Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Calcium
Diệp Hà Thanh mơ mơ hồ hồ, trong thời gian ngắn không chú ý tới sự khác thường của Diệp Tiểu Chiếu.
Bữa sáng lúc ngồi vào bàn, trứng rán trần, hai anh em chia nhau, Diệp Tiểu Chiếu một phần tư cái, còn lại đều cho Diệp Hà Thanh. Cháo hoa dùng gạo chế biến, hạt trong no đủ, trắng trắng ăn sáng nhẹ nhàng khoan khoái vừa miệng thích hợp ăn mùa hè.
Diệp Tiểu Chiếu ăn ít, động tác ăn lại nhẹ nhàng, dù là đồ ăn chay cũng sẽ nhai kỹ nuốt chậm. Diệp Hà Thanh ăn xong, bát đũa tạm thời để qua một bên nhìn anh từ từ ăn.
Chuyện buổi sáng kia khiến cậu không dám nói rõ mộng cảnh của mình cho anh nghe, con trai mộng tinh đơn giản là vì những chuyện đó, cậu và Diệp Tiểu Chiếu lại thân nữa nên hơi ngại nói cho anh nghe tâm tư mang theo chút dục vọng không sạch sẽ của mình.
Nhìn một chút, Diệp Hà Thanh liền phát hiện ra anh không giống như bình thường, đôi lông mi thấp thấp che đậy đôi mắt đã hơi rã rời, những lúc thân thể Diệp Tiểu Chiếu không thoải mái thì đồng tử sẽ có sự biến hóa như vậy.
Diệp Hà Thanh đột nhiên đứng dậy, động tác không hề nhẹ nhàng, ghế dựa bị đẩy, kéo ra trên sàn nhà một âm thanh đâm vào tai người nghe.
"Tiểu Chiếu." Diệp Hà Thanh khom lưng xuống trước mặt anh, đưa tay ra đặt trên trán ánh, sau đó lại lấy trán mình áp qua, nghiêm túc nói: "Anh đang sốt."
Thân thể Diệp Tiểu Chiếu mấy năm nay đều suy yếu, hệ miễn dịch ngày càng sa sút, khí hậu nóng hay lạnh đều ảnh hưởng đến anh rất lớn. Anh giống như một người trong phòng chăm sóc đặc biệt cần có người tỉ mỉ chăm sóc, dù thế nào cũng không được để phát sinh bệnh tật dù là nhẹ nhất, Diệp Hà Thanh như chim sợ cành cong, dựng ngược toàn bộ sự đề phòng của bản thân, dù chỉ là cảm mạo cũng phải lôi anh đến bệnh viện kiểm tra.
Bản thân Diệp Tiểu Chiếu lại chống cự không muốn đi, đặc biệt khi còn cách thời gian thẩm cách không bao lâu nữa, cảm xúc anh thấp đến uể oải: "Em đưa anh nhiệt kế để kiểm tra, sốt nhẹ thì không phải đi."
"Anh, sức khỏe không phải trò đùa." Diệp Hà Thanh lên án.
Diệp Tiểu Chiếu nhìn cậu muốn nói rồi lại thôi, vốn định nói rằng bản thân anh vốn dĩ đã chẳng khỏe mạnh gì rồi, sợ nói xong lại khiến Diệp Hà Thanh thương tâm, thần sắc mềm lại, ngon ngọt dỗ cậu vài tiếng, Diệp Hà Thanh mới miễn cưỡng đáp ứng tạm thời chưa đưa anh đến viện ngay, chờ trước tiên kiểm tra nhiệt đồ rồi uống thuốc, nếu nhiệt độ lại tăng thì không thể trì hoãn.
Trời tháng sáng, Phiền Thành nóng như một cái lò thiêu, phòng mà không lắp máy điều hòa thì không khác gì cái lồng hấp. Diệp Hà Thanh xin nghỉ làm, ở nhà chăm sóc Diệp Tiểu Chiếu.
