Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nơi đây……….. là đâu? Vì sao, lại thân quen đến thế?
Tôi bước đi trong tầng tầng lớp lớp sương mù, dừng một chút rồi như đã quen, tôi xua đi làn sương dày đặc đó, nhìn về phía muôn vàn những thế giới kì ảo không biết thật giả trước mắt………….
Tiếng ca vấn vít bên tai, cùng bầu bạn………… hòa hợp………..
Chân tình động, khắp núi non, cơn gió nhẹ đưa mây bay vạn dặm
Tìm giai nhân, tình khó gặp, ngự kiếm lướt qua khắp hồng trần.
“Vân Vân, xin lỗi, anh phải trở về………. thế giới của mình.”
“Có lẽ tương lai sẽ có một ngày anh hối hận. Máy thời gian có thể bị hư hỏng, anh sẽ không bao giờ………….. quay trở về bên em được nữa. Chỉ là, giờ khắc này, anh không thể vứt bỏ thân phận và gia đình mình ở bốn trăm năm sau. Nếu………. không quay về, anh cũng không cam tâm, không cam tâm bỏ mặc thế giới đó diệt vong như vậy.”
“Thập tự giá này em phải giữ thật kỹ. Bên trong để nghiên cứu mới nhất của anh có thể cảm ứng được với từ trường trong cơ thể em. Chỉ cần lúc nào cũng mang nó bên cạnh là em chắc chắn sẽ bình an, cũng có thể giúp anh………… tìm được em.”
…………..
Mẹ quỳ gối trước một tấm bia đá lớn, tay chôn mặt thập tự xuống dưới nấm mồ, gương mặt cười yếu ớt:”Anh phải làm người anh hùng cứu rỗi thế giới, gánh nặng như thế quá lớn. Nên em………….. đã không nghĩ đó là sự chuộc tội của anh nữa rồi. Con của chúng ta………… cũng vậy.”
Anh hai cầm chiếc vòng cổ mặt thập tự vừa khi nãy còn bụi bặm mờ đục giờ đã phát ra ánh sáng chói mắt thì hơi hoảng hốt, một lúc sau mới thấp giọng hỏi:”Thứ này………… bao nhiêu tiền?”
Mắt người đàn ông trung niên vẫn dán chặt vào người anh hai. Ánh mắt đó rất tập trung, chuyên tâm đến độ như để nhìn bù vào phần thời gian cả đời không thể thấy của mình. Rất lâu sau, đến khi anh hai đã hơi tức giận, người đàn ông kia mới mở lời, giọng chậm chạp nghèn nghẹn:”Vòng cổ này nhận ra được cậu, vậy chỉ lấy 5 đồng thôi.”
……………..
“Bé Băng, sinh nhật vui vẻ.” Anh hai cẩn thận đeo chiếc vòng lên cổ tôi, trên mặt hơi xấu hổ và mất tự nhiên nhưng vẫn quả quyết nói với cha và tôi:”Chúng ta là người một nhà, mãi mãi sẽ không rời xa nhau.”
“Cô Lăng, có trách thì trách người anh trai vô tình của cô kia kìa.” Tôi che Tiểu Vũ đằng sau, nhìn người trước mắt đầy oán hận, dữ tợn, lên án, “Tại sao anh ta phải đuổi tận giệt tuyệt công ty chúng tôi, tại sao……….. không thể để lại cho cha của tôi một đường lui?”
Tôi biết, bây giờ anh hai đang chạy đến chỗ kẻ điều hành thực sự của tập đoàn Lăng Vân; tôi cũng biết, anh hai làm việc quyết tuyệt tàn nhẫn, không để lại một cơ hội nào. Nhưng tôi lại không hề biết, anh ấy…………. lại tuyệt tình đến nhường nào.
Chiếc xe rung lắc dữ dội, đổ nhào về trước. Một tiếng động váng tai vang lên trong xe. Tiểu Vũ liều mạng lao vào tên nổ súng, còn khẩu súng trên tay tôi văng đi, trong xe hỗn loạn rồi đột ngột lao thẳng xuống vách núi.
Khi cửa xe được đá mở, tôi dùng hết sức đẩy Tiểu Vũ bị thương ở tay trái ra ngoài. Còn mình thì vì va đập mà ngã ra tấm kính đằng sau với hai bắt cóc.
`
Cửa xe vỡ nát, kính xe vung vãi. Tôi chỉ thấy cả người đau dữ dội, đau đến độ mất hết ý thức.
Giữa trời đất, một luồng sáng ngũ sắc rực rỡ phát ra từ ngực tôi, tràn ngập cả khe núi.
Khi cả cơ thể đang dần biến mất, khi cơn đau đang không ngừng hành hạ, tôi lại hoảng hốt mở to mắt. Xuyên qua màn nước mắt mờ ảo, tôi thấy Tiểu Vũ………….. đang nhìn mình biến mất trong màn sáng. Giọt nước mắt lăn dài, vỡ tan.
