Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hải Lan Châu sau khi biết được mình mang thai, cũng không có mừng rỡ như điên như tưởng tượng của những người khác. Tương phản, sau khi Hoàng Thái Cực rời đi, nụ cười treo trên mặt rốt cuộc biến mất. Vội vàng cầm lấy chiếc sáo nhỏ đeo trên cổ, Hải Lan Châu áy náy rơi nước mắt, áy náy đối với Trác Lâm nhất thời tràn ngập thân thể, xâm nhập vào tận tim. Trác Lâm, thực xin lỗi, ta cũng không muốn như vậy, chàng có thể hiểu, đúng không? Chỉ cần để Tái Kỳ Nhã nếm trải những gì ta đã trải qua, ta nhất định sẽ đi chuộc tội với chàng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, lập tức đã tới ngày Đỗ Lặc Mã gả cho Đa Nhĩ Cổn, bởi vì Hoàng Thái Cực đáp ứng làm chủ hôn, cho nên hôn lễ của bọn họ tuy không quy mô như của Hoàng Thái Cực nhưng cũng thập phần náo nhiệt.
Bất quá ngày đó Đỗ Lặc Mã cũng náo loạn không ít chê cười, đầu tiên là lúc trên yên ngựa, tính đạp lên chậu hoa để ổn định hài dưới chân, nhưng thiếu chút nữa liền sơ xảy ngã xuống, may mắn nha hoàn bên cạnh đỡ được. Tận lực bồi bên người Đỗ Lặc Mã cho đến lúc động phòng, bởi vì một ngày chưa ăn cái gì, nên có chút đói, nhịn không được bóc đậu phộng trải trên giường ăn đỡ đói, đợi khi ma ma đến xem xét, nhìn phòng ốc hỗn độn thiếu chút nữa ngất xỉu, mà Đỗ Lặc Mã thì chỉ ngồi nhìn những ma ma đang hốt hoảng, cười đến vô cùng thoải mái. Các ma ma thấy không thể khuyên nhủ nàng đành phái người nhanh đi mua thêm đậu phộng về thay thế, nếu không thể bù lại đủ, hậu quả các nàng phải chịu.
Đa Nhĩ Cổn đối với chuyện này không biết mảy may, bởi vì sau khi khách khứa tan hết, hắn liền kéo Đa Đạc đến quán rượu.
Nhìn Đa Nhĩ Cổn không ngừng uống rượu, Đa Đạc nhịn không được đè lại tay Đa Nhĩ Cổn, khuyên hắn đừng uống, nhưng lại bị Đa Nhĩ Cổn đẩy ra.
Đa Đạc nổi nóng, giận dữ hét: "Ca, sao giờ ca còn ở đây, hôm nay là đêm tân hôn, việc gì phải nhớ đến một nữ nhân không liên quan!”
"Không được sao?!" Đa Nhĩ Cổn hỏi lại, hai mắt đỏ bừng, bộ mặt dữ tợn đến dọa người, hắn dùng ngón tay chỉ vào tim, "Ta chỉ để nàng ở trong lòng mà trộm nhớ cũng không được sao?”
Lửa giận của Đa Đạc càng lớn hơn nữa: "Ca, ca nói cái này là trộm nhớ sao? Ca còn hận không thể nói cho toàn bộ người trong thiên hạ biết, ca không hài lòng việc hôn nhân này, người mà ca muốn lấy chính là một nữ nhân khác! Ca, như vậy không đáng!”
"Ta có đáng hay không cũng đến lượt đệ đệ như ngươi bình luận sao?” Đa Nhĩ Cổn mãnh tiến lên một bước, nắm chặt lấy áo của Đa Đạc, con ngươi sung huyết nhìn Đa Đạc chằm chằm: "Ngươi thì biết cái gì? Nữ nhân ngươi yêu ở ngay bên cạnh, ngươi có hiểu được đau khổ trong lòng của ta sao? Hiểu được sao?”
