Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ở Phàm giới, vương triều Vân Tần—
Hoàng đế Hoàng Phủ Chước đã dẫn tất cả các đại thần chờ ở đây từ sớm, còn có vài người dân núp trong bóng tối quan sát.
Một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi có khuôn mặt trắng nõn đứng bên cạnh Hoàng hậu Vân Nguyên Sương nói: "Nương nương, chúng ta đang đợi ai?"
"Chờ tiên nhân." Vân Nguyên Sương vuốt ve mái tóc của nàng ta, ân cần nói.
“Tiên nhân?” Hai mắt Tô Kha sáng lên: “Là tiên nhân giống Đại hoàng tử sao?”
Đã lâu rồi không ai nhắc tới Đại hoàng tử, Vân Nguyên Sương trầm mặc một lát.
"Ừm."
Tiên đồ khó liệu.
Đáng tiếc không biết Hiên Nhi của bà còn sống hay đã chết, cả vương triều đều coi như người này không tồn tại.
"Đến rồi, đến rồi."
Vân Nguyên Sương thu lại tâm trạng, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một tia sáng xẹt qua phía chân trời.
Mười mấy vị tiên nhân bay trên bầu trời, chớp mắt đã hạ xuống trước mặt mọi người, ánh sáng rực rỡ quanh thân cùng cốt cách thanh cao của tiên nhân khiến bọn họ loá mắt.
Người của vương triều Vân Tần sửng sốt trong giây lát, tưởng rằng mình bị hoa mắt.
"Phụ hoàng, chúng ta đã tìm được tiên nhân, vương triều của chúng ta được cứu rồi!" Hoàng Phủ Nhiễm reo hò, nhào vào lòng Hoàng Phủ Chước.
Âm thanh này hoàn toàn khiến các đại thần của vương triều Vân Tần bừng tỉnh.
Vậy mà… vậy mà có đến mười mấy vị tiên nhân xuất hiện!
Không đợi người của vương triều Vân Tần kịp mở miệng, Hoàng Phủ Hành lại lên tiếng: "Chúng ta còn tìm được cả Đại hoàng huynh nữa."
Đại hoàng huynh? Đại hoàng tử đi tu tiên cuối cùng đã trở lại!
Các đại thần của vương triều Vân Tần lập tức vui vẻ, nỗi phiền muộn trong lòng thoáng chốc tan biến.
Hiên Nhi...
Vân Nguyên Sương đột nhiên ngẩng đầu, lúc này bà không còn để ý tới bất cứ điều gì nữa, mạnh dạn tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào nhóm tiên nhân, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Đạo Toàn quay đầu liếc nhìn Độ Chân, bước ra khỏi đám đông sau khi nhận được sự đồng ý của hắn ta.
“Con đi một lần hơn mười năm, khiến phụ hoàng mẫu hậu nhớ nhung, Hoàng Phủ Hiên bất hiếu.”
Đạo Toàn đứng trước mặt mọi người, quỳ xuống đất, dập đầu với người của vương triều Vân Tần.
Thu Vũ Miên Miên
Hoàng Phủ Chước đầu tóc đã bạc, đôi mắt già nua ươn ướt, Vân Nguyên Sương che miệng nghẹn ngào.
Tô Kha vỗ lưng cho Vân Nguyên Sương, cười nói: "Đại hoàng tử trở về là chuyện vui mới đúng, sao nương nương còn khóc bi thương như vậy chứ?"
Vân Nguyên Sương lau nước mắt, gật đầu, đỡ Đạo Toàn đứng dậy: "Đúng vậy, đúng vậy."
Có lẽ nhận ra sự thất thố của mình, Hoàng Phủ Chước kìm nén cảm xúc, cung kính chào Độ Chân và những người khác, chủ động dẫn đường.
"Tiên nhân, mời đi hướng này."
Độ Chân cùng các đệ tử của mình chắp tay, đáp lễ đơn giản.
"Hiên Nhi của bản cung nhoáng một cái đã trưởng thành rồi."