Từ rất xa dường như vọng lại tiếng ca bi thương, rung động lòng người, quẩn quanh như muốn bước vào thế gian này, thật lâu, thật lâu…………..
……………
Lại nhớ đến khuôn mặt người, ngày ngày tháng tháng trên con đường đời dài đằng đẵng.
Từng giờ từng khắc, đều thấy được ánh mắt người như dòng nước chảy dịu êm.
Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau
Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên.
……………………………………
Ban đêm ở khe núi, có một gian nhà bằng đá vừa được xây giản dị. Phía trước ngôi nhà, một nam một nữ đang đứng đó. Người con trai mắt đen tóc đen, thần sắc lạnh lùng, tay cầm một thanh trường kiếm màu đen gọn gàng, không biết là suy nghĩ gì. Còn người con gái chỉ mới mười sáu mười bảy, lúc này đang bày ra khuôn mặt cau có, chống má trầm tư.
“Vì sao nội thương của huynh vẫn không thể hết hoàn toàn nhỉ?” Băng Y trừng mắt, ngước nhìn bầu trời đêm đầy sao, nghĩ sâu xa, “Gân mạch huynh bị tắc nghẽn, hơn nữa vết thương mang nội lực hướng âm tương khắc với thể chất hướng dương của huynh. Cái này khiến cho huynh bất luận là lưu chuyển chân khí khắp mười hai huyệt chu thiên thế nào cũng không đả thông được tất cả kinh mạch.”
Bộ Sát nhìn gương măt đăm chiêu nghiêm túc kia, thấy hơi buồn cười nhưng không đáp gì.
“Cho nên, muội nghĩ tốt hơn chỉ huynh học cách chữa trị trong mấy tiểu thuyết kiếm hiệp. Để chân khí lưu thông qua hai chân huyệt Dũng Tuyền thì cần phải có luồng chân khí một âm một dương, một tính hàn một tính nóng, đả thông khí huyệt vào trong từ yếu đến mạnh dần, bổ sung huyệt còn thiếu.”
Nghe đến đó, Bộ Sát cũng không khỏi hơi thay đổi sắc mặt. Băng Y thường nói những thứ hắn không hiểu, ví như nàng ấy hay nhắc đến việc tập võ, phương pháp chữa trị.
Lúc đầu hắn thấy rất buồn cười, sau khi giải hết khúc mắt, hắn lại kinh ngạc nhận ra những thứ ấy liên quan đến cách thức ngự khí để tu luyện tuyệt đỉnh võ công.
“Nhưng mà sao lại không hiệu quả như đã tưởng nhỉ?”
Nhìn bộ dáng muốn gãi đầu của nàng, khóe miệng Bộ Sát không khỏi nhếch lên, kéo bàn tay hơi lạnh của nàng đang đặt trên ghế dài, nghĩ thầm: nàng vẫn còn sợ lạnh như trước, rồi nói:”Không nghĩ ra thì quên đi.”
Đã nhiều ngày, cuộc sống cứ trôi qua bình lặng và yên tĩnh như thế. Bộ Sát chỉ cảm thấy cảm giác tội lỗi ngày càng mờ nhạt, một niềm hạnh phúc nhẹ nhàng, khác lạ cứ không ngừng tràn ngập trái tim.
Có đôi khi, giật mình bừng tỉnh, hắn cứ cảm thấy như bản thân đã quên một chuyện gì đó rất quan trọng. Nhưng chỉ trong giây lát, hắn lại thấy chẳng có gì quan trọng nữa.
“A! Phải rồi! Là tự nhiên!” Tiếng kêu trong vắt đột ngột ngắt ngang dòng suy nghĩ. Hắn thấy Băng Y hớn hở reo lên, kéo kéo ống tay áo mình, “Huynh cần không khí thiên nhiên, phải là thứ khí thuần khiết nhất của đất trời, còn phải tự nhiên hấp thụ nữa, không phải dạng lỏng như nước trước giờ muội chỉ. Chỉ là mấy ngày qua, huynh mặc dù là đang ở gần với thiên nhiên, nhưng lại quá để tâm đến vết thương của mình, ngược lại lại quên mất tâm lý bình thường. Do đó không thể hòa vào thiên nhiên được.”
Mắt Bộ Sát hiện lên vẻ kì lạ, đăm chiêu rất lâu, cuối cùng cũng sáng tỏ. Thì ra………… nội thương của hắn không phải là không trị được, mà là do hắn quá để tâm, nên ngược lại không thể đạt được tới cảnh giới “Động nhiên vong ngã”(*) như lời Băng Y nói.
(*) “Động nhiên” là rực rỡ, sáng chói; “vong ngã” là quên mình, hi sinh.
Hiểu ra, hắn đưa Cấp Huyết trong tay cho Băng Y. Ngay tại nơi khe núi được hình thành một cách tự nhiên này, hắn ngửa đầu, mặt hướng lên trời, từ từ nhắm mắt lại.
