Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lý Trần đạo nhân, cần phải về Võ Đang báo cáo nên từ biệt Nguyên Thông và Tăng Bật hai người, lên đường đi ngay.
Nguyên Thông biết Tăng Bật không định đi đâu hết, nên rủ y cùng đi Nghi Xương để gặp ông già nọ.
Hai trăm dặm đường đối với hai người không nghĩa lý gì nên trưa hôm đó hai người đã dùng bữa ở Nghi Xương.
Nghi Xương là một nơi giao thông tiện lợi dân cư đông đúc náo nhiệt vô cùng, trong thành lại có mấy tửu lầu rất nổi tiếng.
Hai người hỏi thăm xong tới một tửu lầu, khi lên tới tầng trên khác đã ngồi đầy. Chỉ còn cái bàn nhỏ ở góc tường bên phải là trống thôi. Hai người vừa lên tới, tên phổ cây đã chạy lại mời.
Tăng Bật hỏi:
- Có Phòng riêng hay chỗ nào vắng vẻ không ?
Tên phổ cây vừa cười vừa đáp:
- Xin lỗi hai vị công tử ngày hôm nay đông khách quá chỉ còn lại một cái bàn này trống thôi.
Nguyên Thông miễn cưỡng ngồi xuống cái bàn nhỏ đó. Tăng Bật thấy Nguyên Thông không nề hà gì cũng ngồi theo.
Tăng Bật nghiền rượu nhưng Nguyên Thông lai không thích, tuy vậy chàng cũng chiều bạn tiếp Tăng Bật uống một vài chén.
Tăng Bật uông vài chén rượu rồi hào hứng nổi lên, cười ha hả nói:
- Nguyên đệ, thử xem bấy nhiêu chúng sinh ở trên tửu lầu này liệu có máy ai là nhân vật anh hùng ?
Tiếng của y rất lớn, lời nói lại kiêu ngạo nên đã có nhiều người đưa mắt nhìn sang hai người.
Nguyên Thông có vẻ áy náy bảo với Tăng Bật rằng:
- Đại ca có phải đã say rồi không ?
Chàng nói như vậy cố ý cho mọi người hay, để mọi người cho là Tăng Bật quá chén mà thốt ra như thế thôi. Nhưng những người giang hồ ai chẳng biết ý định của chàng, Tăng Bật vẫn chưa tỉnh ngộ lại còn lớn tiếng cười và nói tiếp:
- Ngu huynh mới uống có bốn chén thôi đã thấm vào đâu mà say, nghĩ đến câu chuyện hôm qua mới cảm xúc thốt ra nhưng lời nói vừa rồi. Quả thực trong võ lâm đương kim có ai...
Y càng nói càng lộ liễu khiến Nguyên Thông bực mình vô cùng, chàng ngầm dẫm chân y một cái thì lúc ấy đã có người đi tới cạnh đỡ lời:
- Lâu Song Anh này rất kính trọng các anh hùng trong thiên hạ, không hiểu bạn là hạng thứ mấy ở trên giang hồ mà lại dám huênh hoang khoác lác như vậy ?
Nguyên Thông đưa mắt nhìn thấy người đó tuổi trạc bốn mươi ăn mặc quần áo địa phương, trông có vẻ oai vệ lắm, đôi người sáng quắc đủ biết công lực của y không phải là người tầm thường.
Nguyên Thông vội đứng dậy tiến lên hai bước ngăn cản người nói mỉm cười hỏi:
- Tiểu sinh ngưỡng mợ Song Anh lầu đã lâu. Ngày hôm nay đứa em của tiểu sinh thất lễ, tiểu sinh muốn mời các vị uống vài chén chẳng hay các vị nghĩ sao ?
Đại hán thấy Nguyên Thông nho nhã như vậy, tuy chưa nguôi cơn giận nhưng không tiện ra tay đối phó với một thư sinh yếu ớt trói gà không chặt, bây giờ lại nghe thấy chàng nói những câu rất khiêm tốn, y đã gần nguôi giận. Nhưng các tửu khách khác không muốn bỏ qua việc này, như đã có một đại hán tuổi trạc ba mươi tiến lại xen lời nói:
- Người Song Anh lầu nầy tuy không hay gây sự nhưng những người có mặt ở đây không phải là kẻ nhút nhát.