Không tới mười giờ, ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, nhiệt độ lại tăng cao, không khí oi bức. Cậu kéo căng hết các tầm rèm, trên bụng Diệp Tiểu Chiếu chỉ che một tấm vỏ chăn vô cùng mỏng manh, sờ qua tấm chiếu trúc có chút nóng, quạt trần ào ào quay nhưng làm gió thổi ra lại rất nóng, Diệp Tiểu Chiếu ngủ cũng chẳng yên ổn.
Loading...
Trên trán Diệp Tiểu Chiếu có đặt một chiếc khăn lông ướt, thân thể vừa rồi đã được Diệp Hà Thanh dùng ít rượu lau qua. Cậu sờ sờ mặt anh sau đó tỉ mỉ cất thuốc trên bàn vào ngăn kéo.
Công năng thận của Diệp Tiểu Chiếu hư hao nghiêm trọng, uống thuốc vô cùng phải chú ý phân lượng, uống nhiều thì không ổn chút nào.
"Tiểu Chiếu." cậu nhẹ nhàng nói bên tai anh: "Em ra ngoài một chút, điện thoại di động đặt trên tay anh, nếu có chuyện gì thì gọi cho em. Nếu khát nước, em để trên bàn một chén rồi, tiện anh lấy xuống uống."
Diệp Tiểu Chiếu khàn khàn trả lời, cậu đóng chặt cửa sổ rồi mới yên lòng ra ngoài.
Hành lang hẹp dài, hai người mặc quần áo công nhân giúp đỡ một tiểu ca khiêng điều hòa lên lầu, Diệp Hà Thanh ở bên cạnh né tránh, chờ đến khi nhân viên lên lầu rồi mới tiếp tục đi.
Một người đàn ông trung niên đi từ phía kia hành lang tới, nụ cười đôn hậu, chào hỏi cậu một chút. Diệp Hà Thanh chớp mắt chào lại, dạo này cậu bận rộn, tầng này có hàng xóm mới mà cũng không biết.
Ánh mặt trời rất gắt, Diệp Hà Thanh lấy khăn tay lau mồ hôi ẩm ướt trên trán. Ở khu vực lân cận có một cửa hàng thiết bị điện tử điện lạnh khá lớn, hàng hóa lấy từ nhà máy ra nên giá cả so với các cửa hàng điện dụng thông thường rẻ hơn không ít.
Cậu chạy vào trong một gian hàng bán đồ điện, sau khi nhân viên tư vấn xong thì cậu mua một chiếc quạt làm lạnh.
Thể chất của Diệp Tiểu Chiếu kém, điều hòa thổi một chút không những dễ dàng chảy máu mũi, con sẽ bị khô hanh mà ngứa. Cậu nghe mấy đồng nghiệp trong cửa hàng nói quạt làm lạnh có tính năng rất được, mát hơn so với quạt bình thường, không quá tốn điện, xem xét tháng bảy tháng tám sắp tới rồi, Diệp Tiểu Chiếu phải ở trong nhà dưỡng bệnh, trời lại nóng như vậy cũng không còn cách nào.
Cuộc sống hai năm đầu của hai anh em, hàng ngày có hơi vất vả túng quẫn một chút nhưng năm nay lại thoải mái hơn, tiền tiết kiệm tuy không nhiều lắm nhưng vẫn đủ mua một quạt làm lạnh để bàn.
Diệp Hà Thanh thanh toán xong, nhân viên bán hàng trong tiệm nói sẽ có người giao hàng đến tận nơi. Cậu đến chợ mua chút đồ ăn, về đến nhà thì quạt đã được đưa đến, Diệp Tiểu Chiếu đang ngồi cuộn chân trên chiếc ghế salon mua lại, cậu cười tới gần anh: "Tiểu Chiếu."
Lại sờ trán anh, sắc mặt cậu nhất thời trầm trọng hơn.
"Sao lại càng ngày càng nóng thế này."
Diệp Hà Thanh mới lấy nhiệt kế qua đo nhiệt độ cơ thể cho Diệp Tiểu Chiếu, nhiệt độ đã tăng cao hơn, nhiệt độ này có thể gây nguy hiểm trí mạng đối với Diệp Tiểu Chiếu.
