Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe thấy kết luận của vị trưởng lão chủ trì, người của Thiên Diễn Tông thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt lộ ra ý cười.
Tô Thiên Tuyết lại rơm rớm nước mắt bụm mặt khóc.
Lương Thừa nghe mà đau lòng, lạnh lùng nói: “Lý do đâu?”
Vị trưởng lão chủ trì khó chịu liếc mắt nhìn người của Phong Thanh Tông: “Thứ nhất, trên người Tô Thiên Tuyết có bùa hộ mệnh, hơn nữa Bạch Tử Mục cũng không sử dụng bất kỳ thủ đoạn gian trá nào, cho dù hắn có dùng toàn lực cũng không cấu thành tội danh mưu hại tính mạng.”
Trái lại người của Phong Thanh Tông, không biết đã giở bao nhiêu trò bỉ ổi, thật khiến người ta phải kinh ngạc, chẳng lẽ trong lòng bọn họ không biết xấu hổ là gì sao?
“Thứ hai, Bạch Tử Mục cũng không đánh vào chỗ hiểm, Tô Thiên Tuyết chỉ bị gãy một cái xương sườn, vốn không dính dáng gì đến chuyện mưu hại tánh mạng.”
“Chỉ là gãy một cái xương sườn?” Tô Thiên Tuyết khóc lóc thảm thiết: “Chẳng lẽ ta đáng bị như vậy sao?”
“Đoàn chủ trì các ngươi là người của Vô Cực Kiếm Tông, vừa rồi Tiêu Trường Phong còn lên tiếng bênh vực bọn họ, đương nhiên các ngươi thiên vị bọn họ rồi! Vậy còn ta thì sao? Ta đã làm gì sai mà bị đối xử như vậy?”
Vũ Văn Vân cũng tức giận bất bình, có phần không sợ trời không sợ đất mà nói: “Ai mà không biết Tiêu Trường Phong, Khương Trúc, Bạch Tử Mục, Mục Trì bọn họ có quan hệ tốt, tình cảm của Tứ đại tông môn các ngươi vững như vàng, vậy còn Phong Thanh Tông chúng ta thì sao? Bị các ngươi nhắm vào hết lần này đến lần khác, bây giờ còn giả vờ công bằng liêm chính cái gì?”
Quần chúng: “?”
Người của những tông môn khác: “?”
Trương Đồng há hốc mồm kinh ngạc: “Không phải chứ? Chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta? Câu tiếp theo có phải ngươi muốn nói là chúng ta vì muốn hại Tô Thiên Tuyết nên mới tổ chức Đại hội tông môn hay không?”
Tam Thanh vốn vẫn luôn theo dõi trận đấu rốt cuộc cũng không nhịn được lên tiếng: “Vạn Phật Tông chúng ta chưa bao giờ dùng loại thủ đoạn hèn hạ này, vị tiểu hữu Phong Thanh Tông này xin hãy ăn nói cẩn thận.”
Khương Trúc liếc mắt khinh bỉ: “Đại sư huynh, nói lý với đám người ngu xuẩn này làm gì, cứ chôn hết bọn họ xuống đất là lập tức ngoan ngoãn ngay!”
Người của Phong Thanh Tông điên như vậy đấy, kẻ nào mà dám không nuông chiều Tô Thiên Tuyết, thì trong mắt bọn họ kẻ đó chính là kẻ thù.
May mà nàng chạy sớm, bằng không thật không dám tưởng tượng sẽ phải sống những ngày tháng nghiệp chướng thế này như nào nữa.
Lúc này tất cả mọi người đều im lặng xem kịch hay nên lời nói của Khương Trúc đã lọt vào tai bọn họ không sót một chữ.
Một tiểu hòa thượng nhìn ngoan ngoãn đáng yêu lại nói ra những lời lẽ hoang dã phóng túng như vậy, nhất thời khiến mọi người thích thú.
Ai có thể ngờ được thiên tài Phật tu nổi danh như Niệm Nhất lại có thể nói ra những lời tức c.h.ế.t người như vậy chứ? Cảm giác tương phản này...
“Ha ha ha nói rất có lý, chôn hết xuống đất là lập tức ngoan ngoãn ngay thôi!”
“Thì ra thiên tài cũng biết mắng người khác ngu xuẩn.”
“Niệm Nhất thật biết nói chuyện.”