Tăng Bật thấy người đó nói như vậy liền cười nhạt đáp ngay:
- Chẳng lẽ các người Song Anh lầu muốn thử tài ta chăng ?
Người to lớn vạm vỡ đưa mắt lườm Tăng Bật một cái rồi quát lớn:
- Tiểu tử nói đúng lắm, đại gia đang muốn dạy bảo ngươi đây.
Nói xong, y gạt tay một cái đã có mấy cái bàn ghế đổ lăn, rồi khẽ nhún chân nhảy tới cách Tăng Bật không đầy ba thước.
Ai cũng yên trí trận đấu này không sao tránh khỏi.
Đột nhiên đầu cầu thang có tiếng chân người nhộn nhịp, mọi người trên lầu hình như đã nghe quen tiếng chân ấy, nên ai nấy đều quay mặt nhìn ra cầu thang. Đại hán đinh tấn công Tăng Bật cũng hoảng sợ lui ngay về phía sau một bước tỏ vẻ cung kính e dè.
Nguyên Thông ngạc nhiên nhìn theo mọi người ra phía cầu thang, một ông già tuổi trạc sáu mươi, thân hình vạm vỡ, mặt hồng hào mặc áo dài lụa màu lam. Ông già vẻ mặt tươi cười vừa lên tới trên lầu thấy vậy, vội nghiêm nét mặt trầm giọng nói:
- Các người ăn no vô sự lên đây định làm mất lòng hai bạn kia phải không ?
Tiếng nói của ông ta tuy không lớn lắm nhưng rất oai nghi khiến ai nghe thấy cũng phải kính phục.
Đại hán tuổi trạc bốn mươi đã vội chạy lại kể rõ câu chuyện vừa xảy ra cho ông già nghe.
Ông già nghe xong gật đầu đưa mắt nhìn Nguyên Thông và Tăng Bật.
Ông ta thấy Nguyên Thông chỉ là một thiếu niên anh tuấn, không đoán biết được công lực của chàng như thế nào. Riêng có Tăng Bật Nhâm Đốc hai mạch mới đả thông, nên đôi ngươi rất sáng lại thêm thân hình của y vạm vỡ, trông bề ngoài ai cũng nhận thấy công lực của y cao siêu đáng chú ý.
Ông già ngắm xong lớn tiếng cười đi tới bàn Tăng Bật chắp tay chào nói:
- Tiểu hiệp anh phong lẫm lẫm thực là rồng trong đám người, lão Ngãi Chiêm xin chào tiểu hiệp.
Trong lúc ông ta chắp tay chào đã vận công lực vào hai cánh tay giở tám thành hơi sức cách xa đập mạnh một cái, muốn thử xem thực học của Tăng Bật ra sao.
Tăng Bật khôn ngoan vô cùng, tuy y không biết ông già đó là ai, nhưng biết ông ta có ý thử thách tài ba của mình rồi, liền mỉm cười chắp tay đáp lễ và nói:
- Ngãi Thị Song Anh danh trấn thiên hạ, tại hạ Tăng Bật được lão hiệp quá khen, tự nhận thấy rất hổ thẹn.
Trong khi y trả lời cũng giở tám thành chân lực ra đỡ kình lực đối phuông. Sức lực của hai người va chạm nhau chỉ hơi đụng một cái là đã biết công lực của mình ngang tài với đối phương rồi. Nên hai người chỉ cười ha hả thâu chưởng lại nhìn nhau giây lát rồi cùng tỏ vẻ tương thân lẫn nhau.
Kính Môn Song Anh lão đại là Ngãi Trình, lão nhị là Ngãi Chiêm trước kia khi Võ Lâm Song Thánh chưa ẩn cư, hai anh em đã nổi tiếng trên giang hồ và là nhân vật có hạng trong võ lâm đương kim. Nguyên Thông với Tăng Bật đã nghe tên tuổi của anh em họ từ lâu.