Diệp Hà Thanh nhanh chóng thả túi đồ xuống, mồ hôi đầy đầu không kịp lau, vội vàng xoay người chạy vào phòng, mở ngăn kéo lấy thẻ ngân hàng ra: "Tiểu Chiếu, chúng ta đến bệnh viện."
Cậu với tay kéo anh, tay chân anh lúc này mềm nhũn, không còn một chút sức lực nào rũ xuống, ý thức cũng đã không còn tỉnh táo.
"Anh ——"
Tinh thần Diệp Hà Thanh chấn động, mấy năm nay đã thành thói quen khiến cậu cấp tốc thả anh lên lưng mình, ôm chìa khóa đưa người ra ngoài, khập khiễng đi xuống lầu.
Ánh mặt trời nóng rực chiếu rọi lên dây thường xuân xanh biếc trên tường, hẻm nhỏ yên tĩnh nóng nực, còn có tiếng ve kéo dài.
Diệp Hà Thanh nuốt nuốt cổ họng khô khốc, lông mi ướt đầm mồ hôi che khuất tầm nhìn của cậu, trước mắt là một mảnh dạt dào xanh lục dần dần biến mất, hóa thành hai màu sắc đen trắng đơn điệu tẻ nhạt.
Cậu vừa chạy vừa ngoái đầu lại gọi Diệp Tiểu Chiếu, áp lực đè nặng trên lồng ngực khiến cậu thở dốc, ngón tay thon dài chặt chẽ ôm lấy chân Diệp Tiểu Chiếu, lướt qua cây hòe cổ, thẳng đường vọt tới chỗ rẽ ở ngõ nhỏ, rất nhanh gọi xe taxi đưa tới bệnh viện.
Hành lang bệnh viện chen chúc toàn người là người, Diệp Hà Thanh sau khi đưa Diệp Tiểu Chiếu vào phòng cấp cứu thì liền dự vào bức tường trắng như tuyết không ngừng thở dốc.
Tay chân cậu giờ này, thậm chí đến đầu ngón tay còn đang run rẩy, trái tim bị châm chích đến tê dại.
Diệp Hà Thanh quá hối hận, cậu đang tự trách, sớm phát hiện ra anh bị sốt nhẹ, đang ra không nên kéo dài thời gian điều trị. Thân thể người bình thường còn có thể có năng lực tự chữa lành nhưng Diệp Tiểu Chiếu có thể sao?
Tiện tay, Diệp Hà Thanh lau mặt một cái rồi đứng dậy ra ngoài làm thủ tục. Nhân viên y tế nhìn thấy cậu đi đứng bất tiện, liền lấy ra một chiếc ghế để cậu ngồi xếp hàng.
Bác sĩ sau khi ổn định bệnh tình của Diệp Tiểu Chiếu xong thì gọi Diệp Hà Thanh vào phòng nói chuyện.
Diệp Tiểu Chiếu đã bị bệnh nhiễm trùng đường tiểu nhiều năm, bộ phận suy kiệt, công năng của thận giảm xuống nghiêm trọng, thành ra thân thể phải gánh vác. Lần này phát sốt là do bệnh cảm chạy vào, nếu không phải đưa tới bệnh viện kịp thời khám chữa, chỉ sợ diễn biến sau đó sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.
Diệp Hà Thanh nghe xong, trong hốc mắt yên lặng chạy ra hai dòng lệ.
Bệnh viện kiến nghị, nếu có điều kiện, nhanh chóng tìm nội tạng cho Diệp Tiểu Chiếu cấy ghép sẽ tốt hơn. Trong lời nói có nhắc đến điều kiện, đơn giản chính là một loạt phí tổn liên quan đến quá trình phẫu thuật và hậu phẫu.
Kinh tế Diệp Hà Thanh túng quẫn, cậu nắm nắm thẻ ngân hàng trong túi quần, không biết nghĩ tới cái gì, sau khi nói với bác sĩ thì đi ra ngoài hồn vía lên mây.
Giải phẫu cho Diệp Tiểu Chiếu đã xong, được đưa vào phòng bệnh để nghỉ ngơi.