Đa Đạc thấy hắn như mất đi lý trí, liền yên tĩnh nhìn vào mắt hắn, thản nhiên nói: "Ta đúng là không hiểu, nhưng mà ca, ca phải biết, cho dù có khổ sở như thế nào, thương tâm như thế nào đi nữa, thì nữ nhân kia căn bản là không cảm nhận được tâm trạng lúc này của ngươi dù chỉ một chút. Nàng chỉ biết vui vẻ, âu sầu, khổ sở vì nam nhân kia, còn những người khác, căn bản nàng không để vào mắt. Nam nhân của nàng xảy ra chuyện, nàng cũng không quan tâm đến chuyện ca có thể cũng sẽ bị vây vào khốn cục, mà chỉ chỉ nghĩ hết thảy biện pháp đến xuất binh cứu viện, cho dù bị tra tấn không thương tiếc cũng chỉ vì nam nhân của nàng. Lòng của nàng cho tới bây giờ cũng chưa dừng lại trên người ca, mà ngay cả lời đồn đãi lần này, nàng cũng chỉ e sợ không thể tránh xa ra một cách nhanh chóng nhất, ca vì nàng đã hy sinh hạnh phúc lớn nhất của mình, như vậy là đủ rồi. Đệ làm em trai cũng chỉ hy vọng sớm ngày ca có thể nghĩ thông suốt, trên đời này không phải chỉ có mình Ngọc tỷ tỷ là nữ nhân.”
Đa Đạc nói xong cầm lấy mũ trên bàn, trước khi đi, hắn quay đầu lại nhìn, nói với Đa Nhĩ Cổn: "Có lẽ là ca không thích nàng, nhưng nàng lại toàn tâm toàn ý vì ca. Ca, ngươi tự mình suy nghĩ đi."
Nói xong, Đa Đạc cũng không quay đầu, bước nhanh rời đi.
Đa Đạc đi rồi, một mình Đa Nhĩ Cổn ở lại, hai tay chống trên bàn, cứ như vậy lẳng lặng đứng nhìn. Lời nói của Đa Đạc khiến hắn đột nhiên nhớ tới tình cảnh giằng co ngày đó của hắn, Đại Ngọc Nhi và Hoàng Thái Cực, sau khi hắn rời đi, chính tai nghe thấy lời nói mềm nhẹ của Đại Ngọc Nhi với Hoàng Thái Cực, nếu như Hoàng Thái Cực đem nàng ban cho hắn, nàng liền cắn lưỡi tự sát. Hắn tận lực làm bộ như không có việc gì, chỉ là khổ sở dưới đáy lòng dần dần lan rộng, đau đến nỗi muốn hô hấp cũng khó khăn.
Ngọc Nhi, nàng thật sự chán ghét ta đến như vậy sao?
Đa Nhĩ Cổn không còn tức giận như lúc nãy, trong lòng hắn chỉ có vô tận bi thương, nghiêng ngả lảo đảo trở về phòng, vẫy lui hạ nhân.
Những hạ nhân đều ý vị thâm trường mà trộm cười lui xuống, sau khi ra ngoài tự giác đóng cửa lại, Đa Nhĩ Cổn cũng không để ý tới. Hắn cũng không phát hiện phúc tấn nhà mình đang làm gì lén lút, hai tay giấu ở sau lưng, sau đó ngồi vững, có chút cứng ngắc. Đa Nhĩ Cổn cũng không cố hơn được, trực tiếp giả bộ say, nghiêng ngả lảo đảo ngã xuống giường liền ngủ.
Hắn cũng cảm giác thấy Đỗ Lặc Mã dùng tay nhỏ bé chọc chọc mặt của hắn, còn có... Bụng? mắt Đa Nhĩ Cổn nhắm chặt có chút co rút, nhưng rất nhanh Đỗ Lặc Mã cũng không tiếp tục động tác. Nhưng lập tức, động tác của nàng kém chút khiến Đa Nhĩ Cỗn đang giả bộ ngủ lập tức giật mình quýnh lên.