Sau giây lát, hắn tự vực mình dậy để thôi đắm chìm trong thế giới kia nữa. Giữa cảnh giới Động nhiên vong ngã, hắn nhận ra, theo đuổi con đường võ thuật cuối cùng cũng chỉ để bảo vệ người mình yêu thương mà thôi. Giữa tiếng ve sầu hát, hắn nhận ra, bản thân cũng chỉ muốn bảo vệ người ấy khỏi những thối nát xung quanh mà thôi.
Nội lực mạnh mẽ chuyển động không ngừng. Bộ Sát mở mắt, thần sắc vẫn lạnh lùng nhưng rất an bình. Hắn nhìn vào đôi mắt màu hổ phách lấp lánh kia, giọng rất nhẹ:”Cảm ơn.”
Ánh mắt Băng Y cong cong, xinh đẹp như vầng trăng non, tỏa những tia sáng dìu dịu soi rọi khắp khe núi. Đột nhiên như nhớ đến điều gì, Băng Y cúi đầu lục lọi tìm thứ gì đó bên hông rồi ngước lên cười bí ẩn:”Bộ Sát, đưa tay phải ra nào.”
Bộ Sát có chút mù mờ, tai như ù đi, từ từ vươn bàn tay phải ra.
Cảnh này, sao lại quen thuộc đến thế; cảnh này, tựa như đã khắc sâu vào lòng hắn………….. Vì hắn đã từng đồng ý với người ấy, từ nay đến mãi về sau, sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc xinh tươi đẹp kia.
Bộ Sát rút tay về, kinh ngạc nhìn cổ tay mình. Nơi đó có một chiếc bao cổ tay đen được thêu chữ “Bộ” bằng chỉ trắng xiêu vẹo. Cô gái bên cạnh cứ liếng thoắng không ngừng:”Thứ này gọi là bao cổ tay. Khi luyện kiếm hay giao đấu với người khác có thể giúp giảm bớt tổn thương cổ tay huynh………”
Phải, hắn biết. Hắn đã biết từ đầu, đây là bao cổ tay.
Bộ Sát bỗng mở miệng ngắt lời:”Kì Nhiên đâu rồi?”
“Sao? Huynh bảo ai cơ?” Trong mắt người con gái lại hiện lên vẽ mờ mịt, ngạc nhiên hỏi lại.
Bộ Sát nhìn bao cổ tay, nhìn rất chăm chú. Sau đó, hắn nhếch môi thành nụ cười tự giễu, giật mình rồi thều thào:”Thì ra……….. trong lòng ta, quả thật có một mong ước như vậy.”
Hắn nhận lấy Cấp Huyết trong tay người con gái, tay phải nắm chặt. Khi nụ cười tắt, thần tình đã bình tĩnh trở lại như mặt nước sau những cơn bồng bềnh.
Hắn ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt vẫn thoáng vẻ hoang mang của người thiếu nữ mà đôi mắt ánh lên sự dịu dàng khó thấy, từng chút một đong đầy như một dải biển bao la.
Thở dài, tay trái Bộ Sát từ tốn xoa chuôi Cấp Huyết, rồi thành hai tay giữ chặt kiếm. Những êm dịu đắm say trong mắt đã tan biến không dấu vết, quay về vẻ kiên định không ai có thể lay chuyển.
Hắn hiểu rất rõ mình phải bảo vệ hai người họ; còn bảo vệ được một ngày thì cứ một ngày; còn bảo vệ được một năm thì cứ một năm; còn có thể bảo vệ cả một đời………… thì hãy bảo vệ cả một đời.
Lòng tin như thế, không điều gì có thể khiến nó sụp đổ, vô tình cũng có thể cảm hóa. Phải, không điều gì có thể khiến nó sụp đổ, vô tình…………… cũng có thể cảm hóa.
Dù cho chính bản thân hắn cũng không cách nào không rung động, dù cho…………….. phải chia xa.
“Có lẽ, đây quả thật……….. là mong ước mà ta đã chôn nơi sâu nhất đáy lòng mình.” Hai tay Bộ Sát từ từ giơ lên, nhìn thế giới dần dần chập chờn những hình ảnh không rõ như hoa trong gương, trăng trong nước trước mắt, nở một nụ cười hững hờ đến vô cùng nhưng lại quý báu biết nhường nào, “Có điều, đó cũng không phải là — mong ước mà ta muốn thực hiện nhất!”
Ánh kiếm sáng lòa chém thẳng xuống, không lấy nửa phần do dự. Chém tan kính hoa, đập tan thủy nguyệt, và cũng hủy diệt………….. thế giới nơi sâu kín nhất trong trái tim hắn.
Tung hoành trong hàng ngàn năm, vòng luân hồi xoay.
Sao lại để cô đơn mãi, ta ở bên này thế giới
Nỗi nhớ tương tư dành cho người, sao có thể dùng thiên ngôn vạn ngữ nói cho rõ, nói cho hết.
Chỉ mong được, một lần say,
…………….
