷ tỷ liền lưu lại bồi ta đi."
Tầm mắt Hải Lan Châu lập tức hướng Tiểu Ngọc Nhi lạnh hơn nhiều, ngay cả tươi cười cũng không có: "Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách khách khí, Hải Lan Châu chẳng qua là một nô tỳ, như thế nào cũng được tốt được như người bên cạnh cách cách."
Nghe vậy, sắc mặt Tiểu Ngọc Nhi nhất thời lạnh xuống, sau đó tựa đầu nhìn sang một bên, mà Hải Lan Châu mặt cũng không đổi sắc.
Đại Ngọc Nhi vừa thấy không khí hai người không đối, vội vàng giảng hòa: "Ai nha, tất cả mọi người đều là hảo tỷ muội, nào có phân chia cao thấp cái gì, cho dù xuất thân tỷ tỷ không cao, nhưng Tiểu Ngọc Nhi khẳng định cũng đem tỷ tỷ thành thân nhân đối đãi, tựa như Tiểu Ngọc Nhi đối đãi với ta như vậy."
Nghe vậy, trên mặt Hải Lan Châu hiện lên một tia uất giận.
Tiểu Ngọc Nhi ở một bên liếc mắt đều nhìn thấy hết thảy, càng hừ lạnh một tiếng: "Coi như xong, Ngọc tỷ tỷ, Hải Lan Châu muốn nghĩ bản thân mình như vậy, chúng ta không có khả năng cũng không có biện pháp, không thể làm khó người ta."
Muốn nói chuyện như thế này, Tiểu Ngọc Nhi cũng có thể nói đến nhất tuyệt.
Hải Lan Châu cúi đầu, cắn môi dưới, không rõ là giận hay bi thương, nhưng mà khi ngẩng đầu, vẫn là mang theo một tia cười nhạt: "Đúng vậy, gọi tỷ tỷ với người không cùng huyết thống với mình thật đúng là không tương xứng, Hải Lan Châu cũng cảm thấy không được tự nhiên." Sau đó quay đầu nói với Đại Ngọc Nhi: "Ngọc Nhi, ta có chút hơi mệt, ta về trước."
Đại Ngọc Nhi thấy không khí đã xấu hổ như vậy, cũng không cố gắng lưu lại, "Vậy tỷ tỷ mau trở về nghỉ ngơi đi."
Hải Lan Châu gật gật đầu, sau đó ly khai, khi bước ra cửa còn liếc mắt nhìn Tiểu Ngọc Nhi một cái, hàn ý tràn ngập vô hạn, nhưng Tiểu Ngọc Nhi lựa chọn coi như không nhìn thấy.
Hải Lan Châu vừa đi, Đại Ngọc Nhi ngồi ở trước mặt Tiểu Ngọc Nhi, không hiểu hỏi: "Tiểu Ngọc Nhi, muộivà tỷ tỷ làm sao vậy? Trước kia lúc ở Khoa Nhĩ Thấm không phải rất tốt sao?"
"Muội làm sao biết được?" Nhớ tới trong Hải Lan Châu khoảng thời gian này như có hận ý gì với nàng, cả người Tiểu Ngọc Nhi liền không thoải mái: "Vừa tới kinh đô, nàng ta cả ngày đều âm dương quái khí, giống như ta thiếu nợ nàng ta cái gì."
Đại Ngọc Nhi nhíu mày, có chút lo lắng: "Vậy có phải hai người các ngươi có cái gì hiểu lầm hay không, ta ngày mai đi tìm tỷ tỷ hỏi một chút, cũng không thể vì một chút chuyện nhỏ mà phá hủy tình nghĩa của chúng ta trước kia."
"Không cần." Tiểu Ngọc Nhi lắc lắc đầu: "Cho dù là hiểu lầm, hiện tại đã là như vậy, không có khả năng hòa hảo như lúc ban đầu." Tỷ muội tình sâu không dậy nổi cái sóng gió gì, một khi có ngăn cách, cho dù gương vỡ lại lành, cũng không có khả năng như tiếp tục thành khẩn đối đãi với nhau như lúc ban đầu, Tiểu Ngọc Nhi thật sâu hiểu được điểm này.
"Nhưng mà..." Đại Ngọc Nhi còn muốn nói gì, nhưng là lại bị Tiểu Ngọc Nhi chặn lại.
"Được rồi, Ngọc tỷ tỷ, muội đã mệt mỏi, tỷ tỷ cũng mau trở về nghỉ ngơi đi." Tiểu Ngọc Nhi cười nói.
Đại Ngọc Nhi vốn định nói sẽ tiếp tục bồi nàng, nhưng nhìn Tiểu Ngọc Nhi như vậy, còn sự tình vừa mới xảy ra hồi nảy, nói chung vẫn gật đầu.
Ly khai nơi ở của Tiểu Ngọc Nhi, Đại Ngọc Nhi chậm rãi đi trên hành lang, giữa mày tất cả đều là vẻ u sầu: "Tô Mã, ngươi nói hôm nay Tiểu Ngọc Nhi và tỷ tỷ là xảy ra chuyện gì a?"
Tô Mã do dự nửa ngày, vẫn chậm rãi nói: "Cách Cách, kỳ thật ta cũng chú ý đã lâu rồi, Hải Lan Châu mỗi lần nhìn thấy Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách đều là lạnh lùng, nhưng mà ngài cũng không phát giác, nô tỳ cũng không dám nói lung tung. Nhưng hiện giờ, theo như nô tỳ thấy, quan hệ Tiểu Ngọc Nhi Cách Cách và Hải Lan Châu là không thể tốt như lúc ban đầu."
"Nhưng mà khi các nàng ở Khoa Nhĩ Thấm, rõ ràng đều là thân như tỷ muội." Đại Ngọc Nhi có chút buồn rầu, nàng thủy chung không rõ, chuyện lại làm giao tình vốn rất tốt của hai người lại biến thành như bây giờ?
"Thế sự khó liệu a, Cách Cách, hết thảy tùy duyên đi." Tô Mã cũng cảm thán nói.
"Ân." Đại Ngọc Nhi nhẹ nhàng gật đầu, nhưng là trong lòng vẫn là tràn ngập nghi hoặc, rốt cuộc là vì cái gì a?