Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần
  3. Chương 123
Trước /269 Sau

Tiểu Sư Muội Nói Thần Kinh Cũng Là Thần

Chương 123

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một nam nhân trung niên gầy gò ở phía sau nhanh chóng trả lời: "Thêm thêm thêm, muốn thêm bao nhiêu cũng được."

Mục Trì nghe thế cảm thấy tràn đầy sinh lực, vai không còn đau nữa.

"Bên kia có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao vừa mới tới đã bắt đầu đánh nhau?"

Nam nhân trung niên thở dài rồi hét lớn về phía đối diện: “Ngươi hiểu lầm rồi, chuyện đó thật sự không phải do Mã gia chúng ta làm.”

Đối diện là một nam nhân trung niên có dáng người phúc hậu, ánh mắt lạnh lùng: “Không phải các ngươi thì còn có thể là ai? Mã Dũng, ngươi đừng giả vờ với ta, ngươi đã quen dùng những thủ đoạn bẩn thỉu, ta còn không biết ngươi sao."

Bạch Tử Mục cố gắng nói đạo lý: "Có chuyện gì thì từ từ nói, chúng ta có thể ngồi xuống rồi nói chuyện."

Nam nhân phúc hậu nghiêm nghị hét lên: “Trong các vị ai có thể đánh Mã Dũng tàn tạ, ta sẽ thưởng lớn cho người đó, nếu ai có thể g.i.ế.c được hắn ta, người đó sẽ được thưởng hai ngàn viên linh thạch cực phẩm.”

Hai ngàn viên linh thạch cực phẩm chắc chắn là một cám dỗ chí mạng đối với những lính đánh thuê và tán tu này.

Bàng Hạ cầm đầu vung rìu nói: "Các huynh đệ, làm thịt Mã Dũng, lấy tiền thưởng."

Mã Dũng sợ đến mức hai chân run lên, hắn ta cố hết sức trốn đằng sau Mục Trì và những người khác.

Mùi m.á.u trên người đám lính đánh thuê này rất nồng, nhìn là biết suốt ngày họ chỉ l.i.ế.m m.á.u trên lưỡi đao, căn bản không bận tâm đến cái gì là thân truyền tông môn, xuống tay cũng rất dứt khoát, không chút lưu tình.

Hơn chục người đánh nhau loạn xạ, đánh đến mức khó phân biệt được ai với ai.

"Tiểu Trúc Tử, muội còn muốn ngồi trên cây nhìn bao lâu nữa? Lại đây giúp đỡ đi."

Nghệ Phong Dao vừa nói vừa nâng Mã Dũng lên rồi ném hắn ta đi.

Khương Trúc bật cười, nàng nhảy từ trên cây xuống, bắt lấy Mã Dũng, đồng thời tay còn lại nắm lấy vỏ kiếm sau lưng và đánh vào mặt tên lính đánh thuê đang lao tới.

Chỉ trong nháy mắt mà khuôn mặt của người đó bị đánh bẹp, hắn ta loạng choạng lùi lại hai bước, m.á.u mũi phun ra.

Một tay Khương Trúc dắt Mã Dũng, tay kia cầm vỏ kiếm, chạy lung tung trong đám người.

"Bắt Mã Dũng, các ngươi đánh cái gì hả?" Nam nhân phúc hậu tức muốn chết.

Đám lính đánh thuê nghe như vậy đều lao về phía Khương Trúc, nhưng Mục Trì và những người khác quá khó đối phó, hầu hết bọn họ không thể đến gần nàng.

Một tên lính đánh thuê lợi dụng tình thế hỗn loạn chạy đến trước mặt Khương Trúc.

Khương Trúc đẩy Mã Dũng lên trước phía trước, cười hỏi: “Muốn hắn ta sao?”

Con d.a.o gần trong gang tất khiến Mã Dũng sợ c.h.ế.t khiếp: “A a không, tiểu cô nương này, ta là cố chủ mà.”

Tên lính đánh thuê kia nhìn hai ngàn viên linh thạch cực phẩm ở ngay trước mặt, gật đầu rồi duỗi tay muốn bắt lấy.

Khương Trúc lại thu tay về, đột nhiên đập vỏ kiếm xuống đất: "Này, ta không cho đấy."

