Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 100
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 100

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Trúc: "?"

Vân Trung Kiếm Tôn: "?"

Thu Vũ Miên Miên

Không phải đã nói chờ đến khi đại hội kết thúc sao?

Khương Trúc và Vân Trung Kiếm Tôn đứng đó, mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Vân Trung Kiếm Tôn nở một nụ cười cứng ngắc: "Đã như vậy, ngươi cứ đi cùng với đệ tử của Kiếm Tông đi."

Sau khi xem qua hai trận tỷ thí, ông ấy đã không còn giữ được sự lạc quan và nhiệt tình như ban đầu nữa, cảm thấy mọi chuyện sẽ vượt quá khả năng của ông ấy.

Khương Trúc gãi đầu, ngập ngừng đứng vào hàng ngũ của Kiếm Tông.

"Này, từ khi nào Vạn Phật Tông các ngươi thay đổi thế? Trước đây đâu có vậy." Một nam đệ tử bên cạnh dùng cùi chỏ chọc vào nàng.

Khương Trúc quay đầu lại, nhìn đám đệ tử đang tò mò nhìn nàng chằm chằm, chậm rãi nói: "Thực ra Vạn Phật Tông của bọn ta luôn là một tông môn rất thú vị, các đệ tử thì rất năng động, các trưởng lão cũng rất hiền lành, đồ ăn cũng ngon lắm."

"Thật không?" Một đám người ghé đầu vào hỏi: "Sao bọn ta nghe nói Vạn Phật Tông của các ngươi cực kỳ đơn điệu nhàm chán?"

Khương Trúc chân thành nói: "Thật mà, các ngươi thử đến Vạn Phật Tông một chuyến sẽ biết, mấy lời đồn đó đều sai hết. Tông môn của bọn ta rất vui."

"Thật sự muốn đến xem thử, bọn ta chưa từng tới Vạn Phật Tông."

"Được rồi, Quan Chiêu, vậy thì ngươi cùng vài người nữa đại diện Kiếm Tông sang Vạn Phật Tông giao lưu học tập." Vân Trung Kiếm Tôn bất ngờ chen ngang, khiến đám người Quan Chiêu như bị sét đánh.

Hả?

Thật sự phải đi sao?

Quan Chiêu định nói gì nhưng lại thôi.

Họ chỉ đang nói vui thôi mà.

Những đệ tử khác của Kiếm Tông cố nhịn cười, ai biểu các ngươi nói nhiều chi.

Vân Trung Kiếm Tôn phất tay: "Mau đi đi, nếu nhanh chân, có khi các ngươi còn đuổi kịp người của Vạn Phật Tông."

Nhóm Quan Chiêu mặt mày uể oải, cúi đầu đáp: "Vâng."

Chẳng bao lâu sau, đài Quan Tinh không còn một bóng người.

Khương Trúc theo sau đám người Kiếm Tông.

Vân Trung Kiếm Tôn nhờ một trưởng lão chuẩn bị cho nàng một bộ tông phục của Kiếm Tông và tông bài tạm thời, còn sắp xếp cho nàng một nơi ở theo tiêu chuẩn dành cho đệ tử nội môn, thực sự đối xử rất công bằng.

"Từ ngày mai, ngươi sẽ cùng các đệ tử nội môn của tông ta luyện kiếm và học tập."

Trong khi đó, nhóm Quan Chiêu cũng đã đến Vạn Phật Tông.

Đạo Ngộ trưởng lão cũng chuẩn bị cho họ tông phục và tông bài tạm thời của Vạn Phật Tông.

Nhóm Quan Chiêu, một tay cầm tông bài, một tay cầm tông phục, đứng trong tông môn xa lạ, có chút oán trách.

"Sớm biết thế ta đã không bắt chuyện với nàng, cứ khách sáo chút là được rồi..."

"Thôi đừng nói nữa, cứ coi như giẫm trúng phân chó đi."

Cả nhóm vừa đi vừa nói, đi được một đoạn lại vô thức dừng lại.

"Đệ tử Vạn Phật Tông có bị ma ám không nhỉ? Một người hai người cứ cầm tông bài cười ngớ ngẩn là sao." Một người trong nhóm thắc mắc.

Quan Chiêu cũng nhận ra, các đệ tử đi qua lại thỉnh thoảng lại giơ tông bài lên khua tay múa chân, đôi khi còn đưa tông bài cho người bên cạnh xem.

Trông cứ kỳ quặc thế nào ấy.

Lúc này, một đệ tử nội môn đi ngang qua họ, nói với tông bài trong tay: "Có ai biết người nào đã mượn quyển thứ năm của Tông Phật Kinh không? Ta cần gấp."

Ngay sau đó, một cảnh tượng xảy ra khiến cả nhóm Quan Chiêu suốt đời khó quên, họ vô thức mở to mắt.

Chỉ thấy những lời mà đệ tử đó vừa nói tự động chuyển thành văn bản, xuất hiện trên một hình chiếu nhỏ phía trên tông bài. Đệ tử đó điểm hai cái, trên hình chiếu hiện ra hàng loạt giao diện mà họ không thể hiểu nổi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-100-chuyen-gi-dang-xay-ra-vay-ho-van-dang-o-tu-tien-gioi-sao.html.]

Có lẽ đúng lúc các đệ tử vừa kết thúc giờ học, đa số đệ tử đều cầm tông bài đi qua, với vô số giao diện khác nhau, khiến họ hoa mắt chóng mặt.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Họ vẫn đang ở trong Tu Tiên giới sao?