Nghe thấy quần chúng nghị luận, Tam Thanh sợ nàng lại nói ra những lời kinh khủng hơn, nhẹ giọng ngăn cản: “Tiểu sư muội.”
“Được rồi được rồi, không mắng nữa không mắng nữa, ta qua bên kia ngồi một lát được chưa?” Khương Trúc bĩu môi, đi theo Huyền Tịch và Thiền Tâm đến ngồi bên cạnh Tam Thanh.
Lúc ngồi xuống còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dù sao miệng lưỡi mấy người Mục Trì cũng chẳng phải vừa.”
Vừa mới ngồi xuống không bao lâu, đám người của Luyện Khí Các đã lén lén lút lút đi tới.
Bọn họ không quan tâm gì đến Phong Thanh Tông hay Tô Thiên Tuyết, bọn họ chỉ muốn học luyện khí, chỉ muốn biết rốt cuộc quy tắc thiên địa có bị phá vỡ hay không mà thôi.
Nhân lúc Khương Trúc bị người của Luyện Khí Các lôi kéo, Tam Thanh nghiêng đầu truyền âm cho hai vị sư đệ: “Ai trong các đệ lại dạy bậy cho muội ấy hả?”
Nếu không sao cái miệng này càng ngày càng lợi hại, nhìn xem kìa, người của Phong Thanh Tông tức đến xanh mặt rồi.
Huyền Tịch và Thiền Tâm: “...?”
“Không phải đệ đâu, đệ chưa từng nói với muội ấy những lời này, đừng úp nồi lên đầu đệ.”
“Mấy ngày nay muội ấy đều ở bên Kiếm Tông, muốn trách thì trách người của Kiếm Tông đi.”
Tam Thanh liếc nhìn Khương Trúc một cái, âm thầm thở dài trong lòng.
Nếu người khác mà có cái miệng này, e là đã bị trục xuất khỏi Phật môn từ lâu rồi, còn tu cái gì Phật nữa.
Phía trước, vị trưởng lão chủ trì đã bị người của Phong Thanh Tông chọc giận đến mức sắp nổi điên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-113-phong-thanh-tong-cut-xeo.html.]
“Ta nói lại lần nữa, Bạch Tử Mục không hề vi phạm quy định, nếu Phong Thanh Tông các ngươi bất mãn với Đại hội tông môn, có thể rời đi ngay lập tức, không cần phải ở lại đây chịu ấm ức.”
Bây giờ cả đệ tử lẫn trưởng lão trong đoàn chủ trì đều không có thiện cảm gì với bọn họ, nói năng cũng chẳng còn khách sáo nữa.
Đệ tử của Quy Nhất Tông vốn nổi tiếng kiêu ngạo, Mục Trì và Trương Đồng càng là nhân tài kiệt xuất trong số đó, bọn họ không chế nhạo người khác là đã làm phước rồi, bây giờ lại bị người của Phong Thanh Tông vô cớ công kích, đương nhiên không thể nào im lặng được.
Còn Nghệ Phong Dao, hắn ta đương nhiên phải bảo vệ sư huynh nhà mình, miệng lưỡi cũng không hề ngơi nghỉ
Tiêu Trường Phong thì không ngừng giải thích với người của Phong Thanh Tông rằng Kiếm Tông không hề có chuyện thiên vị.
Quần chúng cũng vô cùng ồn ào, thậm chí thỉnh thoảng còn có người lớn tiếng mắng chửi.
Từ lúc Tô Thiên Tuyết che giấu tu vi, cố ý mượn Thần thú để tỷ thí với Niệm Nhất, quần chúng đã vô cùng bất mãn, cho đến tận bây giờ đủ loại chuyện rắc rối liên tiếp xảy ra, lần nào mà không phải là do người của Phong Thanh Tông giở trò?
Một trận tỷ thí đang tốt đẹp bị phá hỏng, bọn họ đương nhiên không thể nào vui vẻ được.
Nghe thấy tất cả mọi người đều chỉ trích mình, trong lòng Tô Thiên Tuyết vừa tủi thân vừa căm hận.
Người của Phong Thanh Tông nhận định là do những tông môn khác liên thủ cô lập, nhằm vào tông môn bọn họ, nhưng đánh không lại, mắng cũng không xong, bực bội vô cùng, chỉ đành trừng mắt nhìn đối phương.