Diệp Hà Thanh ngồi trên ghế dựa ngoài hành lang rất lâu, mãi cho đến khi ý ta nói Diệp Tiểu Chiếu đã hết thuốc mê, sau khi tỉnh táo lấy lại sức muốn nói chuyện với cậu, cậu liền cảm ơn y tá, chậm rì rì đẩy cửa đi vào.
Diệp Tiểu Chiếu nhìn thấy cậu, tay khẽ nâng một cái treo trên không trung, chờ đến khi cậu lại gần mới nắm chặt lấy.
Diệp Tiểu Chiếu khó hiếm khi phải chủ động nhận sai, ngón tay cái nhẹ nhàng xoa xoa mu bàn tay Diệp Hà Thanh, suy nhược nói: "Lần này là anh làm không tốt, em đừng tự trách."
Diệp Hà Thanh định ngụy biện, nói cho đối phương biết cậu không hề tự trách, Nhưng chỉ cần nhìn sắc mặt tái nhợt của anh, viền mắt cậu không tự chủ được lại đỏ lên, cảm giác như thủy triều sắp lan tràn.
Cậu khàn khàn nói: "Anh, anh nghỉ ngơi trước đi."
Diệp Hà Thanh ở bên cạnh chăm sóc Diệp Tiểu Chiếu, chờ anh lần thứ hai ngủ mất, cậu mới đến đến bốt điện thoại công cộng gần bệnh viện gọi cho cửa hàng xin nghỉ thêm một ngày.
Diệp Tiểu Chiếu tỉnh lại lần nữa đã là sáu giờ tối, anh nhìn thấy Diệp Hà Thanh như một khúc gỗ sững sờ ngồi đó, không nhịn được giơ tay xoa bóp cho đối phương, phát hiện sức lực mất đi đang dần quay trở lại.
"Tiểu Hà."
Diệp Hà Thanh chớp mắt, lấy lại tinh thần nhào đến trên giường, trông ngóng nhìn anh: "Tỉnh lại là tốt rồi."
Diệp Hà Thanh tên gọi lúc đầu là Diệp Tiểu Hà, vì cậu được nhặt lúc ở bên cạnh một con sông nhỏ. Tên đơn giản, quá mức tùy ý, Diệp Tiểu Chiếu chờ đến khi lớn hơn một chút mới nói với mọi người trong nhà muốn giúp em trai đổi một cái tên.
Diệp gia nuôi Diệp Hà Thanh tuy rằng có mục đích nhưng Diệp Tiểu Chiếu lại đối với người em trai này thật tâm. Giúp cậu đặt một cái tên hay, cho cậu đọc sách, dạy cậu đạo lý, có người bắt nạt sẽ bảo vệ cậu.
Tình cảm của bố mẹ nuôi chưa chắc đã là thật nhưng tình cảm giữa hai anh em lại vững như bàn thạch.
Đáy lòng Diệp Hà Thanh mang tâm sự, cậu vẫn luôn nghĩ về lời nói của bác sĩ nói với cậu.
"Tiểu Chiếu..." Diệp Hà Thanh nắm tay Diệp Tiểu Chiếu, đôi mắt hồ ly cong cong hoàn toàn mở ra, nghiêm túc nói: "Em muốn thay thận cho anh."
Đôi môi Diệp Tiểu Chiếu vừa động, Diệp Hà Thanh vội vàng ngăn lại: "Chỉ cần một quả thận vẫn có thể sống được."
Cậu khẩn cầu nói: "Em muốn cho anh một quả thận, em muốn anh tiếp tục sống."
Diệp Tiểu Chiếu yên lặng nhìn chăm chú vào cậu sau đó chầm chậm lắc đầu.
Diệp Hà Thanh hiếm khi cố chấp như vậy: "Em đi nói với bác sĩ, thận em đã sớm phù hợp với thận anh, bác sĩ nói sau khi thay thận sẽ có cơ hội lớn cứu sống anh ——"
Ba ——
Mặt Diệp Hà Thanh chênh chếch nghiêng đi một góc, cậu không thể tin được há miệng, hơi nóng từ má truyền ra.
Diệp Tiểu Chiếu rút tay về, môi mấp máy: "Không được."
Nước mắt Diệp Hà Thanh nhất thời sàn sạt rơi xuống.