Ngay lập tức Mã Dũng thở phào nhẹ nhõm.

Một cơn đau thấu tim truyền đến từ đầu ngón chân, sắc mặt của tên lính đánh thuê đỏ bừng, vỏ kiếm nghịch ngợm xoay vài vòng trên chân hắn ta.

"A a a a, đau quá."

"Còn có thể đau hơn nữa."

Khương Trúc đè mạnh tay xuống mũi chân của hắn ta, cong chân lên rồi đá hắn ta hai cước, sau đó dưới ánh mắt hoảng sợ của đối phương mà đá một cước lên đầu hắn ta.

Tên đó bị đá bay ngược về phía sau, nhưng vì chân vẫn bị đè nặng nên không bay đi được, cuối cùng chỉ có thể đập thẳng xuống đất.

Lúc này, có thêm hai tên lính đánh thuê tấn công tới, chân phải Khương Trúc dồn lực, tay lại dùng sức vung lên.

"Đỡ này, Mục Trì."

Mã Dũng: "?"

Đợi đã, ngươi đang làm gì vậy?

Phải hiểu cho rõ, ta là cố chủ, là cố chủ tôn quý đấy!

Mục Trì bay tới, tay túm được Mã Dũng, hắn còn vẫy tay chào mấy tên lính đánh thuê.

"Ở đây này, tên đại ngốc."

Sắc mặt của Bàng Hạ- thủ lĩnh đám lính đánh thuê tối sầm, hắn ta ra lệnh cho mọi người lao về phía Mục Trì.

"Bạch Tử Mục, cho ngươi này."

"A a a, đợi một chút, đừng ném."

Mục Trì ném người đi, còn thuận thế đá mấy cước vào mấy tên lính đánh thuê chạy tới.

Mã Dũng chóng mặt đến mức cảm thấy cả thế giới đều quay cuồng.

"Đến đây."

Bạch Tử Mục tốt bụng dán vài lá bùa hộ mệnh lên người hắn ta, đề phòng hắn ta bị người ta c.h.é.m trên không trung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/tieu-su-muoi-noi-than-kinh-cung-la-than/chuong-123-o-day-nay-ten-dai-ngoc.html.]

Đây là cố chủ, không thể c.h.ế.t được.

Khi mấy tên lính đánh thuê chạy tới, người lại bị ném đi rồi, cứ như thế mà lặp đi lặp lại.

Một đoàn lính đánh thuê chạy đến đổ mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc nhưng chẳng chạm được vào người hắn ta, còn vô duyên vô cớ bị đá nhiều lần, chân bầm tím, mặt mũi sưng tấy.

Khương Trúc đỡ Mã Dũng đang nôn không ngừng đến trước mặt mọi người, gương mặt tươi cười chân thành tha thiết: "Các ngươi thực sự không đuổi theo ta nữa à? Hắn ta ở ngay đây này."

Trong lòng Bàng Hạ hận đến ngứa răng.

Nàng là người đá hắn ta đau nhất, còn giả vờ mình là tiểu cô nương đơn thuần gì chứ.

Cả một đám người lại bị mấy tiểu tử thối đùa giỡn đến mức quay mòng mòng.

Nam nhân phúc hậu không nhìn nổi nữa, phất tay áo bỏ đi.

Đám lính đánh thuê thấy vậy cũng đi theo sau, thỉnh thoảng quay lại trừng mắt nhìn họ.

"Bảo hộ rất tốt, mạng vẫn còn nhưng hồn không ở đây nữa."

Mã Dũng hô hấp yếu ớt, sắc mặt tái nhợt.

Khương Trúc đặt hắn ta xuống đất, còn chu đáo đưa cho hắn ta ít nước.

Nàng quay lại hỏi Mục Trì và những người khác: "Các ngươi đang làm gì vậy? Đang làm nhiệm vụ à?"

Bạch Vi cười nói: “Đúng vậy, Thiện Lão đường đã bố trí một thanh nhiệm vụ, vừa được khen thưởng lại có thể rèn luyện, cho nên chúng ta đã nhận lấy.”

"Còn ngươi thì sao, gần đây ngươi có bận không? Ngươi tới đây làm gì thế?"