Lúc bước vào Lai Nghi các, Kì Nhiên bắt gặp khuôn mặt nhăn nhó của Băng Y và khuôn mặt đen sì của Bộ Sát thì không khỏi lắc đầu buồn cười, không nghĩ ra vì sao Băng Y lại thích chỉnh Bộ Sát đến thế?
“Bộ Sát, muội nói cho huynh biết, nếu huynh không làm phù rể, muội sẽ không gả đâu!”
Kì Nhiên không nén được “Xì” một tiếng, bật cười. Cái gọi là “phù rể”, người khác chắc hẳn sẽ không hiểu nhưng chàng và Bộ Sát đã từng nghe Băng Y giải thích một lần. Tưởng tượng Bộ mặc y phục đỏ thẫm lò dò theo phía sau, chàng không khỏi cong môi.
Bộ Sát hiển nhiên đã phát hiện sự có mặt của chàng từ sớm nên hung hăng liếc mắt, sau đó quay sang Băng Y, mặt lạnh hẳn đi:”Ta tuyệt đối không làm!” Dứt lời, huynh ấy sải bước rời khỏi phòng, cứ như……….. đang bỏ chạy vậy.
“Ha ha……….” Hai người còn lại không nhịn được nữa phá lên cười ha hả.
Chẳng qua nghĩ lại, có thể Bộ Sát vẫn sẽ chấp nhận thực hiện yêu cầu của Băng Y. Dù sao thì nội thương của huynh ấy nặng như vậy, ngay cả chàng cũng không chữa được, thế mà lại hồi phục nhờ vào tư tưởng kì diệu của Băng Y. Dù sao thì………….. bọn họ vốn là một thể thống nhất, vô du thiên hạ, không rời không xa.
Kì Nhiên bước qua, nhẹ nhàng ôm người con gái một thân áo đỏ không chút phấn son vào lòng, trái tim ngập tràn hạnh phúc êm dịu, nhưng lại thoáng chút trống rỗng mơ hồ như có như không.
“Băng Y, chúng ta thật sự sẽ thành hôn ư?” Kì Nhiên nâng khuôn mặt người con gái trong lòng, bàn tay mơn man trên da thịt, hỏi đi hỏi lại không dứt, giọng run run, “Mười ngày sau, là ta và nàng thành thân chứ không phải ai khác, đúng không?”
“Là em thành thân với chàng, không phải người nào khác đâu.” Băng Y dựa vào lòng chàng, trở tay ôm lấy chàng, giọng yên bình lại vô cùng kiên định, “Mười ngày sau, em sẽ trở thành vợ chàng. Tình này không đổi, chí này không thay. Cả đời cả kiếp sẽ yêu chàng, mãi không thay lòng.”
Cơ thể Kì Nhiên run lên, xúc động: dù cho đây là giả dối, ta cũng phải nắm chặt lấy hạnh phúc của mình. Chàng ôm siết người con gái trong vòng tay, giọng trầm ấm:”Ta cũng vậy. Cả đời cả kiếp cũng chỉ yêu một mình nàng mà thôi.”
Lại nhớ đến khuôn mặt người, vẫn mãi tìm kiếm để rồi tương phùng trong giấc mộng,
Từng giờ từng khắc, đều thấy ánh mắt người quyến luyến đến hàng vạn năm.
…………………
Mười ngày sau, Phong thành của nước Băng Lăng vô cùng náo nhiệt. Dân Băng Lăng và cả thần tử của Y quốc đề tụ họp tại cố đô bí ẩn này, chỉ vì một nguyên do duy nhất.
Vì ngày hôm nay là ngày mà Thiếu chủ của họ cưới được người con gái ngài yêu thương nhất; và cũng vì sau ngày hôm nay, Thiếu chủ của họ sẽ quyết định buông bỏ quyền lực, mai danh ẩn tích.
Nhưng dù thế nào chăng nữa thì bầu không khí vẫn tưng bừng với tiếng pháo nổ, âm thanh nhộn nhịp vui tươi. Ai cũng có thể nhận ra sự hạnh phúc, nụ cười mãn nguyện chân thành trên gương mặt tuyệt thế của Thiếu chủ tôn kính, đẹp như tiên thần.
Kì Nhiên mặc một bộ hỉ phục, mái tóc vốn hay được xõa sau lưng đã cuốn gọn. Khát khao sâu thẳm trong trái tim chàng hiện lồ lộ trên mặt, không chút giấu giếm.
Vì vậy, khi chú rể cưỡi ngựa trắng đi dọc con đường trong thành, mọi âm thanh đều như biến mất, chỉ còn những khuôn mặt vừa vui sướng vừa lưu luyến cúi người quỳ lạy.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Đã bảo là người không được đi lung tung rồi mà………”
Kì Nhiên vừa xuống ngựa thì kinh ngạc nhìn hôn thê sắp cưới của mình trong bộ áo màu đỏ thắm, đầu đội mũ phượng chạy ra từ Lai Nghi các, phía sau là Tâm Tuệ đang sốt ruột đuổi theo.