Cả nhóm Quan Chiêu đứng giữa đám đông, vẻ mặt đầy bối rối, trong mắt họ có một phần lo lắng trước môi trường xa lạ, ba phần xấu hổ vì không hiểu tình hình, và sáu phần ngượng ngùng giống như Lưu bà tiến vào Đại quan viên.

Họ gần như hoảng loạn bỏ chạy, trốn vào khu rừng nhỏ bên cạnh, tụ tập lại, lén lút lấy tông bải vừa nhận ra.

“Thứ này họ vừa dùng như thế nào nhỉ, mau thử nghiên cứu xem.”

“Không biết, không nhìn rõ, chắc là có phong ấn gì đó, thử nhỏ m.á.u xem.”

“Sao Vạn Phật Tông lại cao cấp như vậy, tông bài của họ không giống với chúng ta, lần này đúng là mở mang tầm mắt.”

Quan Chiêu liên tục thi triển pháp thuật vào tông bài, vừa làm vừa lén lút giả giọng hô: “Phong ấn mở ra cho ta!!!”

“Mở ra!”

“Mở— ra!”

Một đệ tử nội môn đi ngang qua, đang mỉm cười thì bỗng thấy trong khu rừng nhỏ có một nhóm người mặc tông phục của Vô Cực Kiếm Tông, hành động kỳ lạ, thỉnh thoảng lại làm đủ loại động tác với tông bài của mình, thậm chí còn có người liên tục nhỏ m.á.u lên tông bài.

Nụ cười trên mặt đệ tử kia lập tức biến mất, hắn nhẹ nhàng bước lại gần. 

Không phải là đang thực hiện tà thuật chứ?

“Rốt cuộc làm sao để mở phong ấn, sao không có phản ứng gì hết.” Quan Chiêu thở dài chán nản.

Đúng lúc cả nhóm đang không biết làm thế nào, từ phía sau bỗng truyền đến một giọng nói đầy nghi hoặc: “Các ngươi đang làm gì đó?”

Cả nhóm Quan Chiêu giật mình, vội vàng xoay người lại, giấu tông bài ra sau lưng.

“Không có gì đâu, chúng ta chỉ đang đi dạo thôi.”

Quan Chiêu cười gượng: “Đúng rồi, chỉ là đi xem thử thôi, phong cảnh của Vạn Phật Tông đẹp lắm.”

Đệ tử kia nghiêm túc nhìn chằm chằm vào họ.

Và rồi...

Và rồi họ bị dẫn đến Giới Luật Đường.

Cả nhóm Quan Chiêu đứng trước mặt trưởng lão Thông Trần với vẻ mặt tái mét.

Ai mà ngờ được, ngày đầu tiên đến giao lưu học tập đã bị bắt vì quá lén lút mà bị đưa đi thẩm vấn.

“Thôi được rồi, không sao đâu, bọn họ chỉ là không biết cách dùng tông bài mà thôi, mọi người về đi.”

Đệ tử nội môn kia thở phào nhẹ nhõm.

Ra khỏi Giới Luật Đường, đệ tử đó chắp tay xin lỗi Quan Chiêu và cả nhóm: “Xin lỗi, ta đã hiểu nhầm.”

Quan Chiêu cười gượng, phẩy tay: “Không sao, không có việc gì, là do chúng ta khiến đạo hữu hiểu lầm.”

“Gọi ta là Trí Sơn là được rồi. Ta sẽ chỉ các ngươi cách dùng, thật ra rất đơn giản, chỉ cần rót linh lực vào là được.”

Dưới sự hướng dẫn của Trí Sơn, cả nhóm Quan Chiêu như những đứa trẻ tò mò, phấn khích nhìn tông bài tạo ra màn hình chiếu.

Trên màn hình hiện ra rất nhiều thông báo chạy qua, khiến họ nhìn đến hoa cả mắt.

“Trời ơi, cao cấp quá, mấy thông báo này đều là do người thật gửi à?”

“Đúng vậy, đều là của đệ tử hoặc trưởng lão của tông môn chúng ta, nhưng các trưởng lão ít khi nói chuyện, chủ yếu là đệ tử.”

“Thú vị quá, bọn ta cũng có thể gửi tin nhắn sao?”

“Tất nhiên là được, chỉ cần rót linh lực vào rồi nhập văn bản là được. Nhưng các ngươi phải chú ý, có hai giao diện. Chỉ có [Trò chuyện] mới được dùng để nói chuyện linh tinh. Còn [Mạng tin tức] là để truyền tin tức chính thức, mục này có đệ tử chuyên phụ trách, không được dùng bừa. Trừ khi ngươi gặp nguy hiểm hoặc là có tin tức quan trọng gì, nếu làm lãng phí thời gian và tinh lực của đệ tử này, gửi tin tùy tiện các ngươi sẽ bị Giới Luật Đường gọi lên nói chuyện đấy.”

Quan Chiêu và cả nhóm vừa nghe vừa gật gù, hào hứng nghịch tông bài.

Đối với họ, đây là một thứ hoàn toàn mới lạ, chưa từng nghe nói, thậm chí nằm mơ cũng không ngờ tới.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nhất Dạ Tình Hậu (Sau Tình Một Đêm

Copyright © 2022 - MTruyện.net