Vân Nguyên Sương mỉm cười, nắm lấy tay Đạo Toàn, bà sững sờ một chút khi nhìn thấy đỉnh đầu của hắn.
"Hiên Nhi, con... cần phải cạo đầu để tu tiên à?"
"Tu tiên cũng chia ra nhiều tông phái, tông phái con tu luyện chính là nhà Phật."
“Con đã vào Phật môn rồi sao?”
Khi Vân Nguyên Sương hỏi vấn đề này, khuôn mặt Tô Kha đứng bên cạnh lập tức tái nhợt.
"Đúng vậy."
Vân Nguyên Sương sửng sốt một lát, sau đó cười lớn, vội vàng nói: "Được, được, được, vào Phật môn cũng tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-115-xin-tien-nhan-cuu-vot-van-tan-cua-chung-ta.html.]
Tô Kha cúi đầu không nói gì.
Đạo Toàn không hiểu lắm, nên chuyển sang việc chính: "Xin phụ hoàng mẫu hậu hãy nói chi tiết về việc mất tích cho con và các sư huynh đệ của con, để chúng con tính cách xử lý."
Nói đến đây, vẻ mặt Hoàng Phủ Chước trở nên cực kỳ nghiêm túc.
“Khoảng bốn năm trước, ở phía đông nam vương triều Vân Tần có người báo quan nói người trong nhà bọn họ bỗng dưng mất tích, cũng không thể tìm thấy thi thể, do vùng đông nam núi non hiểm trở, những chuyện trượt chân rơi xuống sườn núi hoặc bị sói hoang ăn thịt không hiếm, nên lúc ấy quan phủ cũng không quá để ý.”.
“Cho đến một năm sau đó, ngày càng có nhiều người báo quan thì chúng ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn, từ năm đó trở đi chúng ta đã phái không ít người đi điều tra, mới đầu còn có tin báo về, sau đó các quan viên này người thì bị rơi xuống nước c.h.ế.t đuối, người thì bị thú hoang kéo đi, sau đó thì họ cũng mất tích luôn. Trong ba năm qua, hơn hai mươi mấy vị quan viên không ai may mắn trở về.”.
“Tới mấy ngày trước, chỉ cần là người đặt chân vào biên cảnh vùng đông nam thì đều không rõ sống chết, hơn nữa ở biên cảnh đông nam bỗng nhiên xuất hiện một màn sương đen, màn sương đen kia cả ngày không tan, nó lan rộng như một sinh vật sống, đã bao trùm toàn bộ biên cảnh phía đông nam, Quốc sư đã từng vào đó một lần, nhưng sau đó lại mất hết pháp lực, trắng tay trở về."
Hoàng Phủ Chước nói xong, Quốc sư chủ động đứng dậy, cung kính hành lễ rồi nói: “Tiểu nhân bất tài, từ nhỏ học được một chút thuật thông linh từ một đạo sĩ vô danh trên núi, nhưng vẫn không thể phá giải tình trạng này. Từng tình cờ nghe thấy vị đạo sĩ kia nhắc đến Tiên giới, nên cả gan phái Tiểu hoàng tử và Tiểu công chúa đến cầu cứu."
Độ Chân cẩn thận xem xét mọi chuyện.
Vị quốc sư này thế mà đã có tu vi Luyện Khí kỳ cửu giai, chỉ còn thiếu một bước nữa là lên Trúc Cơ.
Tuy nhiên, vì cố sử dụng bí pháp để nâng cao linh lực, đầu tiên là giúp người vượt qua Linh Hải, cố hết sức vẽ Linh phù bảo mệnh cho hai huynh đệ Hoàng Phủ Hành và Hoàng Phủ Nhiễm, sau đó nội tạng và căn cốt còn bị tổn thương, cho dù có tẩm bổ bằng long khí thì linh căn vẫn bị tổn hại, linh lực tiêu tan.
Vì thế trông lão có phần già nua hơn tuổi rất nhiều.
Độ Chân cảm thấy tiếc nuối: “Linh căn của ngươi đã bị hủy hoại hoàn toàn, ta không thể giúp ngươi khôi phục tu vi, nhưng những đan dược này có thể chữa khỏi bệnh cũ của ngươi.”