“Băng Y!” Kì Nhiên chộp lấy cổ tay mỏng mảnh của người đang chạy tới, thấy hơi đau đầu, mày nhíu lại, vài phần nguy hiểm hiện lên trong mắt,” Không phải là nàng muốn đào hôn đấy chứ?”
“Sao…….. Sao em làm vậy được……..?” Băng Y tỏ vẻ xấu hổ, lắc lắc cổ tay lo lắng, “Kì Nhiên, không thấy vòng cổ của em đâu cả!”
“Vòng cổ?” Kì Nhiên nghệch mặt ra, gương mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng đánh “Thịch” một tiếng. Thứ cảm giác mịt mờ, trống rỗng vốn đã biến mất không biết khi nào đổ ập về.
“Đúng đó!” Băng Y ảo não giậm giậm chân, giọng xìu hẳn đi, “Là chiếc vòng cổ thập tự ấy. Đó là món quà quý nhất do anh hai tặng đó. Hôm nay là ngày em kết hôn, cho dù anh hai không thể chứng kiến thì cũng nên mang theo nó chứ!”
“Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân!” Một thị nữ gọi với theo từ đằng sau. Lúc đến nơi, nàng ta hơi sợ sệt nhìn Kì Nhiên, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, vội mở lòng bàn tay phải ra,”Thiếu phu nhân nhìn xem phải thứ đang tìm không ạ.”
Trong lòng bàn tay thị nữ đó có đặt một chiếc vòng cổ lóng lánh, phía trên được mắc một mặt dây hình chữ thập.
Trái tim vốn hạnh phúc thanh thản của Kì Nhiên ngay lập tức nhói đau.
Băng Y vui sướng kêu lên:“Chính là nó đấy, cảm ơn cô nhiều!” Dứt lời, Băng Y vừa toan vói tới thì bị một đôi tay dài rộng, trắng như hòn ngọc chặn lại.
Kì Nhiên cầm chiếc vòng trong tay, siết chặt rồi nhìn về phía người con gái đang ngạc nhiên thì mới bình tâm lại, dịu dàng hỏi:”Trước khi chúng ta thành thân, chiếc vòng cổ này cứ để ở chỗ ta nhé?”
Hàng mi thanh tú của Băng Y hơi nhíu, ánh mắt lộ vẻ khó xử:”Nhưng mà…….. Cái này dù sao cũng là……….”
“Cứ để ở chỗ ta trước đi.” Kì Nhiên cúi thấp đầu nhìn Băng Y, trong đáy mắt vô thức hiện lên sự cầu khẩn thiết tha. Chàng lại hạ giọng, âm thanh trầm thấp hút hồn,”Được…. không?”
Cơ thể Băng Y thoáng run lên, đột nhiên trở tay ôm lấy chàng, vội líu ríu nhỏ nhẹ:”Được!”
Cánh tay ôm Kì Nhiên hơi lỏng ra, nhưng cả người vẫn dựa vào lòng Kì Nhiên, Băng Y thỏ thẻ:”Kì Nhiên, chàng phải tin em. Trên thế giới này, không! Là trên tất cả thế giới này, với em mà nói, chàng là người quan trọng nhất. Chàng còn quý giá hơn thứ quý giá nhất nữa. Vì vậy, em tuyệt đối sẽ không phải để chàng cô đơn một mình. Vì vậy, em mới gả cho chàng, cả đời cả kiếp sẽ chỉ bên chàng thôi. Cả đời cả kiếp sẽ chỉ dõi theo một mình chàng.”
Cánh môi Kì Nhiên run run. Chàng muốn mở miệng nói rằng, ta tin nàng; chàng muốn mở miệng nói, cả chính chàng cũng như nàng vậy. Thế nhưng, yết hầu………… lại chẳng thể thốt được âm thanh nào. Tình cảnh này từng là những ảo tưởng cứ luẩn quẩn trong tâm trí chàng; những lời này, từng là những khát vọng sâu tận đáy lòng chàng. Cuối cùng thì…………. cũng đã thành sự thật.
Chỉ là, thứ cảm giác bất an cứ cuồn cuộn nơi sâu thẳm trong tâm hồn là gì, thứ cảm giác trống rỗng đang dần lan rộng trong tim là gì? Hoa trong gương, trăng trong nước……….. Chẳng lẽ, tất cả cuối cùng cũng chỉ là hư vô thôi ư?
Trong Vị Ương điện của Phong thành, Băng Lăng quốc, hàng trăm nhân vật trọng yếu khắp đại lục đang ngồi chỉnh tề. Hoàng Thượng Băng Lăng quốc Tiêu Dật Phi và Hoàng hậu Lãnh Thanh Nhã yên vị trên cao, gương mặt tươi cười hiền hòa.