Tăng Bật tuy mới nổi tiếng chưa lâu, nhưng cái tên Thiết Tâm Tú Sĩ đã lừng lẫy giang hồ. Tất nhiên Ngãi Chiêm phải biết tới, nhưng y không ngờ Tăng Bật lại có công lực thâm hậu đên như vậy. Cũng may mắn là trước Nguyên Thông đã thông Nhâm Đốc nhị mạch cho chàng, khiến chàng tiến sang một mức khác, bằng không địch sao nổi Ngãi Chiêm.
Ngãi Chiêm ngắm nhìn Nguyên Thông lộ diện trong vụ đại tế ở núi Võ Đang và trên Lữ Sơn đối địch với La Cống Bắc, tiếng tăm chàng truyền ra giang hồ lại càng lừng lẫy hơn trước và các người trong võ lâm đã nhìn nhận chàng là đệ nhất kỳ tài đương thời. Nếu lúc này chàng báo danh họ thực thì tại Song Anh lầu này cũng ồn ào ngay, vì vậy chàng không muốn phiền phức mới trả lời Ngãi Chiêm rằng:
- Tiểu sinh chỉ là một nho sĩ thường không dám báo biệt danh ra chỉ sợ làm nhơ bản tai của lão hiệp.
Hinh như hôm nay Ngãi Chiêm có vẻ tâm thần bất định, thấy Nguyên Thông không chịu nói tên họ thực ra y cũng không hỏi lại nữa, chỉ tủm tỉm cười nói tiêp:
- Lão còn có mấy việc nhỏ phải giải quyết gấp không thể ở lại tiếp rượu hại vị được, phải cáo lui ngay, xin hai vi lượng thứ cho và mời hai vị xơi thêm vài chén.
Mọi người rất lấy làm ngạc nhiên không hiểu sao Ngãi Chiêm lại khác hẳn ngày thường, rẻ rúng hai vị thiếu niên anh hùng như thế, vì mọi khi lão có tiếng là người hay kết nạp thiên hạ anh hào. Tăng Bật với Nguyên Thông không quen biết Kính Môn Song Anh bao giờ, nên thấy y rút lui cũng không bận tâm chút nào.
Ngãi Chiêm từ biệt Nguyên Thông và Tăng Bật rồi liền dắt tay đại hán định sinh sự hồi nãy sang một căn phòng khác.
Tải qua sự rắc rối đó Nguyên Thông với Tăng Bật cũng không có tâm trí gì ở lại ăn nhậu thêm nữa, vội gọi phổ-cây đến tính tiền.
Tên phổ cây cười nói:
- Tiền rượu của hai vị. Ngãi nhị vị gia đã trả rồi.
Hai người lang bạt giang hồ lâu nay đối với những lễ nghi giang hồ không lấy gì làm lạ, nên cả hai cùng gật đầu giắt tay nhau xuống lầu.
Ra khỏi Song Anh lầu, Tăng Bật gượng cười nói:
- Bực thật, chúng ta kiếm tiệm khác ăn no say mới được, ngu huynh hãy còn đói lắm.
Nguyên Thông với Tăng Bật tới một tửu điếm khác ăn cơm và dặn phổ-cây bày bàn ở phía sau vườn. Hai anh em vừa ngắm nhìn cảnh trời vừa nhậu nhẹt.
Nghĩ tới ông già ẩn núp một chỗ truyền âm. Tăng Bật liền cười và hỏi Nguyên Thông rằng:
- Ông già truyền âm đó cũng kỳ lạ thực, chỉ bảo anh em chúng ta đến Nghi Xương mà không nói rõ ở đâu. chẳng lẽ ông ra lần này không xuất hiện mà cứ bắt chúng ta phải đợi chờ ở đây hoài hay sao ?