Không phải cởi quần áo, mà là kéo hắn ra bên ngoài, Đa Nhĩ Cỗn ngã xuống giường liền sống chết nằm trên mặt đất, Đỗ Lặc Mã rốt cuộc kéo không được, hít một ngụm khí, lại tiếp tục thử, thấy hắn vẫn không cử động lập tức liền mặc kệ, để hắn nằm trên mặt đất, nhưng Đỗ Lặc Mã cũng coi như có lương tâm, lấy chăn trên giường nhẹ nhàng đắp lên người cho hắn.
Sau đó, Đa Nhĩ Cổn chợt nghe thấy bên tai âm thanh vỏ trái cây bị vứt ra bên ngoài, sau đó là âm thanh thở nhẹ của phúc tấn nhà hắn. Lần thứ hai mặt Đa Nhĩ Cổn nhịn không được co rút, xem ra lo lắng của hắn hoàn toàn dư thừa, trong lòng của Đỗ Lặc Mã, thức ăn so với hắn còn quan trọng hơn.
Rốt cuộc hắn cưới về là phúc tấn hay là nữ nhi a? Đa Nhĩ Cổn cảm thán trong lòng.
Qua ba ngày, Đỗ Lặc Mã tiến cung thăm Triết Triết, sau đó liền đến sân của Tiểu Ngọc Nhi sân, sau đó trộm đem chuyện này nói cho Tiểu Ngọc Nhi nghe. Chọc cho Tiểu Ngọc Nhi cười ngất, trong lòng cũng thầm than sao đời trước nàng lại không nghĩ ra biện pháp như vậy, chờ sau khi Đa Nhĩ Cổn say rượu liền thầm đem hắn ra trút giận, nhưng nếu làm vậy, hắn sẽ không tức giận nàng chứ? Bất quá, chuyện như vậy đại khái cũng chỉ có quỷ choai choai Đỗ Lặc Mã này mới có thể làm được.
"Vậy ngày hôm sau, biểu tình của Đa Nhĩ Cổn như thế nào?” Tiểu Ngọc Nhi tò mò hỏi.
"Không có biểu tình gì, chỉ nói về sau nếu thấy hắn không động đậy thì gọi hạ nhân vào nâng hắn dậy, ngủ trên đất thật sự thật lạnh." Đỗ Lặc Mã cầm lấy một khối điểm tâm, vừa ăn vừa nói, không hề có chút áy náy nhún vai.
"Ân! Làm tốt lắm! Hắn để một mình muội ở tân phòng đợi lâu như vậy, nên trừng phạt hắn." Tiểu Ngọc Nhi cười nói.
Đỗ Lặc Mã nhíu nhíu mày, sau đó hơi có chút xấu hổ nhìn Tiểu Ngọc Nhi: "Kỳ thật ta không phải trách hắn để ta chờ lâu."
"Vậy muội là vì cái gì?" Tiểu Ngọc Nhi nghi hoặc.
Khuôn mặt Đỗ Lặc Mã đỏ hồng, sau đó nhỏ giọng nói: “Kỳ thật ta tức giận là vì hắn vừa vào đã đè ta xuống giường, làm cho đồ ăn dưới giường đều bị đè hỏng, cuối cùng vẫn chỉ có thể ăn được một chút nhưng rất ít, đói chết muội.” Nói xong lời cuối, trong giọng Đỗ Lặc Mã còn mang theo chút oán giận.
Nghe được lý do, Tiểu Ngọc Nhi liền á khẩu không nói được lời nào, chỉ là vì ăn thôi sao?
Nhìn thấy ánh mắt Tiểu Ngọc Nhi có chút kinh ngạc, Đỗ Lặc Mã hờn dỗi quyệt miệng: “Vốn là vậy, muội vì làm tân nương tử của hắn mà chịu đói bụng nguyên một ngày, kết quả hắn vừa vào liền đem thức ăn của muội hủy hết không còn gì, muội có thể không tức giận sao!"
Tiểu Ngọc Nhi bật cười, sau đó gật gật đầu: "Nên tức giận, hắn sao có thể để muội chịu khổ như vậy chứ."