Bên cạnh họ là một vị thượng quan phụ trách lễ nghi, ông cao giọng nói với đôi nam nữ đang sóng vai đứng bên dưới:”Nhất bái thiên địa nhật nguyệt; nhị bái đông phương giáp ất mộc, tam bái nam phương bính đinh hỏa, tứ bái tây phương canh tân kim, ngũ bái…..” (*)
(*) “Đông phương giáp ất mộc, nam phương bính đinh hỏa, tây phương canh tân kim”: tên các chòm sao ứng với mỗi hướng. Có thể đây là một tục lệ tương tự như cúng sao của người Việt.
Sau bài cáo văn bái thiên địa phiền toái, gương mặt buồn ngủ của mọi người sáng hẳn lên. Thượng quan lễ nghi kia lại thông cổ, quay về phía Hoàng Thượng và Hoàng hậu xin chỉ thị, sau đó mới máy móc nói:”Tân nhân vào chỗ, yết kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu! Nhất bái — thiên địa!”
Tân nương trên đầu đội chiếc khăn đỏ thắm che khuất khuôn mặt. Còn tân lang tuấn tú cũng đứng yên không nhúc nhích. Đến khi thấy tân nương thấp người quỳ xuống chiếc thảm hồng phía trước, động tác tân lang hơi cứng lại rồi cũng quỳ theo, cùng cúi bái lạy và đứng lên.
“Nhị bái — cao đường!” Kết thúc lễ.
“Tam bái — phụ mẫu!”
Tân nương đã quỳ xuống, vừa định cúi lạy lại phát hiện tân lang bên cạnh đang đứng im không nhúc nhích thì bèn giật nhẹ vạt áo, hỏi nhỏ:” Kì Nhiên, chàng sao thế?”
Kì Nhiên cau mày, đôi mắt mông lung nhìn hai người đang tươi cười hiền từ phía đại điện trên cao. Sau đó, ánh mắt chàng lại lướt đi, dừng lại khi thấy Tiêu Kì Hiên với thần sắc khó nhận ra, dừng lại ở Bộ Sát lạnh lùng……. Chàng nhìn lại tất cả.
Cuối cùng, khi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc kia vang lên bên tai, cúi đầu trông về phía người con gái đang che khuất mặt thì trái tim chàng lại mềm ra, quỳ xuống bái lạy. Thế nhưng…… Thế nhưng………
“Phu thê — giao bái!” Tân lang và tân nương đứng đối mặt với nhau không quỳ xuống, trong điện lại vọng lên những âm thanh nhốn nháo.
Sắc mặt Kì Nhiên từ hoang mang chuyển dần sang đau đớn, từng chút một bào mòn, khuếch đại muốn thoát ra ngoài. Đôi mắt xanh nhìn chằm chằm vào tân nương đang chậm rãi dập đầu hành lễ, chiếc khăn lụa đỏ lay động như sóng nước mùa thu. Gương mặt chàng lặng đi, trong cái yên lặng lại mang theo sự dứt khoát rõ ràng.
“Nhiên nhi, sao con chưa hành lễ? Còn đứng đó làm gì?” Giọng Tiêu Dật Phi cười nhẹ vọng lại.
Kì Nhiên hơi cúi đầu, đầu mày đang nhíu dần giãn ra, bất giác, chàng bật cười.
Giờ khắc này, những người vốn nghĩ rằng tân lang đang quá mức căng thẳng cũng giật mình. Không phải vì khuôn mặt cười rộ lên kia đẹp đến dường nào, mà lại vì trong tiếng cười ấy ẩn chứa biết bao là khôi hài chen lẫn sự quyết tuyệt.
“Kì Nhiên……..” Băng Y đã kéo chiếc khăn trên đầu. Đôi đồng tử hổ phách sáng bóng giờ lại tối đi, nhìn chàng với vẻ hoang mang lo lắng.
“Ta đã hi vọng, phụ hoàng và mẫu hậu vẫn sẽ luôn là những người từ ái, không bao giờ mưu tính ta, vì vậy mới……..” Kì Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai bóng người ngồi trên cao, giọng mềm đi, “Tạo ra hai người trong ảo mộng của ta.”
Ánh mắt chàng dời về Tiêu Kì Hiên:”Ta hi vọng đại ca có thể buông tay Băng Y, kế thừa Băng Lăng quốc để ta có thể rời xa quyền thế hận thù, và cũng để thành toàn cho nguyện vọng từ bé của huynh nên giờ phút này, huynh mới đứng nơi đây.”
Sau đó, chàng lại nhìn về phía bóng hình đã dần mờ ảo của Bộ Sát, trong giọng có hòa lẫn nỗi đau xót xa:”Bộ, điều ta hi vọng nhất là có thể chữa khỏi thương thế cho huynh, sau đó ba người chúng ta lại có thể như ngày trước, chu du thiên hạ hoặc ẩn cư nơi điền viên.”
Thở một hơi thật dài, đôi mắt Kì Nhiên lóe sáng, dừng trên người con gái khoát hồng y, đầu đội mũ phượng, thần sắc không khỏi êm dịu:”Người mà ta yêu, trong lòng nàng còn giấu nhiều bí mật, chôn sâu rất nhiều cảm xúc. Còn ta lại hi vọng, nàng chỉ nhìn một mình ta, trong lòng………… chỉ có mỗi mình ta.”
