Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nam nhân yêu nghiệt mỉm cười xoa đầu cô, đáy mắt màu thạch tím xinh đẹp đầy ý cười, đều là sự ôn nhu khác thường. Dịu dàng múc một muỗng canh, thổi nhè nhè làm làn hơi nóng hổi bay lên, hướng mắt chăm chăm nơi nữ nhân kia, không biết bao nhiêu là sợ sệt, khí thế lãnh đạm lâu nay chỉ là gió thoảng thôi sao?
Đôi mắt cafe sẫm trong veo thủy chung nhìn biến đổi nơi gương mặt nam nhân ấy, lại có liếc bát canh thuốc bốc khói lên nghi ngút, nuốt khan, thân thể không khỏi run lên một cái.
Nam nhân kia giơ muỗng canh ngay miệng cô, khóe môi cong lên một nụ cười ôn nhu, có vẻ vì cái biểu cảm kia của cô mà thích thú, đường đường là các chủ một bang phải lớn, nay đi sợ sệt cái món canh này, rất mất hình tượng, bất quá... lại rất đáng yêu.
Rụt thân thể dưới chăn, cái đầu nhỏ lắc lư phủ nhận làm mấy lọn tóc buông xõa trông càng mê người, khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt, vừa nhìn đã khiến người ta thương tiếc.
Sau một màn đấu mắt, cũng là Lâm Ngọc Nghi thua, uất ức nuốt từng ngụm canh đắng nghét, thậm chí còn biểu tình thái quá trên khuôn mặt, làm nam nhân trước mặt không biết bao lần bật cười hào sảng.
Cô mỉm cười, như vậy... thật tốt!
----------------------------------------------
Gió từ cửa sổ thổi xiết vào căn phòng, ý niệm còn nghe thấy tiếng xào xào lẫn vào không trung quái đản, mảng không khí âm u bao trùm mảnh rỗng trong căn phòng hết thảy.
Trong phòng, một người đàn ông rất to lớn, gương mặt anh tuấn về già có chút thô thiển, mày kiếm hơi nhíu lại, tay dựa nơi thành ghế, sắc khí âm hiểm nhìn chiếc video đang chiếu.
" Một nam nhân yêu nghiệt tay cầm muỗng đút canh cho nữ nhân kia, rất thân thiết, lại còn thâm tình "
Bàn tay nhăn nheo bấu chặt nơi thành ghế, môi mím chặt, gân xanh nổi đầy tay, trợn mắt nhìn nữ nhân trong camera, đáy mắt quỷ quyệt âm trầm nhìn cô, cư nhiên dâng lên một linh tính không yên.
Mặt mày ông ta biến sắc, mắt trợn tròn nhìn biểu tình nữ nhân trong camera, 2 giây, rất ngắn! Nữ nhân kia nhìn thẳng vào ống camera, môi hơi nhếch, nhẹ như thoảng qua lại quay về trạng thái bình thường.
" Lâm Ngọc Nghi, mày phải chết! " - Bơ phờ nhìn vào màn hình trước mặt, nghiến mạnh răng, rít lên từng đợt.
Phơ đôi tay gạt chiếc cốc hoa mỹ trên bàn, tiếng gầm gừ phát ra vô cùng mạnh mẽ, căn phòng yên ắng, tiếng xoảng xoảng của cốc chén ù đi, lãng vọng cả căn phòng...
Chờ chút [ là Hunter - cha của Nam Cung Thần, tư lệnh của CIA ]
----------------------------------------
Các người đề cử đi, cho ta cái động lực xem nào....!