Nguyên Thông đang định trả lời đã nghe thấy tiếng ông già từ đằng xa vọng tới:
- Cậu bé chớ có nóng lòng như vậy, chờ đến canh hai đêm nay, hai người cứ đi ven theo bờ sông chạy thẳng mười dặm tới chỗ có một tòa nhà lớn, sự bí mật mà lão muốn nói cho hai người nghe ở trong tòa nhà đó...
Hai người đến đấy sẽ biết liền.
Ông già ấy nói xong, không thấy hiện thân ra và cũng không nói tiếp nữa.
Nguyên Thông thở dài một tiếng, nói vơi Tăng Bật:
- Sự bí mật lão tiền bối ấy muốn nói cho chúng ta hay chắc thế nào cũng có liên can với tập đoàn âm mưa kia... Hình như ông ta biết rõ lai lịch của kẻ đứng trong bóng tối giật dây...
Chang chưa nói dứt, tiếng nói của ông già lại vọng lại:
- Chính già này đã đích mắt trông thấy tiểu tử khốn nạn ấy vào thành thì làm sao mà không biết lai lịch của y. Hà... nhưng...
Nói tới đó, hình như ông ta cảm thấy mình đã nói quá nhiều, chính ngắt lời ngay.
Nguyên Thông vội hỏi:
- Nhưng cái gì thế hả lão tiền bối ?
Chàng đợi chờ mãi không thấy ông già trả lời lại nói tiếp:
- Lần này có lẽ ông ta đi thực rồi.
Tăng Bật đứng dậy đỡ lời:
- Từ đây đến canh hai còn lâu lắm, nhưng chúng ta ở chốn khách quê người cái gì cũng bỡ ngỡ chi bằng đi sớm một chút còn hơn.
Nguyên Thông gật đầu tán thành ý kiến của Tăng Bật. hai người liền trở về phòng ăn vận gọn ghẽ xuyên qua cửa sổ đi luôn. Hai người theo lời dăn bảo của ông già đi ven bờ sông tiến về phía đông.
Những căn nhà cất ven sông không mấy lớn, hai người đi được một quãng đường đã tìm thấy căn nhà đồ sộ ở ven sông. Hai người núp ở một nơi xem xét tình hình căn nhà ấy. Nguyên Thông trông thấy tấm bảng treo trên cưa bỗng ngẩn người ra khẽ đọc: "Song Anh sơn trang".
- Vì cách xa và trời lại tối Tăng Bật không trông thấy rõ nên vừa cười vừa hỏi:
- Nếu quả thực là nhà của Kính Môn Song Anh thì ngày hôm nay chúng ta đã thất lễ với anh em họ.
Nguyên Thông do dự chưa trả lời. Tăng Bật lầm bầm tự nói:
- "Tốt hơn hết chúng ta quay trở về thì hơn."
Nguyên Thông đáp:
- Chúng ta không có ác ý với anh em họ thì có gì mà phải e ngại.
Nói xong, chàng phi thân vào trong trang, Tăng Bật cũng nhảy theo vào.
Song Anh sơn trang rất lớn rộng, trong trang đình đài lầu các san sát, trông không có vẻ gì là nhà của giới giang hồ hết.
Nhờ có khinh công rất cao siêu, Nguyên Thông với Tăng Bật vào trong như vào chốn không người. Những chòi canh và các bộ viện của Song Anh tuy nhiều nhưng không thể làm trở ngại được họ.
Nguyên Thông và Tăng Bật đi đến trước cửa một căn phòng có ánh đèn chiếu ra hai người liền nhảy lên cây to dưới mái hiên ẩn vào trong một cành um tùm.
Lúc ấy Ngãi lão nhi đang ngồi trong thư phòng cau mày lại có vẻ lo lắng, hình như đang suy nghĩ việc gì rât quan trọng vậy.
Tăng Bật biết công lực của ông già này rất trác tuyệt cho nên không dám sơ suất. Y phải dùng thần công truyền âm hỏi Nguyên Thông rằng:
- Vị lão tiền bối gọi chúng ta đến đây do thám bí mật, chẳng lẽ Kính Môn Song Anh lại là người của bọn hung ác ấy hay sao ?