Tiểu Ngọc Nhi tỉ mỉ mà đánh giá Đỗ Lặc Mã, tuy rằng nàng đã búi kiểu tóc chuyên dụng của phu nhân, tính khí trẻ con thoáng nhìn có vẻ trở nên thành thục một ít, nhưng vẫn như trước không có nửa điểm phong vận của một vị phu nhân. Tiểu Ngọc Nhi nghĩ nghĩ, nhưng vẫn đỏ mặt thấp giọng hỏi Đỗ Lặc Mã: "Vậy, Đa Nhĩ Cổn còn chưa làm lễ chu công với muội sao?”
Đỗ Lặc Mã vẻ mặt mê mang: "Chu công? Là ai a? Trở thành vợ chồng phải đến hành lễ với hắn sao?"
"Muội coi như ta chưa nói gì.” Tiểu Ngọc Nhi lập tức lảng tránh vấn đề xấu hổ này, nhìn vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt của Đỗ Lặc Mã, nàng liền biết rõ đáp án, xem ra Đa Nhĩ Cổn vì Đại Ngọc Nhi nên không có cách nào tiếp nhận một nữ nhân khác.
Vậy Đỗ Lặc Mã chẳng phải sẽ trở thành nàng của kiếp trước sao? Tiểu Ngọc Nhi có chút lo lắng, nàng một chút cũng không muốn nhìn thấy một Đỗ Lặc Mã đáng yêu trở nên khờ dại, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Vì vậy Tiểu Ngọc nhi thăm dò hỏi han: "Đỗ Lặc Mã, nếu Đa Nhĩ Cổn, tỷ chỉ nói là nếu, nếu hắn đối với muội không có hảo cảm, vậy muội sẽ làm thế nào?”
Đỗ Lặc Mã trả lời không chút do dự: "Nếu như hắn đối với muội không tốt, muội sẽ đối với hắn càng tệ hơn!” Đỗ Lặc Mã chỉ chỉ đĩa điểm tâm trên bàn: “Nếu hắn đoạt một phần điểm tâm của ta, ta sẽ đoạt lại của hắn toàn bộ!”
Tiểu Ngọc Nhi trầm mặc, xem ra nàng lo lắng cũng là dư thừa, thế giới này đối với Đỗ Lặc Mã mà nói, từ bi quan vĩnh viễn cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của nàng.
Nếu việc hôn nhân của Đỗ Lặc Mã và Đa Nhĩ Cổn đã xong, như vậy rất nhanh sẽ đến lượt Đa Đạc và Tiểu Ngọc nhi, bởi vì Đa Đạc đã sớm đề cập với Triết Triết, hơn nữa từ lâu Triết Triết đã thông báo cho Tái Kỳ Nhã, nên tất cả mọi người đều không có gì phản đối, vì vậy Triết Triết cũng vui vẻ lại một lần đóng vai bà mối, bắt đầu bắt tay vào sắp xếp hôn sự.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, người duy nhất không hài lòng đại khái chính là Hoàng Thái Cực. Hơn nữa bởi vì Triết Triết ở trong tối truyền ra tin tức thập ngũ gia sắp cưới vợ, người hắn lấy cũng là một vị cách cách của mông cổ Khoa Nhĩ Thấm, hơn nữa còn là chất nữ của đại phúc tấn và là biểu muội hai vị trắc phúc tấn của Hoàng Thái Cực. Vì vậy, mọi người đều nhận định, Tiểu Ngọc Nhi chính là thê tử của Đa Đạc.
Trong lòng Hoàng Thái Cực cực kì mâu thuẫn, mặc dù hắn biết rõ Tiểu Ngọc Nhi và Đa Đạc thật sự thích nhau, nhưng hắn vẫn không cam lòng, chỉ sợ không có một người nam nhân nào cam tâm chắp tay đưa nữ nhân mình thích đưa về phía một người nam nhân khác. Vì vậy, sau khi đấu tranh tư tưởng một phen, rốt cuộc Hoàng Thái Cực vẫn đi đến chỗ sân nhỏ, nơi Tiểu Ngọc Nhi ở.