“Người ta yêu, có biết bao là chấp nhất, có vô số…………. những chấp nhất và………..cảm xúc không thể vứt bỏ chẳng hề liên quan đến ta. Điều đó làm ta sợ hãi, sợ rằng nàng sẽ buông tay ta mà chọn cho mình một con đường khác!”
“Người mà ta yêu….” Trên gương mặt Kì Nhiên ánh lên nụ cười dịu dàng như gió xuân, như thể xuyên qua không gian nhìn thấy điều quý báu nhất,”Như một cơn gió khát vọng tự do, khát vọng được tung cánh, tuyệt đối sẽ không vì bất kì ai mà hoàn toàn dừng lại. Có lẽ, cả đời này, ta đừng hi vọng có thể giữ chặt nàng trong lòng bàn tay mình.”
“Vì vậy, trong giấc mộng, ta mới tạo ra nàng.” Kì Nhiên vươn tay, nhẹ nhàng mơn man hai gò má nõn nà của người con gái,”Thành thân với ta, chỉ yêu một mình ta, chỉ nhìn một mình ta, chỉ dừng chân vì mình ta. Ta đã tạo ra nàng.”
“Chỉ là………. Ta gạt được mọi người, lại chẳng thể gạt được trái tim của mình.” Kì Nhiên rút tay về, cười khẽ, nụ cười bình thản mà kiên quyết.
“Không ai có thể thay thế vị trí của nàng trong trái tim, trong mắt ta.” Chàng đặt tay lên hàng cúc áo trên hỉ phục đỏ thẫm, từng từ cởi bỏ, giọng kiên định không chút dao động,”Dù có là nàng, là Băng Y hoàn hảo trong mắt ta cũng vậy.”
Hỉ phục đỏ rực như đang tung bay trong đại điện lặng ngắt, tựa như cuộn vải được xổ tung, lại như màn sương đỏ bao trùm cả không gian, che mờ thế giới hư ảo này.
Kì Nhiên một thân trường bào xanh nhạt nâng tay thắt lại sợi tơ vàng trên tóc, từng bước một hướng về thế giới trống trải mênh mang ngoài đại điện. Từng bước phảng phất như đánh tan giấc mộng của chàng; từng bước càng gần thêm với thế giới thực tàn khốc máu lạnh kia. Vậy mà bước chân chàng không chút ngập ngừng. Giọng nói của chàng không chút do dự, bình tĩnh, ổn trọng, lại vang vọng quanh quẩn:
“Cả đời cả kiếp này, không! Đời đời kiếp kiếp, Tiêu Kì Nhiên ta đều chỉ yêu một người. Dù nàng như gió như cát, rời đi hay ở lại thì tình này không đổi, chí này không thay!”
…………………..
Mối duyên kiếp này xin hẹn lại kiếp sau, tình là gì mà phải sống chết có nhau
Nếu có người bên cạnh, ta không cần phải ngưỡng mộ uyên ương thần tiên.
Tôi cứ bước đi như thế, không điểm dừng, không mục đích, chỉ lẳng lặng nhìn thế giới xa cách vạn năm kia như chẳng hề quan tâm. Nhưng thật sự……. đó cũng là thế giới gần gũi với tôi nhất.
Cả người Tiểu Vũ cắm đầy ống tiêm bệnh viện như đã chết.
Anh hai buông bỏ việc công ty, ngày nào không đến chăm sóc Tiểu Vũ thì đều đôn đáo bên ngoài tìm kiếm tin tức tôi.
Ba lại tiếp quản công ty lần nữa, cơ thể ngày một yếu đi. Nửa đêm trong căn phòng trống trải có thể nghe thấy tiếng ho khan của ông, ánh đèn nhợt nhạt rọi lên cửa sổ soi rõ gương mặt trắng bệch.
Cuối cùng, Tiểu Vũ cũng tỉnh lại, tính mệnh đã không còn nguy hiểm. Cô bé kể rất kĩ cho anh hai, rằng: Băng Y biến mất, biến mất trong một khe hở giữa không trung. Rất có thể………. là đã xuyên không tới thế giới khác.
Anh hai vẫn ngày đêm tìm kiếm, nhưng đã thay đổi mục tiêu. Nhớ đến chiếc vòng cổ kì lạ kia khiến anh muốn tìm người đàn ông bán nó.
Tiểu Vũ tìm thấy anh say khướt trong cảnh hoan lạc, trác táng ở một quán bar ngầm của xã hội đen.
Cô bé bị hai gã đàn ông bỉ ổi bắt mất, kéo vào chỗ tối. Quần áo Tiểu Vũ bị xé rách lộ ra những dải băng trắng khắp cả người, máu đỏ dần thấm ra.
