Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 110
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 110

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Này, chia cho ta hai viên hải minh châu, ta giúp ngươi, thế nào?”

Trên cành cây bên trái vượn đá, Mục Trì ngồi vắt vẻo, miệng ngậm một nhánh lá trúc, cất giọng lười biếng.

Hắn vừa dứt lời, bên phải cũng vang lên một giọng nói.

“Tiêu sư huynh, ta chỉ cần một viên, chọn ta có lời hơn nha.” 

Tiêu Trường Phong ngẩng đầu, chỉ thấy Khương Trúc đang đứng trên ngọn cây cao, Vạn Quân Kiếm lơ lừng bên cạnh nàng, lôi quang chớp nhoáng, bên hông đeo một con hồ ly đen, Ngọc Hỏa Lưu Ly bao quanh người bị gió thổi nghiêng ngả, lúc này đang cười híp mắt vẫy tay với hắn.

Mục Trì nghe xong lập tức nhảy dựng lên, đứng trên cành cây, chỉ vào Khương Trúc mắng: “Ngươi cũng muốn tranh giành, có tin ta liều mạng với ngươi không hả?”

“Ta cũng tới, ta chỉ cần một viên.” Người nói chính là Bạch Tử Mục đang bay đến.

Mục Trì: “...” 

Ta ghét hai người các ngươi.

Thiền Tâm: “Ta cũng chỉ cần một viên.” 

Nghệ Phong Dao: “Ta cũng chỉ cần một viên.” 

“...” 

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Niệm Nhất, Huyền Tịch, Thiền Tâm của Vạn Phật Tông, Tiêu Trường Phong, Bạch Vi của Vô Cực Kiếm Tông, Trương Đồng, Mục Trì của Quy Nhất Tông, Nghệ Phong Dao, Bạch Tử Mục của Thiên Diễn Tông đã tập hợp đầy đủ xung quanh vượn đá.

Tiêu Trường Phong điểm nhẹ chân, bay lên không trung, ôn hòa nói: “Mọi người cùng ra tay, chia đều là hợp lý nhất.” 

Mục Trì vung trường côn trong tay, cũng nhảy lên: “Được rồi, tiểu gia ta hôm nay làm ăn lỗ vốn một lần vậy, chỉ lấy của ngươi một viên.” 

Trong hình chiếu, con vượn đá to lớn đã san bằng toàn bộ cây cối xung quanh, uy áp Kim Đan đỉnh phong bao trùm cả đất trời, khiến cho các đệ tử trong bí cảnh sợ hãi bỏ chạy tán loạn, mà trên không trung có chín người đang bao vây nó.

Khương Trúc cười khẽ, vung trường kiếm trong tay: “Để chúng ta thử xem linh thú Kim Đan đỉnh phong lợi hại đến mức nào.” 

Lời vừa dứt, linh lực trên người chín người đồng thời bùng nổ, lấy chín người làm trung tâm, từng tầng từng tầng lan ra xung quanh.

Trường kiếm màu bạc đen được lôi quang bao phủ, trường côn bằng huyền thiết tạo ra từng cơn gió lạnh, tượng phật kim thân bay lên trời cùng với cự long ngửa mặt lên trời thét dài, phượng hoàng bay lượn che khuất cả mặt trời, cá chép vàng nhảy lên tạo thành từng con sóng lớn.

Các loại linh lực đan xen, khiến cho con vượn đá kia càng thêm phần cuồng bạo, nó rống lên một tiếng, lao thẳng về phía bọn họ.

Tô Thiên Tuyết che ngực, quay đầu nhìn thoáng qua, chín người trên không trung đang phối hợp ăn ý, đánh ngang tay với vượn đá.

Nàng ta đè nén sự u ám trong mắt, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, chúng ta đi tìm hải minh châu khác thôi.” 

“Được.” 

Bên ngoài, các khán giả xem trận chiến giữa người và linh thú một cách say sưa, tiếng hoan hô không ngớt.

“Cảnh tượng thật hùng vĩ, lực sát thương thật kinh người, đây chính là đệ tử thân truyền của đại tông môn sao, xem bọn họ đánh nhau đúng là một bữa tiệc mãn nhãn.” 

“Kiếm ý của Tiêu Trường Phong thật mạnh mẽ, không hổ là đại đệ tử đứng đầu của Kiếm Tông!”

“Niệm Nhất của Vạn Phật Tông cũng lợi hại không kém, tu vi Trúc Cơ đỉnh phong mà đánh ngang ngửa với đám người Kim Đan, nàng là Phật tu sao lại toàn năng như vậy, đã biết luyện khí, còn sử dụng kiếm pháp lợi hại như thế, nhìn kiếm khí kia thôi đã thấy sợ rồi.” 

“Thiền Tâm đại sư anh tuấn nhất, quả nhiên là thiên tài Phật môn nổi danh.” 

Thu Vũ Miên Miên

“Người ủng hộ Huyền Tịch không phục.” 

“Không ai thấy Bạch Tử Mục và Nghệ Phong Dao kỳ quái sao? Rõ ràng nhìn thực lực cũng không kém, linh lực cũng đủ dày, sao lại không đột phá được chứ?”

“Được rồi được rồi, mọi người đừng tranh cãi nữa, mười sáu thiên kiêu Trung Châu ai cũng rất tuấn tú, đều là tuyệt thế thiên tài trăm năm khó gặp.” 

“Mười sáu thiên kiêu?” Chẳng phải chỉ có chín người sao?