Y đã có thiện cảm với Ngãi Chiêm nên mới hỏi như thế, Nguyên Thông cũng dùng truyền âm nhập mật trả lời:
- Tiếng tăm hiệp nghĩa của Kính Mon Song Anh lừng lẫy giang hồ, chúng ta không nên đoán bừa như vậy. Ông già ấy bảo nơi đây có bí mật thì chúng ta cứ quan sát xem sao ?
Tăng Bật không dám nói thêm, đợi giây lát bỗng ngoài thư phòng có tiếng chân người đi tới, nhưng tiếng chân đó chỉ ngừng ỏ trước cửa thư phòng chứ không vào.
Ngãi lão nhị ngửng đầu lên vẻ mặt rầu rĩ với giọng nói rất hiền từ hỏi:
- Có phải Kỳ nhi đấy không ? Tại sao con chưa đi ngủ ?
Qua nhiên một thiếu nên tuổi trạc mười tám mười chín trong rất văn vẻ bước vào. Chàng ta là đứa con duy nhất của Ngãi Trình tên là Anh Kỳ. Lão nhị tức Ngãi Chiêm luyện đồng tử công nên không lấy vợ, vì vậy Kỳ Anh là giòng giõi duy nhất của nhà họ Ngãi nên rất được cha, chú thương yêu.
Nguyên Thông trông thấy mặt Kỳ Anh liền thở dài một tiếng bụng bảo dạ rằng:
- "Thằng nhỏ này trông người đầy Tam m quỉ mạch, đây là một chứng bịnh nan y, và y lại còn bị người ta ngấm ngầm hạ độc thủ điểm thương chủ mạch ở tâm kinh, nếu không gặp ta thì có lẽ y khó sống được."
Chàng bỗng thương hại thiếu niên mà gọi người ta là tuổi nhỏ quên tuổi mình cũng chẳng lớn gì.
Anh kỳ với giọng nói yếu ớt ngập ngừng hỏi:
- Nhị thúc, ba cháu chẳng nói đến bữa trưa sẽ về còn gì ? sao đến giờ vẫn chưa thấy cha cháu về, cháu lo lắm...
Ngãi Chiêm gượng cười nói:
- Cháu ngốc lắm, công lực của cha cháu cao siêu như thế võ lâm này đã có mấy ai đich nổi. Huống hồ lần này cha cháu đi đây lấy đơn thuốc để chữa cho cháu, có phải là đi đấu võ với ai đâu. Như việc gì mà cháu phải lo âu, thôi mau về nghỉ ngơi đi.
Anh Kỳ vẫn chưa chịu về phòng, cứ đứng ở đó ngâp ngừng nói:
- Lần nào cha cháu đi cũng bảo xin đơn hay xin thuốc về cho cháu nhưng lần nào cháu thấy cha cháu về tới cứ cau mày cau mặt nổi trận lôi đình luôn luôn khiến ai trông thấy cũng sợ hãi.
- Kỳ nhi tự biết bệnh này không thể nào chữa khỏi được đâu, xin thúc khuyên cha cháu nen khoan tâm một chút đừng có tốn công đi lại vô ích như thế. nên ở nhà để cha con được vui vày những giờ phút cuối cùng.
Giọng của chàng ta càng càng nói càng thấp và nước mắt cứ nhỏ dài xuống hai má.
Nguyên Thông thấy vậy mủi lòng và cùng nước mắt cũng ứa ra.
Tăng Bật dùng truyền âm nhập mật hỏi Nguyên Thông:
-Nguyên đệ, y học thông thần lại thêm công lực tuyệt thế, chẳng hay hiền đệ có biết bệnh của y là bệnh gì không ? Liệu có chữa khỏi được không ?
Lúc ấy Ngãi Chiêm giả bộ quay đầu lại để chùi nước mắt, tiếng nói cũng hạ thấp hơn trước trả lời người cháu rằng:
- Kỳ nhi, lần này cha cháu đi xin linh dược sắp vè tới nới rồi, cháu cứ yên tâm đi ngủ đi.