Khương Trúc vỗ vào chiếc giỏ nhỏ bên hông: “Đại khái cũng làm xong rồi, Ma Vương muốn đến đây tìm đồ của nó.”

Trương Đồng khoe hàm răng trắng nói: "Thật trùng hợp, vậy chẳng phải chúng ta có thể đi cùng nhau sao."

"Các ngươi nhận nhiệm vụ gì thế? Bảo hộ hắn ta à?" Khương Trúc gật đầu nói.

"Không phải, bảo hộ hắn ta chỉ là ngẫu nhiên thôi."

Thu Vũ Miên Miên

Mã Dũng vuốt thẳng bộ y phục nhăn nheo của mình, đi trước dẫn đường cho mọi người: "Hay cứ để ta nói, vừa đi vừa nói."

Trên con đường rộng rãi chỉ có rải rác vài cửa hàng còn đang mở cửa, cả nhóm rảo bước trên đường, thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi qua.

“Khoảng sáu tháng trước, đột nhiên nữ nhi của ta bị quỷ ám.”

Bị quỷ ám?

Mọi người vừa nghe như vậy thì thu lại dáng vẻ cười đùa.

Biểu cảm của Mã Dũng đau đớn, như thể đang nhớ lại điều gì đó khủng khiếp.

“Mỗi ngày vào lúc nửa đêm, con bé sẽ ngồi dậy trang điểm chải chuốt, sau đó thần trí còn chưa tỉnh táo mà đi ra ngoài, điều đáng sợ nhất chính là vào giữa tháng cả thành trì sẽ có âm phong gào rít giận dữ, quỷ môn mở ra."

Trong lòng Khương Trúc sáng tỏ.

Chẳng trách, tuy rằng Hoài thành không lớn, nhưng trên đường cũng không nên vắng vẻ đến mức này, cả con đường rộng lớn không bóng người, hóa ra người có thể đi hình như đã đi hết rồi.”

"Thật sự có quỷ sao?" Trương Đồng hỏi.

"Thật sự có quỷ, ta nhìn thấy rồi." Sắc mặt của Mã Dũng tái nhợt, hắn ta nắm chặt cánh tay Trương Đồng.

"Con quỷ đó có mặt mũi hung tợn, lơ lửng trên không, phía sau còn có rất nhiều ác quỷ đi theo, chúng muốn ăn thịt nữ nhi của ta... Ta chỉ có một cục cưng này..."

Quỷ sẽ ăn thịt người sao?

“Tất nhiên rồi.” Ma Vương thò đầu ra khỏi chiếc giỏ nhỏ.

"Quỷ có rất nhiều loại, có ác quỷ có thể ăn thịt người, nhưng theo lý mà nói thì quỷ hồn nên đi đến quỷ giới mới đúng, cũng không biết làm sao mà nó có thể ở lại nhân gian."

Khương Trúc mở miệng hỏi Mã Dũng: “Vậy người hôm nay thì sao, tại sao hắn ta muốn g.i.ế.c ngươi?”

Mã Dũng dừng một chút: "Hắn tên là Lâm Cường, hắn ta muốn g.i.ế.c ta bởi vì thị vệ bảo hộ nữ nhi của hắn ta đột nhiên c.h.ế.t bất đắc kỳ tử vào mấy ngày trước, nữ nhi của hắn ta suýt nữa bị một con quỷ bắt đi."

“Nữ nhi của hắn ta cũng bị quỷ nhập sao?” Vẻ mặt của Tiêu Trường Phong cứng lại.

“Đúng vậy.” Mã Dũng thở dài: “Cho nên hắn ta nghi ngờ Mã gia chúng ta giở thủ đoạn.”

“Vốn dĩ hai nhà chúng ta chỉ hoà hợp ở mặt ngoài thôi, thế nên cứ như vậy mà hoàn toàn trở mặt với nhau.”

“Đến rồi, các vị tiểu thiên tài xin đi theo ta.”

Mã Dũng dẫn Khương Trúc và những người khác đến trước một toà nhà vô cùng xa hoa lộng lẫy.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /269 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Loại Thần

Copyright © 2022 - MTruyện.net