Anh hai nửa tỉnh nửa say dùng tơ Tuyệt cắt đứt yết hầu hai gã nọ, ôm Tiểu Vũ sắc mặt trắng bệch lảo đảo rời đi.
Trong mưa, anh hai ôm Tiểu Vũ, nhìn vết thương trên người con bé, cuối cùng cũng bật khóc.
Anh nói: Tiểu Vũ, nếu không phải do anh, em và Băng Y sẽ không bị người ta bắt cóc, sẽ không rơi xuống vách núi.
Anh nói: Tiểu Vũ, nếu không phải do anh, bé Băng sẽ không bị chiếc vòng cổ kia mang đến một thế giới xa lạ.
Anh nói: Tiểu Vũ, nếu không phải do anh, hôm nay em cũng sẽ không phải chịu nhục nhã thế này.
Mặt Tiểu Vũ tái đi, trầm mặc không nói, chỉ nở nụ cười rực rỡ tinh thuần như ánh mặt trời với anh hai, mở rộng vòng ôm ấm áp như hòa tan được tất cả mọi người.
Cô bé kề sát vào tai anh, giọng thật khẽ: Băng Diệp, anh đừng nói như vậy. Băng Y không phải là người yếu đuối đến thế. Cho dù là ở thế giới đó, chị ấy cũng có thể sống rất tốt; cho dù không thể, chị ấy cũng sẽ tự tạo ra cho bản thân mình cơ hội. Em cũng……… không phải là kẻ yếu đuối, đớn hèn như vậy. Dù cho anh không đến cứu, em cũng có thể nghĩ ra cách cứu mình mà.
Anh hai cuối cùng cũng tìm được người đàn ông kia — Thủy Vũ Thiên Trạch. Thiên Trạch nói, ông ta có cách gọi người bị thế giới kia mang đi trở về. Thế nhưng, ông ta lại ngăn cản anh hai làm vậy.
Thiên Trạch nói: mỗi người đều có vận mệnh của mình. Có lẽ, Băng……. em gái cậu nhất định đã có hàng nghìn mối duyên vướng mắc. Có lẽ, cô bé đã yêu thương một người nào đó trong thế giới kia. Nếu cố chấp đưa cô bé trở về thì cuối cùng sẽ chẳng có ai được hạnh phúc.
Anh hai hét lên đầy kích động: Nếu con bé muốn trở về thì sao? Nếu con bé ở thế giới đó phải chịu bất hạnh thì sao? Vậy thì đều do tôi làm hại con bé……….
Anh nói: Tôi nhất định phải đưa con bé trở về.
Anh hai và Tiểu Vũ cầm mặt đá năng lượng mà Thiên Trạch cho đi đến vách núi mà tôi biến mất hôm đó. Đá năng lượng khởi động, ánh sáng ngũ sắc rọi hết cả rìa núi.
Ngay phía sau, tiếng súng vang lên. Anh hai ôm Tiểu Vũ né qua.
Tiểu Vũ sợ hãi: Băng Diệp, bọn chúng là kẻ đã bắt cóc bọn em lúc trước.
Trong tay anh hai không có súng, lại còn phải bảo vệ Tiểu Vũ. Trong lúc rối loạn, đá năng lượng đã rơi xuống vách núi sâu.
Giao chiến hỗn loạn. Anh hai, còn có Tiểu Vũ, ai bảo vệ ai, ai lại vì ai hi sinh.
Sắc đỏ bao trùm đôi mắt tôi, cả khung trời nhuốm màu máu. Hệt như giấc mộng kia, máu tươi nhiều như thế, đảo điên trời đất.
Hai người họ đều bị đẩy rơi xuống.
Sau đó, bác sĩ hoảng hốt chạy đến: Máu…… Nhóm máu anh ta là loại hiếm, trong kho máu không có sẵn.
Nhìn thế giới kia, trong tận sâu đáy lòng chợt khủng hoảng, tôi cố sức xua đi hết làn mây mù, muốn xâm nhập vào thế giới nọ. Thế nhưng mỗi bước đi đều như đứng tại chỗ; mỗi bước đều không thể tiến về phía trước.
Mắt thấy tay mình sắp chạm vào ngọn đèn của phòng phẫu thuật thì ánh sáng vụt tắt, tối sầm. Tôi như có thể nhìn thấy được dòng máu của anh hai đang từng chút, từng chút chảy cạn khỏi cơ thể nhưng lại không hề được bổ sung. Tôi gào đến khản cổ, mà yết hầu lại chẳng thể phát ra được bất kì âm thanh nào……..
“Băng Y, Băng Y……….” Là ai, là ai đang gọi tôi. Thân thương như thế, đau lòng đến thế.
Trước ngực — chợt bừng sáng, chói mắt như ánh mặt trời. Cảnh tượng trước mặt ngày càng mơ hồ. Tôi ngẩn ngơ nhìn chiếc vòng chữ thập trên ngực, chiếc vòng đã lâu không thấy. Cảnh trong mộng…….. dần dần……….. tan biến.