Nói xong ông ta đứng dậy nhẹ nhàng khuyên bảo và đưa Anh Kỳ ra ngoài phòng.
Sau dó ông ta quay trở vào thở dài một tiếng uể oải ngồi xuống.
Lúc này Nguyên Thông đã nhận xét ra sự đau lòng của Ngãi Chiêm, không riêng gi bệnh nan y của Anh Kỳ mà còn một điều gì quan trọng khác nữa.
Trong lúc Nguyên Thông đang thắc mắc thì ngoài thư phòng lại có tiếng chân chậm chập đi tới.
Ngãi Chiêm biến sắc mặt lầm bầm tự nói:
"Không, bước chân của đại ca nhanh và có sức, có lẽ không phải là anh ấy"
Nói xong y trầm giọng nói:
- Ai đó ?
Tiếng chân ở bên ngoài ngừng ngay, nhưng không nghe thấy người trả lời, chỉ thấy tấm màn vén lên. một ông già mặt rất giống Ngãi Chiêm nhưng sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt lờ đờ hình như mệt nhọc lắm mới đi tới thư phòng được.
Ngãi Chiêm thấy người đó cả kinh, nhảy bắn người lên, chạy lại đỡ ông ta ngồi xuống gọi "Đại ca" và hỏi:
- Hôm nay đại ca làm sao thế ?
Ngãi Trình rầu rĩ gượng cười rồi đáp:
- Nhị đệ, kết quả ngày hôm nay lại là sự kết thúc rất tốt cho chúng ta, ngu huynh chỉ mong sơn chủ không bao giờ lộ diện đó không nuốt lời hứa giải động mạch cho Kỳ nhi để cho nó được lành mạnh, như vậy công lực ngu huynh không bao giờ hồi phục lại được ngu huynh cũng vui lòng, chữa Kỳ nhi khỏi thì từ nay trở đi trong lòng ngu huynh mới khỏi ăn năn.
Ngãi Chiêm cau mày lại hỏi:
- Ai có thể có tài ba phế được võ công của đại ca như thế ?
- Thoạt tiên ngu huynh cũng không biết nhiệm vụ lần này làm gì cho tới khi Truyền Tín sứ giả đưa mười chín anh em đi vây tiểu đạo quan của Lý Trần đạo sĩ, lúc ấy sứ giả mới cho chúng ta hay đối thủ chỉ có ba người thôi.
- Đối thủ chỉ có ba người mà bên mình tới hai mươi người cao thủ như vậy tại sao lại bị phế hết công lực được.
Mười chín người đều bị phế hết võ công, Ngãi Chiêm kêu ồ lên một tiếng có vẻ không tin.
Tăng Bật thấy tình hình trong phòng như vậy trợn ngược đôi lông mày lên kéo tay Nguyên Thông một cái dùng truyền âm nhập mật nói:
- Ra là chuyện ấy, mặc chúng, chúng ta đi thôi.
Hiển nhiên y đã thất vọng và tức giận Kinh Môn Song Anh vô cùng, Nguyên Thông lắc đầu đáp:
- Đại ca cứ nén lòng lắng nghe đi. Ông già truyền âm mất bao nhiêu tâm huyết mới tìm được manh mối này cho chúng ta. Không lẽ chúng ta lại nóng nảy mà bỏ lỡ dịp may như thế.
Lúc ấy trong thư phòng Ngãi Chiêm lại hỏi tiếp:
- Ba người đó là ai ? Võ công của họ cao siêu hơn cả Võ Lâm nhị thánh hay sao ?
- Trong ba người đó lớn tuổi nhất là Lý Trần đạo sĩ, còn hai người nữa tuổi trẻ lắm. Truyền Tin sứ giả không nói rõ tên họ của chúng nhưng theo sự ức đoán của ngu huynh thì một thiếu niên hiệp sĩ trong bọn họ là Thiết Tâm Tú Sĩ Tăng Bật gần đây đã nổi tiếng trên giang hồ một người nữa tuổi còn trẻ hơn, nhưng ngu huynh không nghĩ ra.