Lương Thừa bị đoàn chủ trì làm mất mặt, sắc mặt âm trầm đáng sợ: “Loại tỷ thí bất công lại vô dụng này, Phong Thanh Tông chúng ta thà không tham gia.”
“Khinh thuờng tham gia thì cút xéo!”
Không biết là ai ở khán đài đã hét lớn một tiếng, còn ném một chiếc giày lên.
Từ khi Lương Thừa lên làm tông chủ Phong Thanh Tông, chưa từng chịu sự sỉ nhục nào như vậy, ở Phong Thanh Tông, từ trước tới nay hắn ta là người nói một không ai dám nói hai, không cho phép bất kỳ kẻ nào có nửa lời dị nghị.
Càng không ngờ tới trước mắt bao người, lại có kẻ dám làm ra chuyện bất kính như vậy với mình nên nhất thời lơ là, thật sự đã bị chiếc giày sượt qua tóc.
Trải qua chuyện này, nhiệt độ quanh người hắn ta lập tức trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén lướt nhanh qua tất cả mọi người ở đây.
Nhưng người ở đây quá đông, vốn không thể nào tìm ra được.
“Lũ thấp hèn, cả đời chỉ xứng quanh quẩn ở Trúc Cơ!”
Câu nói cao cao tại thượng của Lương Thừa như châm lửa vào thùng thuốc súng, chọc giận tất cả mọi người, ngẩng đầu lên đã thấy vô số chiếc giày bay tới.
Tuy rằng tất cả đều bị hắn ta dùng linh lực tránh thoát nhưng trong lòng vẫn vô cùng khó chịu, lửa giận bùng lên.
“Lũ sâu kiến các ngươi muốn c.h.ế.t sao!”
Vì tức giận mà giọng nói của hắn ta trở nên chói tai, sắc bén khác thường, hòa cùng linh lực truyền khắp toàn trường.
Nhưng mà gào thét cũng vô dụng, ngược lại càng khiến lửa giận của quần chúng bùng cháy dữ dội, cái gì cũng ném lên, bánh bao ăn dở, trứng gà, bánh mỳ dẹt, nước trà...
Nhiều người đồng thời tấn công, góc độ xảo quyệt, cho dù có linh lực cũng khó tránh khỏi sơ hở, huống chi người ở đây đều là tu sĩ có linh lực, nói không chừng còn có rất nhiều lão tu sĩ tu vi còn cao hơn cả đệ tử Phong Thanh Tông.
Người của Phong Thanh Tông vừa chạy vừa né, trên người dính đủ thứ dơ bẩn, chật vật không chịu nổi.
Tô Thiên Tuyết bị một quả trứng gà mang theo linh lực đập trúng đầu, lòng trắng lòng đỏ chảy xuống, dính đầy trên tóc nàng ta, trông vô cùng buồn nôn.
Thu Vũ Miên Miên
Nàng ta dùng ánh mắt oán độc lia qua tất cả mọi người, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt.
Lũ tiện nhân này, sớm muộn gì cũng có ngày g.i.ế.c sạch bọn chúng!
Người của Phong Thanh Tông nhanh chóng chạy khỏi đài Quan Nguyệt, sắc mặt ai nấy đều u ám, trong lòng tràn đầy lửa giận không có chỗ trút.
Lục Tiến ung dung đi theo phía sau, tuy rằng trên người cũng dính không ít thứ dơ bẩn nhưng tâm trạng lại rất tốt, chỉ là vì sợ bị trách phạt nên không dám cười ra tiếng.
Lúc này Tô Thiên Tuyết cũng chẳng còn tâm trạng nào mà làm nũng, cúi đầu che giấu ánh mắt hung ác nham hiểm của mình.
Ngay cả chính nàng ta cũng không nhận ra sâu trong linh căn của mình vậy mà lại xuất hiện những tia hắc khí.
“Nếu bọn chúng đã không để ý tình cảm đồng tộc như thế, ngày sau gặp mặt cũng không cần nương tay.” Lương Thừa lạnh giọng nói với đám đệ tử sau lưng.
“Tứ đại tông môn sớm đã cấu kết với nhau, muốn diệt trừ Phong Thanh tông ta để sớm ngày xưng bá Tu Tiên giới. Các ngươi phải ghi nhớ sỉ nhục hôm nay trong lòng. Ngày khác nếu có cơ hội, chắc chắn phải lấy m.á.u báo thù.”
“Đệ tử ghi nhớ lời dạy của tông chủ.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");