Hoàng Thành nằm ở trung tâm Trung Châu, mà Trung Châu tọa lạc tại trung tâm Tu Tiên giới, người ngoài mộ danh mà đến rất nhiều, có lẽ kẻ hỏi ra lời này là người ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-110-muoi-sau-thien-kieu-trung-chau.html.]

“Trừ những người này ra, còn có Tam Thanh và Độ Chân của Vạn Phật Tông, Lục Tiến, Tô Thiên Tuyết và Vũ Văn Vân của Phong Thanh Tông, cùng với hai vị của Thần Đan Các và Linh Phù Các.” 

“Thực ra mấy năm trước nổi danh chỉ có mười bốn người, mấy năm gần đây bảng Thiên Kiêu lại cập nhật thêm một ít, trước là Tô Thiên Tuyết, thiên tài sở hữu linh căn cực phẩm nổi danh của Phong Thanh Tông, mấy ngày trước lại có thêm một vị là Niệm Nhất của Vạn Phật Tông, vì vậy mới có cách nói mười sáu vị thiên kiêu.” 

Người nói chuyện dừng một chút, rồi bổ sung: “Có điều nghe nói Lục Tiến của Phong Thanh Tông bị đứt một cánh tay, ngay cả đại hội tông môn cũng không tham gia, đoán chừng không bao lâu nữa trên bảng Thiên Kiêu sẽ không còn hắn ta.” 

Bảng Thiên Kiêu này chỉ trong phạm vi Trung Châu nhưng thực lực Trung Châu là mạnh nhất nên ngoài một số gia tộc ẩn thế và chủng tộc đặc thù khác không cách nào so sánh, về cơ bản có thể đại biểu cho toàn bộ Tu Tiên giới.

“Nhanh nhìn kìa, vượn đá không xong rồi.” Một tiếng hô lớn kéo sự chú ý của mọi người trở về hình chiếu.

Dưới vòm trời, Vạn Quân Kiếm sau lưng Khương Trúc phân thành mười thanh, lôi quang hòa lẫn cùng hỏa quang, mang theo uy áp ngút trời, phá không đánh úp về phía quái vật khổng lồ.

“Rống!”

Vượn đá nện mạnh vào lồng n.g.ự.c sắt, sau đó đột nhiên nện xuống mặt đất, linh lực Kim Đan tạo nên làn sóng xung kích va chạm cùng Vạn Quân Kiếm đang bay tới.

“Keng keng keng!”

Dù sao Khương Trúc cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, kém linh thú một cảnh giới lớn.

Trong nháy mắt, Vạn Quân Kiếm bị chấn động, bay về bốn phương tám hướng.

“Tam sư huynh, tứ sư huynh, Mục Trì…”

“Ta đây.” 

“Đến đây.” 

Mấy người Mục Trì bám sát Vạn Quân Kiếm lao đi, phi thân đá những thanh kiếm tứ tán trở về.

“Vèo!”

Mười đạo kiếm ảnh lại một lần nữa tụ hợp, va chạm cùng vượn đá. Trong lúc linh lực của mọi người sắp cạn kiệt, Tiêu Trường Phong nhảy lên, rót thêm kiếm ý của bản thân vào đó.

Cũng không quản trên không trung bay tới là kiếm của ai, Khương Trúc tùy ý tiếp lấy một thanh, tiếp tục c.h.é.m tới.

Chỉ nghe một tiếng giòn vang, kết giới của vượn đá lấy một điểm làm trung tâm, hiện lên vô số vết nứt như mạng nhện.

Trong chớp mắt, hào quang, vầng sáng ngút trời chiếm cứ toàn bộ hình ảnh, khiến mắt mọi người bị chói lòa.

Rất lâu sau, người xem đều đứng dậy, ngẩng đầu quan sát, xì xào bàn tán.

Khói bụi mù mịt tan đi, chỉ còn lại thân hình to lớn của linh thú ngã gục, không dậy nổi.

Mà chín vị thiên kiêu kia, người thì đặt chân lên người cự thú, kẻ thì đứng quay lưng về phía hình chiếu, người thì rút kiếm vung máu.

“Sảng khoái! Linh thú Kim Đan đỉnh phong cũng chỉ có vậy.” 

Một người hô to, tiếng hoan hô như sấm dậy đất trời vang lên không ngớt.

Tuy rằng đại hội tông môn những năm trước cũng rất kịch liệt nhưng lần này tuyệt đối là một nét bút đậm màu sắc nhất.

Trưởng lão chủ trì nhìn hình ảnh các thiếu niên đang ngồi trên t.h.i t.h.ể linh thú, nhàn nhã phân chia hải minh châu, khuôn mặt lộ ra nụ cười đầy ẩn ý.

“Tỷ thí vẫn chưa kết thúc đâu, cũng không thể rảnh rỗi.” 

Bên trong bí cảnh, trung tâm khu vực biển cả b.ắ.n ra một cột sáng thẳng lên trời, khí tức của hải minh châu biến dị lan tỏa khắp bí cảnh.

“Chỉ còn một canh giờ cuối cùng.” 

Sắc mặt các thiếu niên đang cười nói vui vẻ bỗng chốc thay đổi, bọn họ đồng loạt bay về phía đó giống như vừa rồi hợp tác g.i.ế.c địch chỉ là ảo giác của người xem.

 

 

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoàng Đế Dưỡng Thành Nhật Ký

Copyright © 2022 - MTruyện.net