Trong lòng Quốc sư cảm thấy chua xót, không nhận lấy đan dược mà quỳ xuống hành lễ.
"Từ khi đưa người vượt Linh Hải, tiểu nhân đã chuẩn bị tâm lý, cho dù pháp lực có tiêu tan tiểu nhân cũng sẽ không một lời oán trách, giờ tiểu nhân đã già, c.h.ế.t cũng không tiếc nuối. Chỉ cầu tiên nhân cứu giúp Vân Tần, cứu giúp mấy vạn dân chúng của Vân Tần.”
Phía sau quốc sư, các đại thần của vương triều Vân Tần cũng quỳ xuống đất, hô to: "Xin tiên nhân cứu giúp Vân Tần của chúng ta."
Những người dân vốn đang nấp trong bóng tối cũng lộ mặt, chỉnh lại vạt áo quỳ xuống hành lễ theo.
"Xin tiên nhân cứu giúp Vân Tần của chúng ta."
Độ Chân phất tay, dùng linh lực đỡ đầu gối cho tất cả mọi người.
"Chúng ta nhất định sẽ dốc hết sức lực."
"Tiểu Kha, hoàng thất chúng ta có lỗi với con."
Trong mắt Vân Nguyên Sương tràn đầy áy náy, dù có nói bao lời xin lỗi cũng không thể bù đắp được cho một cô gái bị lỡ mất tuổi hoa niên(1).
Tô Kha dời ánh mắt khỏi nhóm hoà thượng ngoài cửa sổ, cười nói: “Con học linh thuật với Quốc sư, cũng không hoàn toàn chỉ vì trở thành Hoàng tử phi.”
Vân Nguyên Sương im lặng.
Lúc ấy Tô Kha sáu tuổi và Hoàng Phủ Hiên bảy tuổi đã được Tiên Đế khâm điểm hôn ước, hôn ước chưa chính thức được lập thì Hoàng Phủ Hiên đã bị một vị tiên nhân đi qua đưa vào Tiên giới.
Nhưng cuối cùng hôn ước cũng được công nhận, vì vậy Tô Kha vào cung, được Hoàng hậu nuôi dưỡng bên người.
Dù Đại hoàng tử không có mặt, nhưng nàng ta cũng không để phủ của Đại hoàng tử thua kém với phủ của các hoàng tử khác.
Từ việc vi hành kinh thành, trị thuỷ ở Giang Nam, sau này lại đến sự việc mất tích khiến cho cả vương triều hoang mang lo sợ, nên nàng ta đã theo học linh thuật từ chỗ Quốc sư.
Nàng ta không nói nhưng họ hiểu.
Hoàng Phủ Hiên không có mặt, đương nhiên nàng phải thay Hoàng Phủ Hiên bảo vệ vương triều.
Điều buồn cười là không ai nghĩ đến tu tiên cũng có thể tu vào Phật môn.
Vân Nguyên Sương chăm chú nhìn nụ cười miễn cưỡng trên mặt nàng ta, rũ mắt nói: "Tiểu Kha, ta biết con tủi thân, đều là nữ tử, đương nhiên ta cũng hiểu, nếu con thấy không cam lòng, ta sẽ bảo nó cưới con vào phủ.”
"Không cần."
Trong lúc hoảng hốt, tay Tô Kha chạm vào tách trà, phát ra một tiếng động lớn.
“Nếu ngài ấy đã vào Phật môn, thì sẽ không thể cưới thê tử, con cũng không muốn gả cho một hòa thượng.”
Tô Kha đứng dậy đi đến bên cửa sổ, những hồi ức hiện lên trước mắt, giọng nói có vẻ hoài niệm.
“Hơn nữa, hôn ước này là do tự mình con quyết định, không thể trách bất kỳ ai.”
(1)Tuổi hoa niên: hay còn gọi là “tuổi teen”, là khoảng thời gian tươi đẹp, mở đầu cho chuỗi ngày thanh xuân phía trước
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");