Ngãi Chiêm hơi suy nghĩ giây lát bỗng giật mình đỡ lời:
- Còn một người nữa tuổi chừng mười sáu mười bảy, măc nho y màu trắng, mặt rất anh tuấn, như một nho sinh phải không ?
- Sao hiền đệ lại biết rõ như thế ? Hà... thiếu niên ấy võ công thông thần, người phế công lực của mười chín anh em chính là y đấy...
Ngãi Chiêm nghe thấy anh nói như vậy càng kinh hãi vội kể chuyện xảy ra trên lầu Song Anh cho Ngãi Trình hay và nói tiếp:
- Tiểu đệ đã phái người dò xét biết họ ở trọ khách sạn Cao Thắng, đệ định ngày mai đi thăm Thiết Tâm Tú Sĩ, bây giờ đại ca còn dặn bảo gì nữa không ?
- Nhị đệ muốn gì ?
- Đệ muốn trả thù cho đại ca.
- Sao nhị đệ hồ đồ đến thế, thiên lực của hiền đệ có hơn được ngu huynh không ? Mà ngu huynh ở trong bọn mười chín đó lại thấp kém nhất. Với bấy nhiêu cao thủ mà còn bị thất bại như vậy, hiền đệ cái gì mà đòi gay hấn với họ. Hơn nữa họ có phải là kẻ thù chính của chúng ta đâu.
Nói tới đó, y nhìn Ngãi Chiêm một cái và nói tiếp:
- Nói trắng ra, kẻ thù chính của chúng ta là tên sơn chủ ẩn thân bắt chúng ta đi làm những việc phi pháp, vì Kỳ nhi mà chúng ta phải nối giáo cho giặc trong lòng đã áy náy rồi, như vậy oán trách người ta sao được ?
Nói đến Anh Kỳ hai anh em lại càng rầu rĩ. Ngãi Chiêm thở dài đỡ lời:
- Quí hồ giải được huyết mạch đông lại của Kỳ nhi thì dù là tiểu đệ có hy sinh tính mạng cũng phải công bố chuyện này cho thiên hạ hay.
Nguyên Thông với Tăng Bật mới biết sự đau khổ của hai ông già mà thông cảm cảnh ngộ của họ và cũng cảm động vô cùng nữa, nên cả hai đều yên lặng không nói được nửa lời.
Lúc ấy, ngoài thư phòng lại có tiếng chân nhộn nhịp một thư đồng áo xanh đưa một người bịt mặt vào.
Nguyên Thông đã nhận ra người này chính là người chỉ huy đêm nọ vội dùng truyền âm nhập mật bảo với Tăng Bật rằng:
- Tên này chính là hung thủ đào tẩu ở Ba Đông đấy.
Tăng Bật nghe nói tức giận vô cùng vội trả lời Nguyên Thông rằng:
- Nguyên đệ hãy lược trân cho ngu huynh, hôm nay ngu huynh phải thiến y mới được.
Nguyên Thông vội lôi vai y xuống và khẽ dặn rằng:
- Y không sao tẩu thoát được tay chúng ta đâu, để đợi y nói chuyện xong đã.
Tăng Bật nhìn nhận lời nói của Nguyên Thông rất phải nên cứ trố mắt nhìn người bịt mặt kia.
Người nọ đị vào trong thư phòng rồi vẫn để khăn bịt mặt như thường, anh em họ Ngãi vội đứng dậy nghênh đón, hình như họ đã có sự thông cảm với nhau từ trước, nên miễn hết những lễ nghi thường.
Người bịt mặt kiếm một cái ghế ngồi xuống ho một tiếng.
Anh em họ Ngãi tuy vẫn ngồi yên lặng như trước nhưng cả hai đều vươn cổ lắng nghe vẻ mặt gây cấn không yên.